Mộ Dung Miên nói với họ: “Nhà Mộ Dung chúng tôi luôn lấy người làm gốc, tập đoàn dù có lớn hơn nữa nhưng nếu như không có nguồn nhân tài gánh vác thì cũng chẳng thể nào tồn tại được. Bởi vì hiểu rõ được điều này, chúng tôi cho lương cho nhân viên tương xứng với năng lực của họ, nếu mọi người cảm thấy rời khỏi tập đoàn Mộ Dung mà có thể tìm được nơi cho mọi người phúc lợi tốt hơn, mức lương cao hơn thì mọi người có thể rời đi, tôi không những không đòi tiền hợp đồng mà còn trả lại 2 tháng tiền lương.”
Nói xong một hơi trên, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng hơn: “Dĩ nhiên, nếu mọi người vừa không muốn rời đi vừa không muốn quay lại làm việc, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói với mọi người, công ty chúng tôi không có thời gian dây dưa với mọi người, mọi người sẽ nhận được 1 bức thư đuổi việc, hơn nữa còn phải đền bù tiền hợp đồng. Các người có thể đi báo cảnh sát, có thể đi tòa án, nhưng...giành được lý lẽ hay không, có thể thắng hay không, trong lòng các người chắc sẽ rõ hơn tôi.”
Mộ Dung Miên vừa nói xong, những người đó bỗng nhiên đơ người.
Không phải chứ? Đuổi...việc?
Họ chỉ muốn có thêm tiền chứ không muốn mất việc, bây giờ tỷ lệ thất nghiệp tăng dần qua mỗi năm, tìm được một công việc là chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa....chẳng có mấy doanh nghiệp có thể so sánh với đãi ngộ của tập đoàn Mộ Dung.
Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Cho mọi người thời gian suy nghĩ 20 phút, là một người trưởng thành, chắc đều nghĩ rất thông suốt rồi.”
Những người vốn dĩ ồn ào đòi tăng lương, sau khi nghe anh nói xong, hai ba phút sau đều giải tán sạch sẽ.
Còn những ký giả đó, Mộ Dung Miên cười lạnh.
Bước vào tòa nhà tập đoàn, Mộ Dung phu nhân hỏi: “Những người đó có giữ lại không?”
“Ghi hết toàn bộ lại, không giữ một ai.”
Những người đó không thể giữ lại được, cầu tiến là chuyện tốt, nhưng không thể không biết thỏa mãn, càng không thể sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu như thế được.
Những người đó quá tham lam, quá ích kỷ, lần này có thể xuất hiện thì lần sau cũng sẽ như thế.
Mộ Dung Miên nói: “Thông báo đến những người đứng đầu, 10 giờ trưa mai mở cuộc họp, ai không đến sẽ tự gánh hậu quả.”
“Xử lý nhanh vậy sao?”
“Còn nhanh ư? Chẳng lẽ còn giữ họ lại đến năm mới?”
Mộ Dung phu nhân nhếch khóe môi: “Được...”
Mộ Dung Miên đến công ty, tạm thời triệu tập các quản lý cấp cao của công ty mở cuộc họp, xem như chính thức gia nhập vào tập đoàn, do Mộ Dung phu nhân đảm nhận đại diện chủ tịch.
Ngày thứ 2, 10 giờ, Mộ Dung Miên dẫn theo Quý Miên Miên và Mộ Dung phu nhân đến công ty.
Anh nói: “Miên Miên, hôm hay sẽ có chút nguy hiểm.”
“Yên tâm, có em ở đây, ai dám động vào một ngón tay của anh!”
“Vợ là lợi hại nhất.”
Khóe môi Mộ Dung phu nhân chợt giật, cậu ta từ khi nào lại thích...ăn “cơm mềm”, lại còn ăn khá vui vẻ chứ”
Trước khi vào phòng họp, Mộ Dung Miên hỏi: “Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Yên tâm, xong hết rồi!”
Trợ lý của Mộ Dung phu nhân đẩy cửa ra, ba người tiến vào phòng.
Phòng họp vốn dĩ ồn ào chợt yên lặng, họ đều biết, hôm nay e rằng anh ta đến để hỏi tội, nhưng họ nhiều người như thế, không thể trị tội hết cả đám, chắc...cũng chỉ trừ lương thôi nhỉ?”
Thế nhưng họ không hề nghĩ tới, Mộ Dung Miên nhìn hết một vòng, cười nói: “Hôm nay đến cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn thông báo đến mọi người, đồ của mọi người đã được thu dọn xong, bây giờ có thể đem đi được rồi.”