Nhạc phu nhân ngượng ngùng, lườm Yến Thanh Ti một cái, vội vã giải thích với Nhạc Thính Phong: “Cái này, mẹ cũng có biết gì đâu, mẹ có nghe đâu, ai mà biết cô ta cứ gọi cho mẹ suốt thế, để mẹ cho cô ta vào sổ đen.”
Vài phút trước Nhạc phu nhân vẫn còn đang dạy dỗ con trai, nháy mắt đã sợ không dám nghe điện thoại.
Di động vẫn đang kêu, Yến Thanh Ti nhanh tay ngăn Nhạc phu nhân lại: “Ôi, đừng cho vào sổ đen mà, người ta gọi mấy chục cuộc liền, chắc đang có việc gấp mà, cứ nghe trước rồi nói sau.”
Yến Thanh Ti cười như không cười quay sang nhìn Nhạc Thính Phong: “Anh nói xem có đúng không, anh yêu!”
Một câu "anh yêu" nghe mềm nhũn, Nhạc phu nhân rùng mình một cái, hung ác lườm Yến Thanh Ti: tiểu yêu tinh.
Nhạc Thính Phong tự dưng muốn dung túng Yến Thanh Ti, dù biết tỏng cô nàng chẳng có ý gì tốt, anh vẫn cứ nói: “Mẹ, mẹ cứ nghe xem nào, hỏi xem cô ta muốn làm cái gì? Còn nữa, đừng có để con biết mẹ vẫn lén liên lạc với cô ta.”
Nhạc phu nhân không chịu được áp lực từ con trai, trong lòng thầm hận Yến Như Kha, trách cô ta làm cái gì mà gọi điện vào cái giờ này.
Nhạc phu nhân nghe máy: “A lô, Như Kha à, có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Yến Như Kha trong điện thoại buồn bã: “Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên gọi điện quấy rầy bác mới phải, nhưng cháu có một việc rất gấp muốn hỏi bác, chính là về anh Thính Phong, anh ấy…”
Nhạc phu nhân vừa mới nghe đến tên của Nhạc Thính Phong liền vội vã cắt ngang: “Được rồi, cháu đừng có gọi điện cho bác nữa, bác đang ở chỗ của Thính Phong đây này, nó không thích đâu, bác cúp điện thoại đây…”
Nhạc phu nhân đang định tắt điện thoại đi, Yến Thanh Ti vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bỗng đưa tay ra giật lấy cái điện thoại.
Nhạc phu nhân kinh ngạc: “Cô….”
Bà định giằng cái điện thoại nhưng Nhạc Thính Phong lại ngăn bà lại.
Nhạc Thính Phong muốn xem xem, Yến Thanh Ti muốn nói gì với Yến như kha.
Yến Thanh Ti mở loa ngoài của điện thoại lên, vẻ mặt đầy tính toán, nụ cười nơi khoé miệng ẩn chứa sự độc ác: “Cô thân yêu, cô vẫn khoẻ đấy chứ?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến những tạp âm, một lát sau, giọng nói run rẩy của Yến Như Kha vang lên: “Cô là ai?”
Yến Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc của mình: “Không phải chứ, mới có ba năm không gặp mà cô đã không nhận ra giọng của tôi rồi, xem ra tôi còn chưa khiến cô hận đến chết nhỉ?”
“Yến...Thanh...Ti….” Cho dù là qua điện thoại cũng có thể nhận ra lúc Yến Như Kha nói ra cái tên này cô ta đang cực kì giận dữ.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân đang tức đỏ cả mặt lên cười nói: “Đúng rồi nha, không phải tôi thì còn ai vào đây nữa.”
“Bác Nhạc đâu rồi?” Yến Như Kha ở đầu dây bên kia đang dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế bản thân không quát tháo chửi mắng, bởi cô ta biết, Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong đều có mặt ở đó, cô ta không thể để hình tượng tốt đẹp mà cô ta đã mất bao công sức xây dựng nên sụp đổ dễ dàng đến thế này.
Yến Thanh Ti cầm điện thoại của Nhạc phu nhân điều này khiến Yến Như Kha gần như phát điên.
Yến Thanh Ti cười xấu xa, “Vẫn gọi là Bác Nhạc à? Tôi cứ tưởng sau ba năm không gặp cô nên đổi thành gọi mẹ mới phải, kết quả là vẫn dậm chân tại chỗ à, chậc chậc, gái già 30 tuổi, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Yến Như Kha cao giọng the thé nói: “Yến Thanh Ti mày đừng có mà quá đáng, chuyện của ba năm trước tao không so đo với mày coi như đã hết tình hết nghĩa, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Yến Thanh Ti nhìn về hướng Nhạc Thính Phong, “Tôi muốn nói với cô là--- cô ruột thân mến của tôi, người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi!”
--
Nhạc thổ hào: Ai nha, được người ta tỏ tình! Ai bảo bạn lớn lên đẹp trai lại còn nhiều tiền, bạn cũng hết cách rồi nha!