Nhìn ánh mắt của mẹ mình, Nhạc Thính Phong liền biết mẹ mình lại trở thành fan ruột của Yến Thanh Ti mất rồi.
Nhưng mà… tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận rằng IQ của Yến Thanh Ti quả thật không đến nỗi nào, chỉ thấp hơn anh một tí tẹo thôi.
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Hơn nữa ai có thể chứng minh là hai chúng ta đánh người nào? Nếu như không có chứng cớ, không ai có thể động đến chúng ta được. Nhạc Bằng Trình nói là chúng ta thì phải là chúng ta à? Tôi còn kiện ngược lại ông ta tội vu khống ấy chứ. Bọn họ báo cảnh sát cũng đã được một lúc lâu rồi, nếu cảnh sát tìm được chứng cứ thật thì đã đến đây bắt người rồi, chúng ta còn yên ổn ngồi ở đây mà ăn sáng được hay sao?”
Kẽ hở của pháp luật là để làm gì, không phải để người ta lách à?
Chỉ cần cẩn thận tránh đi những điểm mấu chốt thì sẽ chẳng có chuyện gì hết.
Nhạc phu nhân kích động, “Đúng thế, đúng thế… Thanh Ti, con thật là lợi hại, quá giỏi, quá giỏi!”
Nhạc phu nhân không kìm chế được mà vỗ tay cổ vũ cho Yến Thanh Ti. Nhạc Thính Phong lừ mắt lườm bà một cái, Nhạc phu nhân lập tức ngậm miệng lại.
Nhạc Thính Phong nén bực nói: “Không phải anh trách móc gì hai người, mà là hai người to gan quá đấy. Muốn đi xử lý bọn họ, được, không sao, cái thứ đó đừng nói là đánh một trận, có trói lại quăng xuống biển thật thì cũng không quá đáng. Nhưng mà hai người gì thì gì cũng phải để anh đi cùng chứ, hai người đều là phụ nữ đấy, hiểu không hả?”
Tối hôm qua Nhạc phu nhân với Yến Thanh Ti đi mà không gọi Nhạc Thính Phong là bởi dù sao anh cũng là con trai của Nhạc Bằng Trình.
Nhạc phu nhân nghĩ cho anh, vợ chồng không hòa hợp thì có thể ly hôn, nhưng quan hệ cha con làm sao có thể chia cắt?
Nhạc phu nhân có thể đi đập cho cái tên cặn bã đó một trận, thậm chí có thể giết luôn ông ta, nhưng bà không muốn để Nhạc Thính Phong phải ra tay. Con trai đánh cha ruột là làm trái với luân thường đạo lý, bà sợ như vậy sẽ khiến Nhạc Thính Phong chuốc lấy nghiệp báo.
Yến Thanh Ti bĩu môi: “Phụ nữ thì làm sao, bao nhiêu năm trước, một mình tôi vẫn sống ngon lành đấy thôi.”
Yến Thanh Ti thực sự chẳng cảm thấy có cái gì, cô thấy cái trò úp sọt đánh hội đồng hay chơi xấu người khác đã thành chuyên môn của cô rồi.
Thời còn đi học, không ít lần cô đã xử lý Yến Minh Châu theo kiểu này. Tối hôm qua thu thập Nhạc Bằng Trình, Đinh Phù quả thực chỉ là một trò chơi trẻ con thôi, kể cả không có Nhạc phu nhân, một mình cô cũng làm được, hoàn toàn không cần thiết phải nói cho Nhạc Thính Phong.
Đàn ông đúng là có ích thật, nhưng một mình cô có thể làm chuyện này ngon lành, không cần thiết phải vẽ vời lắm chuyện.
Nhạc Thính Phong nghe là biết trong lòng Yến Thanh Ti đang nghĩ gì, cả giận nói: “Đó là trước đây, nhưng bây giờ có anh rồi, em nhất định phải đứng sau lưng anh.”
Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc phu nhân, hai người đều chọn im lặng không nói gì.
Có tiếng gõ cửa vang lên, “Chị, phải đến trường quay rồi.”
Tiếng của Tiểu Từ vang lên.
Yến Thanh Ti đứng dậy: “Ừ, chị ra đây…”
“Con đi trước đây, hai người cứ ăn từ từ nhé.” Đi được hai bước cô lại quay lại cười với Nhạc phu nhân: “Bác không phải lo gì đâu, lần sau có cơ hội con lại đưa bác đi vui vẻ chuyến nữa.”
“Ừ, ừ, được rồi, được rồi, lát nữa bác bảo Tiểu Lục mang trà giải nhiệt đến, bác lại đến đoàn làm phim thăm con.”
Yến Thanh Ti cười tươi, mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Mẹ còn muốn có lần sau nữa à?”
Nhạc phu nhân rùng mình một cái, liên tục xua tay: “Không… không đâu mà… Thính Phong, con trai, chuyện tối hôm qua thực ra là do mẹ đấy. Thanh Ti muốn làm cho mẹ vui lên, muốn chỉ bảo mẹ nên mới thế. Nếu như chuyện này bị tra ra thật, con nhất định phải giúp con bé đấy.”
Nhạc Thính Phong nói: “Nếu con không giúp thì sao?”
Chớp mắt một cái vẻ mặt của Nhạc phu nhân đã thay đổi, bà đập “bốp” một cái lên đầu của Nhạc Thính Phong: “Con dám à, con mà… không giúp con bé, cả đời này con đừng mong lấy vợ nữa, mẹ không chấp nhận đâu.”