Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ?
Mẹ mất rồi, cô trả thù cũng là sai sao?
Bị ức hiếp, cô phản kháng cũng là sai à?
Chẳng lẽ chỉ bị bắt nạt, không phản kháng, không oán trách, không nói “không” với thế giới này thì mới gọi là đúng?
Tại sao không trách những kẻ đã làm hại cô, tại sao từng người một lại chạy tới để chỉ trích cô vậy?
Yến Thanh Ti thật sự rất chán ghét thế giới này, chán ghét những người lấy danh nghĩa vì chính nghĩa mà chỉ trỏ cô.
Cô không cần ai phải dạy cô làm thế nào, không cần chấp nhận những đề nghị rẻ tiền đó.
Cô chỉ muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho các người?
Từ những lời mà Tô Tiểu Tam đã nói với Yến Thanh Ti, tới Diệp Thiều Quang, lại tới những người này, cảm xúc mà cô vẫn cố gắng chịu đựng cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
Yến Thanh Ti tóm lấy cô diễn viên kia, quăng cô ta xuống đất, ấn đầu cô ta xuống đống thức ăn vãi hết trên sàn.
Nữ diễn viên kia sợ tới mức hét ầm lên, mặt dính đầy rau và thức ăn: "Cứu với... Cứu tôi với, con điên này..."
"Tao bảo mày ăn, thì mày ăn hết cho tao... Chẳng phải mày thích nói này nói nọ? Thế tao sẽ để mày ăn nhiều một chút rồi cho mày nói thoải mái."
Yến Thanh Ti nắm đống rau đã dính đầy bụi đất nhét vào mồm nữ minh tinh kia.
Tất cả mọi người đều sợ đến nỗi nhao nhao hét lên: "Con điên, con này điên rồi, mau báo cảnh sát, gọi đạo diễn nhanh lên..."
Quý Miên Miên xông vào thì thấy Yến Thanh Ti đang hung bạo nhét thức ăn vào mồm cô gái kia, cô gái kia mặt mũi biến dạng, miệng đã không nhét được thêm thứ gì nữa.
Quý Miên Miên hoảng loạn: "Chị Thanh Ti... Chị buông cô ta ra trước... nếu phải đánh cô ta thì để em..."
Quý Miên Miên vừa dứt lời, đạo diễn đem theo vài người nữa vội vàng chạy tới.
Thấy Yến Thanh Ti cầm một chai nước, mở nắp, không ngừng đổ vào mồm cô gái kia, cô nói: "Mồm mày bẩn quá, phải rửa cho sạch vào."
Vẻ mặt Yến Thanh Ti tàn nhẫn, cô ra tay độc ác, khiến tất cả đàn ông bước vào nhìn thấy cũng phải lạnh toát hết cả sống lưng.
Sự tàn nhẫn phát ra từ người Yến Thanh Ti rất ít người có thể có được, cô giống một cỗ máy không có tình cảm, máu lạnh, tàn nhẫn đến chết lặng.
Đạo diễn sau cơn bàng hoàng liền gào lên: "Yến Thanh Ti, cô muốn làm gì? Cô thật quá đáng... mau buông cô ấy ra."
Yến Thanh Ti như không nghe thấy, cô cứ đổ mãi, nước lẫn với thức ăn từ miệng nữ diễn viên kia rơi ra, chảy dọc xuống cổ cô ta, thấm ướt đẫm quần áo, cô ta bị nghẹn tới mức mặt mũi tím ngắt, trông vô cùng đáng sợ,
Đạo diễn thấy sắp xảy ra chuyện, liều nói với người bên cạnh: "Mau, mau kéo cô ta ra cho tôi."
Mấy nhân viên đi theo đạo diễn, do dự một hồi mới tiến tới.
Quý Miên Miên chắn trước mặt Yến Thanh Ti, "Các người không được qua đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."
Đám người kia mặc kệ, cứ xông tới, cứ ai bước tới đều bị Quý Miên Miên quật ngã.
Yến Thanh Ti coi thường đạo diễn như vậy, đồng nghĩa với việc đang thách thức quyền hạn tuyệt đối của ông ta trong đoàn làm phim. Ông ta tức điên lên, ông ta vốn dĩ đã có chút bài xích cô, giờ càng không thể thích nổi.
Đầu óc nóng lên cũng quên mất việc có Nhạc gia chống đỡ sau lưng Yến Thanh Ti, ông ta chửi ầm lên: "Yến Thanh Ti, đoàn làm phim không phải cái nơi để cô giương oai. Cô không muốn quay nữa thì cút, sẽ có người đóng thay cô, giờ cô cút ngay khỏi đoàn làm phim cho tôi."
Yến Thanh Ti không nhúc nhích, chai nước đầy giờ đổ hết chỉ còn lại cái vỏ rỗng, cô đẩy nữ diễn viên kia ra, đứng dậy.
Quý Miên Miên vội rút vài tờ giấy ăn ra đưa cho cô: "Chị..."
Yến Thanh Ti từ tốn lau tay, vẻ mặt tàn nhẫn khiến kẻ khác phẫn nộ cũng dần bình tĩnh trở lại.