Anh ta mở miệng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Diệp Thiều Quang bỗng thấy chột dạ, cảm giác cứ như thể mình là học sinh cấp ba lén lút hẹn bạn gái đi chơi, đang nắm tay bạn gái kết quả lại gặp đúng “mẹ vợ” ở trên đường.
Cách nghĩ đó khiến cho Diệp Thiều Quang run lên, đầu óc anh ta bị Quý Miên Miên tiêm nhiễm mất rồi, thế mà lại… có cái cảm giác này, thật đáng sợ, thật kì dị.
Diệp Thiều Quang làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, chưa bao giờ lại chột dạ giống như bây giờ.
Đúng, Diệp Thiều Quang chột dạ, thế mà anh lại chột dạ cơ đấy.
Chính bản thân Diệp Thiều Quang cũng muốn cười ha ha, tại sao anh lại phải chột dạ, anh chẳng có lý nào để chột dạ cả.
Tối hôm qua người giúp Yến Thanh Ti là anh, giờ anh ta nên thẳng sống lưng, cây ngay không sợ chết đứng đứng trước mặt Yến Thanh Ti mới phải chứ?
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang, cả người cô như thể vừa mới trở về từ nam cực lạnh âm mấy chục độ, toả ra khí thế lạnh lẽo kinh người. Hôm nay cô mặc một cái váy
liền thân màu đen ôm sát người, phần chân váy có gắn tua rua, nhẹ nhàng đung đưa, có thể mơ hồ nhìn thấy cặp đùi thon thả trắng trẻo, cô đi một đôi sandal đen, góp phần tôn lên đôi chân xinh đẹp.
Cả người Yến Thanh Ti toả ra thứ khí lạnh lẽo thấu xương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều Quang, dường như muốn đào một cái động trên người anh ta vậy.
Cô không trả lời Diệp Thiều Quang mà lại hỏi: “Quý Miên Miên đâu?”
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đến đây để làm gì, anh đứng chặn ở cửa, cười thản nhiên: “Cô ta là trợ lý của cô, tôi làm sao mà biết được cô ta ở đâu, cô muốn tìm người thì hình như đã đi nhầm chỗ rồi thì phải?”
Bây giờ Diệp Thiều Quang chỉ muốn mau mau đuổi Yến Thanh Ti đi, cô ta không phải là người có thể dễ dàng qua mặt.
Mà quan trọng là… tại sao cô ta lại tìm được đến đây, cô ta nghe được tin tức ở đâu mà biết vậy?
Yến Thanh Ti châm chọc cười: “Đừng có mà giả vờ giả vịt cái mẹ gì với tôi. Từ đầu đến chân anh đều toả ra cái mùi vị vừa mới vụng trộm với con gái nhà người ta xong. Diệp Thiều Quang, là một thằng đàn ông… dám ngủ thì dám nhận.”
Diệp Thiều Quang…
Anh cũng muốn chử. Mẹ nhà cô chứ, cô ngửi thấy mùi vụng trộm ở chỗ quái nào trên người ông đây chứ? Hôm qua anh ta chỉ đắp chăn ngủ đến sáng, có làm được cái khỉ gì đâu.
“Cô đã nói đến chuyện chịu trách nhiệm…”
Diệp Thiều Quang còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đẩy mạnh Diệp Thiều Quang ra, nhanh chóng lách qua người anh ta vào phòng.
Diệp Thiều Quang lập tức đuổi theo, đứng chặn trước mặt Yến Thanh Ti.
May mà phòng anh ta ở theo căn hộ cao cấp, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng ngủ, anh ta không thể
để Yến Thanh Ti vào trong phòng ngủ được.
Nếu Yến Thanh Ti mà nhìn thấy Quý Miên Miên thì còn trò vui gì nữa, sau này thể nào Yến Thanh Ti cũng sẽ đề phòng anh như phòng cướp cho mà xem.
Diệp Thiều Quang nói: “Yến Thanh Ti, cô cũng là phụ nữ, cứ thể mà xông vào phòng của đàn ông không được hay lắm đâu nhỉ? Cô không sợ bị cánh chó săn chụp được cảnh cô ban ngày ban mặt vào khách sạn thuê phòng với đàn ông à?”
Yến Thanh Ti cười lạnh, trên mặt đầy giễu cợt: “Anh nói đúng rồi đấy, tôi không sợ, mở cửa ra ngay cho tôi…”
Diệp Thiều Quang đương nhiên là sẽ không nghe lời Yến Thanh Ti, anh ta nói: “Quý Miên Miên mà cô muốn tìm không có ở chỗ của tôi, cô…”
“Chị Thanh Ti…”
Tiếng của Quý Miên Miên từ trong phòng ngủ vang lên, giọng nói khàn khàn, có chút yếu ớt, nhưng Diệp Thiều Quang và Yến Thanh Ti nghe thấy giọng nói này quả thật chẳng khác gì tiếng một quả bom vừa nổ.
Hai người cùng lúc quay đầu sang, Diệp Thiều Quang đỡ trán, anh không nghĩ ra mình còn có thể nói được cái gì, cũng không biết còn…
Ánh mắt Yến Thanh Ti như một con dao găm cắm xoáy vào anh: “Ha ha… không có ở đây? Vậy anh giải thích cho tôi, tại sao cô trợ lý của tôi lại ở trong phòng ngủ của anh, lại còn ở trên giường của anh?”