Yến Thanh Ti mở mắt ra, hiếu kì nhìn anh, cuộc điện thoại này xem ra cực kì quan trọng thì phải.
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Thông tin cơ mật về tình hình kinh doanh của công ty, có hiểu không, những chuyện như thế này có thể để cho hai người biết được sao? Em thì còn được, nhưng tên kia là tình địch của tôi đấy, không thể để cậu ta biết được.”
Nhạc Thính Phong kiêu ngạo đi ra ngoài, vừa mới bước ra được một bước lại quay lại: “Trong thời gian tôi đi nghe điện thoại, hai người thành thật một chút cho tôi, đừng để tôi bắt được hai người thông đồng với nhau…nếu không tôi không tha cho cả hai đâu.”
Hạ Lan Phương Niên cười cười lắc đầu.
Nhạc Thính Phong đi ra ngoài, Hạ Lan Phương Niên hỏi Yến Thanh Ti: “Em có thích cậu ta không?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Tôi không muốn nói.”
Trong mắt Hạ Lan Phương Niên loé lên sự hiu quạnh, “Tôi biết rồi.”
Nếu như là không, Yến Thanh Ti sẽ nói thẳng là không có nhưng cô lại nói thế, chắc hẳn trong lòng cô đang giãy dụa.
Người bạn tốt nhất của anh, người con gái mà anh yêu nhất, bọn họ ở bên nhau.
Những cuộc gặp gỡ trong đời người thật đúng là không cách nào đoán trước được.
……
Đừng ở đầu bên kia của hành lang, ánh sáng mờ ảo đột nhiên lại sáng rỡ một cách khác thường, nét mặt anh rất lạnh lùng, ánh mắt tàn nhẫn âm u, dáng vẻ này và dáng vẻ khi anh ở trước mặt Yến Thanh Ti đúng là một trời một vực, như hai con người hoàn toàn khác.
“Đúng như sếp đã đoán, sau khi Yến Tùng Nam bị bắt, người đầu tiên bị ông ta cắn càn đó chính là cô Thanh Ti, hơn nữa, ông ta còn lấy ra đoạn ghi âm cô Thanh Ti bảo ông ta đi giết người, xem ra ban đầu khi đến tìm cô Thanh Ti ông ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Diệp Linh Chi không có chuyện gì, đoạn ghi âm của ông ta cũng không thể gọi là chứng cớ được.”
“Hôm nay Diệp Linh Chi đến gặp Yến Tùng Nam, tuy rằng hai người bọn họ có mâu thuẫn với nhau, nhưng tôi sợ rằng có khi bọn họ sẽ hợp tác với nhau để gây bất lợi cho cô Thanh Ti.”
Nhạc Thính Phong nheo mắt nói: “Vậy thì cho Diệp Linh Chi một liều thuốc nặng vào, khiến bà ta hoàn toàn trở mặt thành thù với Yến Tùng Nam đi.”
“Ý của sếp là?”
“Lấy cái chết của Nhiếp Thu Phinh năm đó làm mấu chốt, còn cả cái chết của cô thư kí năm đó, hai mạng người, làm cho bọn họ chó cắn chó tự mình kéo tội lỗi của nhau ra.”
Yến Tùng Nam giờ đã là một tên điên, ông ta nhất định muốn kéo thêm vài cái đệm lưng nữa, vụ án của Nhiếp Thu Phinh năm đó là bí mật mà cả hai người bọn họ cùng chôn sâu trong lòng, giờ chỉ có trở mặt hoàn toàn mới có thể bình an thoát thân.
Nhạc Thính Phong từng bảo Giang Lai điều tra về cái chết của mẹ Yến Thanh Ti, tuy rằng vẫn bị xác định là tự sát, nhưng một vài tài liệu tra được gần đây cho thấy bà bị người khác uy hiếp mới nhảy lầu, chứng tỏ rằng bà đã bị mưu sát.
Bây giờ Nhạc Thính Phong càng ngày càng hiểu Yến Thanh Ti hơn, nếu như chỉ vì muốn báo thù đơn giản bằng cách giết chết họ, cô sẽ không phải tốn nhiều thời gian bày mưu tính kế đến hư thế.
Cô không chỉ muốn báo thù, mà cô còn muốn rửa sạch oan khuất, trả lại sự công bằng trong sạch cho mẹ mình.
Nhiếp Thu Phinh không phài là kẻ thứ ba, bà không bao giờ phá hoại bất kì gia đình nào hết, bà chỉ là một người mẹ muốn bảo vệ con mình!
Cúp điện thoại, Nhạc Thính Phong về phòng, Yến Thanh Ti đã ngủ rồi, Hạ Lan Phương Niên nằm nghiêng quay lưng về phía anh.
Anh cứ thế nằm xuống bên cạnh Yến Thanh Ti, ôm lấy eo cô, nhắm mắt lại suy tư.
Rạng sáng, bốn bề còn yên tĩnh, Hạ Lan Phương Niên đã ngủ say, Nhạc Thính Phong đột ngột mở mắt, bế thốc, vác Yến Thanh Ti ra khỏi cửa.
Yến Thanh Ti nhanh chóng tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân mình đang nằm úp sấp trên vai Nhạc Thính Phong, cô kinh hãi nói: “Anh làm cái gì thế?”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong không hề thay đổi: “Làm chuyện mà anh bây giờ muốn làm nhất.”