Nhạc Thính Phong đưa tay xoay mặt Yến Thanh Ti lại: "Nói linh tinh, thằng nào mà muốn người mình yêu xấu xí đi chứ? Anh thích em xinh đẹp, nhưng mà... anh còn đau lòng nữa, mỗi lần em tự dày vò bản thân mình như vậy có nghĩ như thế sẽ khiến anh đau lòng không?"
Yến Thanh Ti dừng lại nhìn Nhạc Thính Phong thật lâu.
Ngay khi Nhạc Thính Phong cho rằng cô muốn xin lỗi thì Yến Thanh Ti lại nói: "Thật hay giả vậy?"
Một giây kế tiếp, xe phanh gấp lại, thân thể hai người hơi nhào về phía trước.
Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: "Không còn cách nào nói tiếp nữa rồi, em đi xuống."
Yến Thanh Ti nín cười: "Là anh nói đấy nhé, em xuống..."
"Xuống, xuống, xuống, mau xuống xe đi, đừng để cho anh thấy em, đúng là một người không có lương tâm, là bạch nhãn lang, em.... Mẹ nó, em xuống thật à?"
Nhạc Thính Phong lập tức kéo Yến Thanh Ti lại.
Yến Thanh Ti bĩu môi nói: "Không phải anh nói em xuống hay sao? Đây cũng không phải là xe của em, người ta không cho em ngồi thì em phải xuống thôi."
Nhạc Thính Phong đau hết cả não: "Em... anh, anh để em ngồi, không cho ai ngồi hết chỉ cho em ngồi thôi."
"Được rồi, nhìn anh dối lòng như vậy em cũng không nỡ, em tự mình về thôi." Yến Thanh Ti vừa nói vừa mở cửa xe, Nhạc Thính Phong đè lại tay của cô, cười nói: "Bảo bối, anh cầu xin em, em đừng xuống, lúc nãy là anh sai rồi được chưa?"
Yến Thanh Ti nghiêng đầu: "Anh sai?"
Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục: "Đúng, là anh sai, em ngồi yên, ngồi yên ở đó!"
Đúng thật là cả ngày anh chỉ tự tìm cách đào hố chôn mình, biết rõ nói không lại Yến Thanh Ti, dù có ầm ĩ thế nào thì người phải thỏa hiệp luôn là anh nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cứ ngựa quen đường cũ, cứ nghĩ rằng mình có thể phản công. ngôn tình sủng
Nhạc Thính Phong nhìn thấy khuôn mặt cười đắc ý, trong lòng thở dài một tiếng, muốn phản công? Được thôi, cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Anh cười nói: "Có thấy nóng không, nhiệt độ máy điều hòa vừa chưa, có đói bụng không, muốn ăn cái gì không?"
Yến Thanh Ti chống cằm nghe Nhạc Thính Phong lải nhải một đống thứ: "Muốn ăn anh."
Nhạc Thính Phong nhất thời không biết nói gì.
Anh chưa từng gặp người đàn ông tán gái giỏi nhất, nhưng mà anh biết, Yến Thanh Ti tuyệt đối là người phụ nữ tán tỉnh đàn ông giỏi nhất.
Ở cùng cô, mỗi một phút giây đều bị cô trêu cho ngứa ngáy khó nhịn.
Nhạc Thính Phong nắm tay Yến Thanh Ti, hôn mu bàn tay cô: "Nhịn chút nữa, về nhà rồi ăn."
"Không phải anh nói tay em bẩn sao?"
"Không sao, có bẩn anh vẫn thích."
Đúng vậy, ông đây chính là một người không có nguyên tắc như vậy đấy.
Trước mặt Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong chính là một người... không có nguyên tắc!
Yến Thanh Ti cắn môi nín cười, Nhạc Thính Phong luôn biết cách để cô vui vẻ, cũng không bao giờ tại một thời điểm không thích hợp hỏi một vấn đề không phù hợp.
Giống như bây giờ, Nhạc Thính Phong biết rõ cô với Du Dực ở trên núi lâu như vậy, trong lòng nhất định muốn biết hai người bọn họ nói cái gì. Nhưng khi anh nhìn thấy Yến Thanh Ti thất hồn lạc phách thì không hỏi bất cứ cái gì.
Anh dùng cách của chính mình kéo cô từ giữa bi thương trở lại, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh trách cứ, anh đau lòng càng làm cho Yến Thanh Ti biết, trong lòng anh cô quan trọng nhường nào.
Cho nên nhiều năm như vậy rồi, chỉ có Nhạc Thính Phong mới có thể tiến vào thế giới của cô.