“Ha ha… Tôi còn nghĩ… Tôi còn nghĩ…” Yến Minh Tu lặp lại hai câu nhưng cuối cùng chẳng nói được gì, trên mặt hắn đầy vẻ cười nhạo, không biết đang cười nhạo mình hay cười nhạo người khác.
Những người bên dưới chờ đúng 20 phút bèn xông lên, bọn họ nhìn Yến Minh Tu như thấy đại địch.
“Tiểu thư… cô thế nào rồi?”
Yến Thanh Ti nhìn chiếc ly vỡ trên sàn nhà, cô đã uống thuốc độc nhưng vẫn chưa có cảm giác gì, có lẽ… độc còn chưa phát tác.
Yến Thanh Ti nhìn Yến Minh Tu rồi nói với bọn họ: “Đưa phu nhân rời đi.”
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đưa Nhạc phu nhân rời khỏi đây, cô không muốn thấy bà gặp thêm chuyện không may gì nữa.
Chỉ cần Nhạc phu nhân bình an vô sự, những gì cô đã làm đều đáng giá.
Nhưng khi những người đó vừa tới gần Nhạc phu nhân, Yến Minh Tu lại nói: “Không cần đưa đi, đó không phải Nhạc phu nhân…”
Thanh âm của Yến Minh Tu rất nhẹ, dường như là trong lúc giằng co với Yến Thanh Ti, hắn đã mất hết toàn bộ sức lực rồi.
Sắc mặt của Yến Thanh Ti biến đổi: “Cậu nói cái gì?”
Cô nhanh chóng đi tới trước mặt “Nhạc phu nhân”, lột túi trùm đầu ra, quả nhiên người đó không phải Nhạc phu nhân.
Trong ngực Yến Thanh Ti vọt lên một đoàn lửa giận, cô xông tới trước mặt Yến Minh Tu, đấm cho hắn một cú: “Người đâu, mẹ tôi đâu? Yến Minh Tu, người gạt tôi sẽ không có kết cục tốt đâu, dù giờ tôi có trúng độc thì trước khi chết vẫn có thể làm cho cậu chết trước.”
Yến Minh Tu không phản kháng, hắn không còn sức để phản kháng nữa. Máu từ trong miệng hắn chảy ra, hắn chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt tức giận của Yến Thanh Ti: “Tôi không lừa chị, Nhạc phu nhân đã từng ở đây, nhưng trước khi chị tới 10 phút thì bà ấy đã bị người ta mang đi rồi. Người mang bà ấy đi chị cũng biết, chính là… hai người nước ngoài kia.”
“Bọn họ…” Yến Thanh Ti siết chặt tay, suýt chút nữa thì cô quên mất hai người đó rồi.
Bọn họ tuyệt đối cái gì cũng dám làm.
Yến Minh Tu tiếp tục nói: “Nhạc phu nhân cũng là do họ bắt cóc, bọn họ chỉ đem người tới đây để tôi trông mà thôi.”
“Cậu…”
Yến Thanh Ti thật muốn bóp chết Yến Minh Tu, chỉ vì quá sốt ruột cho sự an toàn của Nhạc phu nhân mà cô đã bị hắn đùa bỡn.
Yến Minh Tu cười nhạt: “Muốn ra tay thì ra tay đi.”
Hắn như thể không còn lưu luyến sự sống nữa, trên mặt không có sợ hãi cũng không có tức giận.
Yến Thanh Ti buông hắn ra: “Độc cậu cho tôi uống còn bao lâu nữa sẽ phát tác?”
Yến Minh Tu cười quỷ dị: “Không biết… đại khái… còn phải chờ…”
Yến Thanh Ti nghiến răng, cô nhất định phải cứu Nhạc phu nhân ra.
Cô xoay người đi nhanh xuống dưới, mấy người bảo vệ nhìn Yến Minh Tu nằm trên mặt đất, túm luôn lấy hắn kéo xuống lầu.
Bên ngoài có mấy chiếc xe đang đậu. Yến Thanh Ti lấy điện thoại gọi cho Nhạc Thính Phong nhưng vẫn không gọi được.
Trong lòng sốt ruột, cô đang định gọi cho Hạ An Lan thì bảo tiêu ở đằng sau hỏi: “Tiểu thư, có bắt hắn lại không?”
Yến Thanh Ti quay đầu nhìn Yến Minh Tu bị bọn họ vặn cánh tay ra sau, trên mặt đầy vẻ đau đớn.
Nhìn hắn, cô trầm mặc một hồi rồi nói: “Là tôi tự nguyện chọn. Dù tôi sống hay chết thì cũng đừng làm khó dễ hắn nữa, để hắn đi đi.”