Nhạc Thính Phong tằng hắng: “Mẹ, mẹ hỏi con cái này làm gì, con đã nói trước với mẹ rồi mà, sao mẹ lại đến?”
Hạ Lan Tú Sắc đứng một bên vội vàng nói: “Anh Thính Phong, em cùng với bác đi du lịch, hướng dẫn viên du lịch sắp xếp cho bọn em ở lại khách sạn này, bảo là điều kiện ở đây tốt lắm, nhưng mà em thấy, ở đây… tệ bỏ xừ.”
Nhạc Thính Phong liếc Hạ Lan Tú Sắc một cái, không thèm để ý đến cô. Anh nói với Nhạc phu nhân: “Mẹ, mẹ định làm gì thì làm đi, con có việc phải ra ngoài một chuyến đây, mẹ đừng có lộn xộn nhé.”
Nhạc Thính Phong nói rồi kéo tay Nhạc phu nhân ra, chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng Nhạc phu nhân bĩu môi: “ Con trai… con nói xem sao suốt ngày con bị đuổi ra ngoài thế, con có thấy mất mặt không vậy, mẹ thấy phải xấu hổ thay con đấy.
Mặt Nhạc Thính Phong lại càng đỏ hơn, còn có cái gì mất mặt hơn việc mẹ mình đến xem con trai bị phụ nữ đuổi khỏi giường, anh không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình lôi thôi đến mức nào, mặt không rửa, đầu không chải, quần áo trên người là quần áo của hôm qua.
Nhạc Thính Phong sầm mặt quát: “Mẹ…”
Cửa phòng đột ngột bị mở ra: “Đứng ở bên ngoài ầm ĩ cái gì đấy, còn không nhanh đi mua thuốc đi à?”
Yến Thanh Ti quấn ga giường, đầu tóc hỗn loạn, bả vai trần để lộ ra ngoài, trên cổ toàn là vết hôn của Nhạc Thính Phong để lại, mặt mũi bực tức vì bị đánh thức.
Mọi người ngẩn ra, Yến Thanh Ti nhìn thấy Nhạc phu nhân cũng ngây người.
Cô ngơ ngác một hồi rồi nói: “Bác gái…bác…”
Nhạc Thính Phong ngây ra một lát rồi vội cản Yến Thanh Ti lại, quấn ga giường mà dám chạy ra đây, bị người ta nhìn thấy hết rồi, anh đẩy cô vào trong: “Ai cho em ra ngoài, đi vào, nhanh lên…”
Nhạc phu nhân liền nói ngay: “Thanh Ti à, bác xa xôi lặn lội đến đây, cháu không mời bác vào ngồi một lát à?”
Yến Thanh Ti vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vô thức nói: “Ồ…vậy… bác vào đây trước đã…”
Nhạc Thính Phong tóm chặt lấy Nhạc phu nhân không cho bà đi vào: “Vào cái gì mà vào, mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa, Thanh Ti, em vào phòng ngủ tiếp đi, lát nữa anh về.” Quay lại hung ác nhìn chằm chằm vào tiểu Từ và Hạ Lan Tú Sắc: “Còn mấy người nữa nhìn cái gì mà nhìn?”
Hạ Lan Tú Sắc bị quát cho sợ so vai rụt cổ chạy đến trốn đằng sau lưng Ngũ tẩu.
Nhạc phu nhân bĩu môi: “Con quát tháo cái gì, muốn cho mọi người biết con lại bị người ta ngủ lỗ vốn thêm đêm nữa à?”
Nhạc Thính Phong vẻ mặt đầy chán nản: “Mẹ, mẹ còn nói nữa …”
Nhạc phu nhân: “Vậy con để mẹ vào đi.”
“Không được”
Nhạc Thính Phong nhân lúc Nhạc phu nhân không để ý, một tay kéo bà, "ầm" một cái đóng sập cửa lại.
Yến Thanh Ti đứng ngẩn ra ở cửa, một lúc lâu sau mới ôm chăn quay về giường ngủ tiếp, kệ họ, bà đây muốn ngủ tiếp.
Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Mẹ, mẹ đi tìm phòng mình thì đi đi, con còn có việc nữa.”
Nói rồi, anh quay người định đi, nhưng mới đi được hai bước, đằng sau đã vang lên tiếng gõ cửa, quay lại nhìn quả nhiên là Nhạc phu nhân đang gõ cửa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng, quay lại kéo Nhạc phu nhân: “Mẹ, mẹ định làm gì thế?”
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân rất vô tội: “Mẹ vào nói chuyện với tiểu yêu tinh vừa khiến con trai mẹ lỗ vốn thêm một đêm nữa.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng ken két: “Không phải là bị lỗ vốn, được chưa?”
Có lúc anh rất nghi ngờ không biết đây có thật là mẹ ruột của mình không nữa? Trước mặt bao nhiêu người thế này, cứ không ngừng đào bẫy chơi khăm con mình? Tại sao không thể đối xử bình thường với anh được chứ?
Nhạc phu nhân nhìn cửa phòng: “Nhưng con bị đuổi ra là thật mà? Lại còn bị đá ra khỏi giường?”