Bọn họ đâu biết rằng, hồn phách của mình đang ở trong một không gian kỳ quái, nghĩ tới những người đang mong chờ hắn, lập tức cảm thấy lòng như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Phải trở về! Diệp Thiếu Dương âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào, nhất định phải trở về! Nằm dưới mặt đất đến nửa đêm, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, thấy Dương Tư Linh ngồi dậy, gục đầu vào hai đầu gối, nhỏ giọng mà khóc.
Diệp Thiếu Dương do dự có nên tới an ủi cô hay không, cẩn thật nghĩ lại thì thấy không thích hợp lắm, hơn nữa chính mình cũng thật sự không biết phải an ủi như thế nào, vì thế giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục nằm.
Qua khoảng nửa giờ, Dương Tư Linh mới không có khóc nữa, rồi nằm xuống.
Đang ở dị giới, với thân phận hồn phách nằm ở nơi đây, bên người còn có một con nữ quỷ đang ngủ, vốn là phải đi xuống âm ty, cái tình cảnh này, khiến Diệp Thiếu Dương có cảm giác mọi thứ đêm nay hỗn loạn hết lên.
Diệp Thiếu Dương suốt đêm không ngủ, không ngừng suy tính biện pháp đi vào phòng học 408, dùng lực xông vào khẳng định không được, hiện tại chính mình nếu phải đối mặt những con cương thi đó, bây giờ thực lực của mình còn không bằng phương sĩ bình thường ở thế giới hiện thực nữa, mạnh mẽ cố xông vào có khả năng bị gặm đến xương cũng không còn Cho nên chỉ có thể dùng trí, nhưng mà không có nhiều người hỗ trợ, phòng học 408 lại rất chật chội, hạn chế hành động, Diệp Thiếu Dương lao lực suy nghĩ mấy biện pháp, sau đó lại lần lượt phủ định, cuối cùng bực mình ngồi dậy, dựa vào góc tường, lẳng lặng suy tư, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới đống gậy gỗ đào đang xếp thành một đống, đột nhiên nghĩ ra một cái gian kế…… “Phụt……”
Lão Quách uống một ngụm lớn pháp thủy, phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó lấy ra bảy đồng tiền, chia làm tam, tam, nhị xếp thành hình tam giác đặt chính giữa trán của hắn, phía trên để một cái la bàn nhỏ bằng đồng.
Tiếp theo, đổ vào bên trong một chút hồng tiêu cùng nước tro hương, nhặt dưới đất mấy chiếc lá cây, đặt trên la bàn, nhiễm pháp thủy rồi niệm chú, nhìn chằm chằm vào lá cây kia một hồi, thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: “Còn tốt, hồn phách không sao.”
Tạ Vũ Tình khẩn trương hỏi: “Làm sao biết được?”
Cô với Lão Quách đều do Chu Tĩnh Như gọi điện thoại thông báo mà tới, sau khi Diệp Thiếu Dương xảy ra chuyện, nàng thấp thỏm lo âu, đành phải gọi gấp cho mấy bằng hữu thân nhất của hắn, cùng nhau thương lượng biện pháp, lúc Lão Quách và Tạ Vũ Tình vừa tới, trông thấy Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, đều bị dọa cho chết khiếp, sau khi biết được chân tướng, Lão Quách liền nhanh làm phép, kiểm tra hồn phách của hắn xem còn nguyên vẹn hay không.
“Thất tiền thăm hồn thuật”
này bất kể tam giới lục đạo, đều có thể sưu tầm hồn phách người, nhưng chỉ giới hạn trong “Hoạt tử nhân”
như Diệp Thiếu Dương, hơn nữa cần thiết thân thể phải hoàn hảo, như vậy dù hồn phách không có ở trong không gian này, vẫn có thể cảm ứng, nhưng mà cũng chỉ cảm giác được mà thôi, không thể điều tra cụ thể là ở đâu.
Lão Quách nói: “Các người không nên hỏi gì cả, chỉ cần quan sát hai chiếc lá này, chỉ cần lá không khô héo, Thiếu Dương sẽ không có việc gì, còn nếu lá khô héo thì……”
Chu Tĩnh Như lau nước mắt nói: “Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn biết.”
Tạ Vũ Tình nói: “Sau đó thì sao, chúng ta cứ ở đây chờ đợi sao, ngươi không thể làm gì được nưa à?”
Lão Quách thoáng nhìn U linh lộ cách đó không xa, từ lúc bọn họ đi vào tới giờ, U linh lộ sóng yên gió lặng, Tử Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện.
“Cô bảo ta phải làm sao bây giờ, đi tìm Tử Nguyệt chịu chết sao?”
“Không phải bảo ngươi đi chịu chết, chỉ là tìm cách để đưa Qua Qua, còn có Quả Cam, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nữa, bảo bọn họ tới đây, cùng nhau tìm biện pháp!”
Tạ Vũ Tình gấp đến độ phải dậm chân.
Lão Quách trả lời: “Bọn họ đều là quỷ phó yêu phó của hắn, người khác không có cách nào triệu hoán, bằng không ta đã sớm kêu rồi.”
Tạ Vũ Tình giật mình, nói: ”
Thế còn người khác thì sao, sư phụ các người đâu?”
Lão Quách lắc đầu: “Không liên lạc được, nếu liên lạc được thì cũng vô dụng, Mao Sơn cách đây quá xa, chờ ông ấy tới, Thiếu Dương sớm đã……”
Cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài: “Tiểu sư đệ, ngươi không thể chết được đâu, kỳ thật ta vẫn chưa nói với ngươi, ta thực rất muốn đệ làm con rể……”
“Ngươi câm miệng!”
Tạ Vũ Tình đẩy Lão Quách ra, suy sụp ngồi xuống đất, nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, cùng Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã nhìn chăm chăm vào lá cỏ trên la bàn, nàng không tin chiếc lá sẽ bị khô héo, không tin Diệp Thiếu Dương sẽ chết, bởi vì…… trong lòng nàng, người con trai này dù phải đối mặt bất kỳ hiểm nguy gì, cũng đều có cách vượt qua.
Tuy nhiên, trong nội tâm nàng vẫn bị một nỗi sợ hãi xâm chiếm, nàng hiểu rõ, hiện tại lúc này đây cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn thôi.
“Diệp Thiếu Dương, nếu thực sự ngươi có xảy ra chuyện, ta tuyệt không sống một mình……”
Nhìn chăm chú gương mặt Diệp Thiếu Dương, trong lòng Tạ Vũ Tình bi thương nghĩ tới, lại không biết Chu Tĩnh Như bên cạnh mình, giống như cũng mang chung ý tưởng.
Ban đêm ở Ác Linh Giới tương đối ngắn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vừa ngồi chưa được mấy canh giờ trời đã sáng, Dương Tư Linh từ trên giường bước xuống, đi tới trước cửa sổ nhìn xung quanh một phen, nói: “Linh hồn không bị vướng bụi trần, không cần phải rửa mặt, ta mang ngươi đi gặp bạn mình.”
Diệp Thiếu Dương đã sớm không còn kiên nhẫn, lập tức theo cô ra ngoài, liền đi qua căn phòng bên cạnh có Dương Tư Linh gõ lên cửa, bên trong lập tức vang lên một giọng khẩn trương: “Ai!.”
“Là ta, mở cửa đi, người cứu cô đã tới.”
Bên trong yên lặng một hồi, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc, đúng là Vương Bình.
“Thiếu Dương ca……”
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Vương Bình lập tức ngẩn người ra, sau đó cảm xúc áp lực bộc phát ra, khóc lóc nhào vào lòng ngực Diệp Thiếu Dương.
Tuy thực tế hai người cũng không phải quá thân quen, nhưng đối với một cô gái bình thường như Vương Bình mà nói, đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ thế này, nơi nơi đều là cương thi, không có lấy một người quen, lúc này đột nhiên lại nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cảm giác có chỗ dựa vào, nội tâm kích động khó có thể khống chế.
Loại cảm giác này Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, sau khi gặp được cô, cảm thấy vô cùng áy náy.
“Thực xin lỗi, đây rõ ràng là chuyện của ta, lại làm liên lụy cô.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vai an ủi Vương Bình, nhẹ nhàng nói.
Vương Bình thực hiểu lý lẽ, mà lắc lắc đầu: “Không liên quan đến ngươi, là do chúng ta đi loạn, lỡ đi ra sau núi, mới để nữ quỷ kia có cơ hội, Thiếu Dương ca, đưa ta ra ngoài đi!”
“Ta sẽ đưa cô ra ngoài, nhưng chuyện này cũng không dễ dàng như thế.”
Vương Bình nhìn hắn chăm chú, nói: “Hôm qua lúc ta mới vào đây, Dương tỷ tỷ đã nói hết mọi chuyện cho ta biết, tuy ta không thực sự hiểu rõ, nhưng cũng có thể đại khái lý giải, tất cả đều nghe ngươi sắp xếp.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay người nói với Dương Tư Linh: ”
Cô đưa ta đi gặp những người khác trước đã, ta có một kế hoạch, chỉ dựa vào ba người chúng ta, không thể hoàn thành được kế hoạch.”
Vì thế ba người cùng nhau ra cửa, tiếp tục đi dọc theo hành lang nhỏ phía trước, tới trước một căn phòng, dùng tay gõ cửa.