“Phương tiểu thư, cô là người đầu tiên tôi gặp chạy tới muốn cướp bạn trai của người khác mà còn tỏ ra hợp tình hợp lý đấy. Đúng là hiếm thấy, nhưng những người như cô bình thường chỉ có thể làm vật hy sinh cho người khác thôi.”
Phương Duyên Duyên cảm thấy như bị tát mấy chục cái, cô ta còn tưởng Mộ Dung Miên vừa mới gia nhập làng giải trí nên chưa hiểu sự đời, cô ta rất coi trọng gương mặt đẹp đẽ của anh, muốn nếm thử tư vị được ngủ với anh, vì thế mới đánh chủ ý muốn chạy qua đây quyến rũ.
Không ngờ Mộ Dung Miên lại có bạn gái, mà bạn gái của anh lại hoàn toàn không so được với cô ta.
Phương Duyên Duyên không thể nuốt nổi cục tức này, chỉ cảm thấy không dụ dỗ được Mộ Dung Miên thì sẽ không có cách nào chứng minh được sự quyến rũ của cô ta.
Kết quả lại chạy tới đây để người ta cho ăn thêm vài cái tát nữa.
Quý Miên Miên khinh thường nói: “Phương tiểu thư, tình cảm của tôi và bạn trai rất, rất tốt, không cần cô phải tới kiểm nghiệm độ trung thủy của anh ấy với tôi đâu. Huống chi, tôi chẳng thấy cô tốt hơn tôi ở chỗ nào? Bạn trai tôi chướng mắt cô thì có gì là không đúng chứ?”
Mộ Dung Miên ôm eo Quý Miên Miên, cúi xuống hôn cô một cái: “Không phải lãng phí thời gian với cô ta, vào làm chính sự thôi.”
“Ai nha, anh nhẹ chút…”
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng sập lại, Phương Duyên Duyên run rẩy cả người.
Đôi nam nữ chết tiệt này!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Tao sẽ không để tụi mày yên.”
Phương Duyên Duyên xoay người, hướng một đầu hành lang đi tới, ở đó, trợ lý của cô ta cầm điện thoại bước ra.
“Chụp được chưa?”
Trợ lý gật đầu: “Chụp được rồi.”
“Phát lên…”
“Được…”
…
Quý Miên Miên bị Mộ Dung Miên ôm vào phòng, đi chưa được mấy bước đã ôm hôn cô cuồng nhiệt.
Sau khi ngã xuống giường, Quý Miên Miên hơi tỉnh táo lại, hít hít vào hai hơi sau đó đẩy Mộ Dung Miên ra: “Con mụ kia thật sự coi trọng anh đấy.”
Quý Miên Miên cảm thấy Phương Duyên Duyên không phải người dễ chơi, hơn nữa hôm nay cô ta bị nhục nhã như thế, không biết sẽ còn làm ra chuyện quỷ gì nữa?
Mộ Dung Miên vừa cởi quần áo của cô vừa nói: “Ừ, người coi trọng anh nhiều lắm.”
Quý Miên Miên hừ một tiếng: “Em mất hứng rồi.”
Mộ Dung Miên dừng lại: “Cho nên giờ anh đang dỗ em đây.”
Quý Miên Miên…
“Anh dỗ em thế nào? Rõ ràng là em dỗ anh mới đúng.”
“Không, anh mất sức nhiều hơn mà, là anh dỗ em.”
Mộ Dung Miên cởi quần Quý Miên Miên ra, tay nắm lấy cổ chân cô, chậm rãi trượt lên trên.
Quý Miên Miên cảm thấy chân tê dại, ngón tay anh sờ tới đâu thì như thắp lửa lên ở đó, làm cho da cô dần dần nóng lên.
Quý Miên Miên thừa dịp mình còn một chút lí trí, vặn vẹo thân mình muốn giãy ra khỏi tay anh, cô nhẹ giọng rên rỉ: “Ngày mai… ngày mai chúng ta tới bệnh viện một chuyến được không?”
Mộ Dung Miên thở dài một tiếng: “Xem ra đúng là em vẫn nghi ngờ năng lực của anh.”
Ngón tay anh lại trượt lên trên, giữ lấy cằm Quý Miên Miên, cười nói: “Yên tâm, đêm nay anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Quý Miên Miên đỏ mặt, mỗi lần chỉ cần cô nói đưa anh đi bệnh viện là anh sẽ thế này, giống như thể cô đang bất mãn vì sức khỏe của anh vậy.
“Rõ ràng anh biết ý em không phải thế, em chỉ lo lắng cho anh thôi, bác sĩ Lí nói anh còn vết thương cũ chưa lành.”
Mộ Dung Miên cúi đầu không để Quý Miên Miên nhìn thấy ánh mắt mình, sau đó anh hôn lên môi cô: “Em mới là thuốc tốt nhất của anh, em cho anh ăn thịt vài lần là anh sẽ khỏi hẳn thôi.”