Nhạc Thính Phong nghi ngờ: "Làm gì?". Đam Mỹ Hay
Yến Thanh Ti đánh giá anh, cười như không cười: "Vừa hay đoàn làm phim thuê sẵn phòng cho tôi rồi, đỡ bắt anh tốn tiền thuê phòng, tôi mời anh ngủ."
Nhạc Thính Phong...... Tôi, 艹!!!!!
Anh gật đầu, cười vô lại: "Được thôi, nếu em đã nhiệt tình tới vậy, tôi cũng không có lí do gì để từ chối cả, dù sao tối nay em có ngủ hay không thì cuối tuần em vẫn là của tôi, cuối cùng tôi cũng thấy ánh mặt trời rồi, lời đề nghị này được đấy, dù sao cũng phải để em mở mang kiến thức xem rốt cuộc tốc độ của tôi thế nào?"
Nói rồi Nhạc Thính Phong không nhìn Yến Thanh Ti nữa, anh bỏ lại cô đi thẳng về phía cổng lớn của khách sạn.
Đi được vài bước, anh ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti vẫn đứng yên tại chỗ, anh hất đầu với cô: "Đi thôi."
Yến Thanh Ti cắn răng, tên khốn này.
Lúc trước ngoài miệng cô vẫn có thể đè nén anh lại, nhưng giờ đừng nói đè nén, cô sắp bị anh đè bẹp dí rồi kia kìa.
Cái tên không biết xấu hổ này.
Yến Thanh Ti nhếch miệng: "Ông chủ, thật ngại quá..... Tôi chợt nhớ ra một chuyện, bà dì* của tôi tới thăm."
*Tiếng lóng: đến tháng.
Nhạc Thính Phong ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy sao? Vậy tôi phải kiểm tra kĩ lời em nói xem thế nào, chứ một chữ tôi cũng không tin."
Yến Thanh Ti trợn mắt: "Phải đến mức thế sao?"
Nhạc Thính Phong nhét hai tay vào túi quần, hừ mũi một cái: "Vì em từ trước đến giờ luôn tuyệt tình như vậy, tôi cũng chỉ là bị ép buộc thôi, hết cách rồi."
Muốn nắm tóm được Yến Thanh Ti, anh thật sự.... không còn là mình nữa rồi
Để đối phó với người phụ nữ này, một kẻ quân tử không biết giở trò, cao ngạo lạnh lùng gì đó chỉ có thể cút xa ra thôi.
Chỉ có mặt dày, dày đến vô liêm sỉ mới có cơ so chiêu với cô.
Nhạc Thính Phong âm thầm nghĩ tới mấy người nhà họ Yến, anh không mắng được Yến Thanh Ti, nhưng chỉnh chết họ thì là chuyện quá đơn giản.
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong càng ngày càng khó chơi, trước đây anh bị cô chọc cho giận sôi lên, nhưng giờ trên cơ bản thì không còn tác dụng gì nữa rồi.
Yến Thanh Ti thấy thật buồn bực, cô chậm rãi bước tới trước mặt Nhạc Thính Phong, khoác tay lên vai anh, cười tươi như một đóa hoa: "Anh là ông chủ của tôi, ông chủ nói gì thì là thế ấy, nhớ cuối tuần tới đón tôi nhé."
Yến Thanh Ti nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, đúng là tên thối thây vô liêm sỉ.
Nhạc Thính Phong vươn tay ra vuốt lên mặt Yến Thanh Ti: "Đồng ý từ sớm có phải tốt hơn không, còn cứ cố chấp với tôi, giờ em là người của tôi rồi, em còn muốn vượt mặt tôi sao?"
Bộp, Yến Thanh Ti đánh bay tay Nhạc Thính Phong ra, cô đen mặt quay đầu bước đi, không thèm nhìn anh ta nữa.
Nhạc Thính Phong đuổi theo huýt sáo phía sau cô.
Đợi đến khi Yến Thanh Ti vào cửa đi hẳn vào trong, Nhạc Thính Phong mới lên xe rời đi.
Nửa đêm trên đường không một bóng xe, cả thành phố nay đã chìm vào giấc ngủ, trở nên yên tĩnh, trí não anh mới có thể thả lỏng được một chút.
Trước mặt người khác, Nhạc Thính Phong luôn lạnh lùng, cao ngạo, người trong giới đều biết, anh không coi trọng bất cứ ai, anh ở tít trên cao, là người khiến tất cả mọi người phải ngẩng đầu theo dõi.
Nhưng đối mặt với Yến Thanh Ti, anh lại hoàn toàn thay đổi, anh không khống chế được mình, như gặp phải ma, anh không còn là anh nữa.
Thỉnh thoảng khi chỉ có một mình, Nhạc Thính Phong cũng tự hỏi chính mình mục đích của anh là gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn lên giường với cô thôi sao?
Phụ nữ đẹp trên đời này thiếu gì, có đầy người tốt hơn Yến Thanh Ti, nhiều vô kể, tại sao anh lại cứ phải đi vào bế tắc với người phụ nữ này?
Nhạc Thính Phong tự giễu, mục đích của anh là...... là..... là gì đây?