"Yến Như Kha nói Từ Mỹ Phượng nghi ngờ vụ bán dâm của cô ta là do cô hãm hại, bị thả ra liền đi tìm cô."
Yến Thanh Ti nhìn bức ảnh thấy vừa đúng lại vừa có gì đó không đúng.
Hứa Thiến Hi và Yến Như Kha sao lại có thể thông đồng được với nhau?
Nhưng, nếu Hứa Thiến Hi đứng sau chuyện này thì cũng không có gì lạ bởi vì cô ta quả thậ là có động cơ chính đáng. Vụ bán dâm kia cũng đã qua được mấy tháng, cô ta được thả ra là điều tất nhiên nhưng vừa mới được thả ra đã cấu kết với Yến Như Kha tính kế cô? Lại còn thiếu chút nữa là thành công?
Hứa Thiến Hi lợi hại như vậy sao?
Yến Thanh Ti hỏi cảnh sát: "Thế đã bắt được Hứa Thiến Hi chưa?"
Viên cảnh sát lắc đầu: "Vẫn chưa, cô ta chốn thoát rồi, nhân viên đạo cụ Triệu Tự Cường của đoàn phimTrấn Hồn Khúc là đồng bọn của cô ta, chính anh ta cũng đã thừa nhận mình phá phanh và cửa xe, anh ta là fan cuồng của Hứa Thiến Hi, khoảng hơn một tuần trước Hứa Thiến Hi đã đến tìm anh ta.
Viên cảnh sát lấy lời khai và nói rõ tình hình xong liền tỏ ý mình cần rời đi.
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát."
"Không cần khách khí."
Viên cảnh sát đi rồi, Yến Thanh Ti ngồi trầm mặc ở đó không nói câu gì, hai hàng lông mày nhăn tít lại.
Nhạc Thính Phong ôm lấy thắt lưng của cô: "Đừng nghĩ ngợi nữa, chuyện này cứ để anh."
Từ lúc Yến Thanh Ti xảy ra chuyện tới giờ, Nhạc Thính Phong luôn tỏ ra rất trấn định nhưng không ai biết rõ trong lòng anh đã trải qua những gì.
Hôm nay anh tan làm sớm, vội vàng đến trường quay thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đang bị nhốt trong một chiếc xe, mà đầu chiếc xe đó lại đang bốc khói nghi ngút... lúc đó anh cực kì hoảng sợ.
Lúc đó trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý niệm: Tôi không thể để cô ấy chết, không thể để cô ấy chết... Tôi còn chưa nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy.
Đúng vậy, chính là yêu, cuối cùng anh cũng có thể xác định được tình cảm của anh dành cho Yến Thanh Ti là gì.
Không phải là tò mò hiếu kì, không phải là hứng thú nhất thời, cũng không phải là dục vọng chiếm hữu đơn thuần.
Anh không muốn chỉ có được thân thể cô mà còn muốn có cả trái tim cô.
Cái ngày Yến Thanh Ti không khống chế được cảm xúc hay đúng hơn là cái ngày anh thổ lộ, khi đó anh cứ cho rằng thứ cảm xúc mà anh dành cho cô là thích.
Nhưng trải qua một hồi sinh tử kinh tâm động phách ngày hôm nay, anh mới giật mình phát hiện ra, thứ cảm xúc anh dành cho cô so với thích lại càng sâu đậm hơn.
Đó chính là yêu! Yêu sâu đậm từ lúc nào mà không biết, anh đúng là ngốc mà!
Nhạc Thính Phong sờ sờ đầu Yến Thanh Ti: "Mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ thôi."
"Không ngủ được." Có những người càng mệt lại càng không ngủ được.
"Chờ anh một chút."
Nói rồi liền chạy ra ngoài, chưa đầy mười phút đã thấy anh quay trở lại trong tay còn cầm một bộ bài tú lơ khơ, hất cằm nói với Hạ Lan Phương Niên: "Chơi bài không?"
Đầu Hạ Lan Phương Niên đang rất đau, nhìn về phía Yến Thanh Ti, anh muốn nói chuyện với cô nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô lại không biết nên nói từ đâu.
Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Ok."
Ánh mắt Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đảo qua hai người: "Người thắng có thể hỏi bất cứ câu hỏi gì, người thua nhất định phải thành thật trả lời."
Hạ Lan Phương Niên: "Được."
Yến Thanh Ti: "Xem tình hình."
"Được rồi, nể tình em là phụ nữ, cho em quyền không nhất thiết phải trả lời."
Nhạc Thính Phong trong lòng bắt đầu "hừ hừ" mấy tiếng, nhìn Hạ Lan Phương Niên một cách khiêu khích: Ông từ hồi tiểu học đã biết chơi bài, danh hiệu tiểu bá vương sòng bài cũng không phải tự nhiên mà có nhé, hôm nay nhất định sẽ khiến cậu thua bét nhè.