Tắm xong, Yến Thanh Ti nằm thẳng xuống, đang chuẩn bị ngủ.
Nhạc phu nhân chán ghét: "Tốt xấu gì cháu cũng là ngôi sao, haiz, chú ý một chút được không?"
Yến Thanh Ti lăn một vòng trên giường: "Bác gái, chú ý gì ạ?"
"Mặt nạ ấy, phơi nắng cả ngày rồi, cháu không đắp mặt nạ à?"
Yến Thanh Ti nhắm mắt nói: "Con không quen, ngày nào cũng mệt đến nỗi chỉ muốn đi ngủ luôn thôi, làm gì có thời gian mà làm cái này cái nọ nữa, bác có tin, trong ba giây con có thể ngủ luôn được không."
Nói rồi, dừng đúng khoảng ba giây cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Nhạc phu nhân lắc đầu, bà tắm xong, muốn dưỡng thể một lượt mới nhớ ra đây không phải là phòng bà.
Cũng may Nhạc phu nhân còn mang theo người hai tấm mặt nạ dưỡng da, bà đắp mặt nạ lên xong nhìn Yến Thanh Ti, cười khinh khích.
Yến Thanh ngủ có hơi mơ màng, bỗng trên mặt mát lạnh, cô bị lạnh tới tỉnh ngủ, mở mắt, thấy Nhạc Phi Nhân đang dí sát vào mặt cô, làm cô sợ chết khiếp.
"Aiya, bác gái à......."
Nhạc phu nhân miết mặt nạ trên mặt Yến Thanh Ti phẳng ra: "Được rồi, cháu ngủ đi."
Yến Thanh Ti sờ tay lên mặt, không nhịn được khóe miệng nhếch lên, thế này thì sao mà ngủ được nữa chứ.
Nửa đêm nửa hôm bỗng thấy ấm áp trong lòng, không ngờ cuộc đời này của cô còn được người khác đắp mặt nạ cho nữa.
Nhạc phu nhân vỗ nhẹ lên mặt rồi nằm xuống, vờ hỏi: "Bác hỏi cháu chuyện này nhé, bình thường lúc cháu quay phim với Cảnh Chi, cháu thấy con người cậu ta thế nào? Bác là chị họ của cậu ấy, không có ý gì đâu, chỉ hỏi han chút thôi."
Yến Thanh Ti nói: "Cũng tốt ạ, người trong đoàn làm phim đều rất thích anh ấy, khiêm tốn, lịch sự, quan trọng là đẹp trai."
Nhạc phu nhân vừa nghe thấy liền thấy hỏng rồi, cái thứ quỷ quái như khiêm tốn, lịch sự... bát tự* không hợp với thằng con nhà bà.
*Một loại bói toán: ám chỉ số mệnh.
Nhạc phu nhân hắng giọng: "Vậy hả, haiz, hôm nay bác thấy Cảnh Chi mà cũng thấy phát sầu hộ nó."
"Sao thế?"
Nhạc phu nhân thở dài nói: "Đã lớn tuổi như vậy rồi còn chưa kết hôn, người trong nhà đều đang lo lắm kìa, trước khi bác tới đây có chơi bài với bà nội cậu ta, bà ấy nói với bác người trong nhà đang nghi không biết cậu ta có phải gay không, nếu không, bao năm lăn lộn trong làng giải trí như vậy, ít nhiều cũng phải có scandal chứ, trong tay bà nội cậu ta còn có một tấm ảnh cậu ta đang ôm ấp một chàng trai nữa, nhìn có vẻ cũng ám muội."
Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, đệch, tin này quá shock luôn, cô tò mò hỏi: "Thật không ạ?"
Nhạc phu nhân gật đầu: "Thật đấy, bà nội cậu ấy còn mấy lần nói với bác, thấy cô gái nào phù hợp thì nhất định phải giới thiệu với Cảnh Chi trước, lần sau bắt cậu ấy về xem mặt."
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Thật không ngờ........."
Cô nhớ trước đây Tần Cảnh Chi còn có vài lần trêu ghẹo cô, giờ tự dưng thấy ác thật, tên này, chắc không phải là đồng tính thật chứ, Nhạc phu nhân là người đơn thuần như vậy, lại là họ hàng với Tần gia, chẳng việc gì phải bôi nhọ anh ta cả mà.
Chậc chậc....... Thật là, có nghĩ cũng không ngờ tới được.
Nhạc phu nhân gật đầu: "Phải, bác cũng có ngờ đâu, cháu nói xem lỡ cậu ta thật sự là gay, vậy con gái nhà nào mà gả cho cậu ta chẳng phải đen đủi cả đời sao, lần trước bác còn xem bài báo Đồng Thê*, những cô gái sau khi kết hôn mới phát hiện ra chồng mình là gay, thảm thương lắm......"
*Đồng Thê: những người phụ nữ lấy phải chồng là gay.
"Bác gái nói phải."
Nhạc phu nhân dựa gần vào Yến Thanh Ti, như hai người bạn thân đang nói chuyện riêng tư, "Thế nên bà Tần cứ bảo bác giúp, mà bác cứ đùn đẩy mãi, đâu thể hại con gái nhà người ta được, tốt nhất chuyện đó không phải là thật, nhưng lỡ như thật thì sao?"