Hắn không chắc Ẩn khí phù có tác dụng đối với lũ cương thi mèo kia hay không, nhưng rốt cuộc, có chuẩn bị thì vẫn hơn.
Diệp Thiếu Dương một bước nhảy lên tường vây, nhìn quanh một lượt, thấy chỉ có một con quái miêu nằm vắt vẻo trên cây canh gác, nghĩ một hồi, quyết định ra tay trước thì vẫn hơn.
Vì thế lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, căn chuẩn trực tiếp phóng qua đó, với Đinh Diệt Linh mà nói, dù là quỷ hay yếu nếu dính phải chắc chắn sẽ chết, cho nên chẳng cần pháp thuật hay mưu kế gì cả, chỉ cần dùng lực ném chính xác là được.
Đinh Diệt Linh phóng trúng đầu con quái miêu kia, cắm vào xuyên qua lỗ tai, quái miêu kia không kịp kêu lấy một tiếng, ngã bịch xuống mặt đất, đến khi Diệp Thiếu Dương đuổi tới, nhặt Đinh Diệt Linh lên, đã hóa thành một vũng máu.
Diệp Thiếu Dương dùng hoàng phiếu lau khô Đinh Diệt Linh, nhìn quanh hai bên, trong viện trống rỗng, không có người, cũng không có mèo, vì thế ghé lên phía trên tường viện gật đầu ra hiệu, gọi Tiểu Mã vào trong.
Trải qua nhiều lần hành động, Tiểu Mã thân thủ cũng khá hơn trước rất nhiều, nhún người một cái nhảy vào, đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, không hề phát ra tiếng động.
Ngôi nhà của Ngô lão thái, một đầu là sân viện, một đầu là ba gian nhà ngói, đều không có cửa, bên trong tối đen như mực.
Diệp Thiếu Dương tìm kiếm gian nhà mà lần trước Ngô lão thái đã để cái bình, tính toán một hồi định kéo Tiểu Mã đi theo, đúng lúc này, từ trong gian nhà chính, truyền ra giọng nói trầm thấp của Ngô Lão Thái: “Ngoan, đừng cử động a.”
Cả hai người đều run lên, chẳng lẽ chưa làm được gì mà đã bị phát hiện ư? Đợi vài giây, không thấy có động tĩnh gì.
Diệp Thiếu Dương ý bảo Tiểu Mã không cần lên tiếng, theo chân tường đến bên gian nhà chính, lách nửa người đi vào, bên trong gian chính, còn có một phòng, bên trong có ánh nến, bởi không có cửa sổ nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì.
Diệp Thiếu Dương đánh bạo đi vào trong hai bước, căng mắt ra nhìn quanh trong phòng: Dưới ánh nến leo lét, Ngô lão thái ngồi trên một cái ghế nhỏ, tay ôm một con mèo, vuốt ve đầu nó.
Bên cạnh còn hai con đang ngồi xổm dưới đất.
Giữa hai chân bà ta là một cái bình mở nắp, từ góc độ của Diệp Thiếu Dương, nhìn không thấy được bên trong.
Bất quá Diệp Thiếu Dương suy đoán trong đó chính là “Óc đậu phụ”
Xem bộ dáng của Ngô lão thái, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng bà ta sẽ cho quái miêu ăn óc đậu phụ, nhưng việc xảy ra sau đó, làm cho hắn khiếp sợ không thôi: Ngô lão thái gãi gãi, vuốt ve ngực con mèo một hồi, bất chợt ấn ấn mạnh đầu nó xuống sàn nhà, từ bên cạnh nhặt lên một cây búa, dùng hết sức đập mạnh vào đầu hoa miêu một cái.
“Rắc rắc!”
Hộp sợ vỡ vụn, một dòng máu đen phun ra.
Hoa miêu kêu rên một tiếng, nhưng không giãy giụa, cũng không chạy trốn.
Ngô lão thái thuần thục cầm búa đập thêm năm nhát vào đầu con mèo, hộp sọ lập tức bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ngô lão thái buông cây búa, thọc bàn tay khô khốc vào giữa đống xương sọ, bới bới, quái miêu kia lại kêu thảm thiết một tiếng, cả người run rẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Sau đó, Ngô lão thái dùng tay cẩn thận lôi ra một khối đại não trăng trắng nóng hổi, còn nguyên vẹn, bỏ vào trong bình, sau đó dùng chân chùi chùi vết dịch chảy ra từ trong người hoa miêu trên mặt đất.
Cương thi mèo đã không còn đại não, hẳn là đã chết.
Ngô lão thái lại từ bên cạnh, kéo qua một con quái miêu khác, vẫn trình tự như thế, trước trấn an, sau đó dùng cây búa đập vỡ sọ não…… Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Mã chạy về đến dưới chân tường, dùng sức hít một hơi thật sâu.
Tiểu Mã sau khi nhìn thấy một màn máu me quái dị đó, run lên cầm cập hướng Diệp Thiếu Dương hỏi: “Bà ta đang làm cái gì vậy, lấy óc mèo làm gì?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, không để ý đến hắn, nghĩ thầm, chẳng lẽ Ngô lão thái nuôi những con cương thi mèo đó để lấy óc sao? Hiện tại, có thể xác định, "Óc đậu phụ" mà Diệp Thu Linh ăn, chính là óc mèo…… Ngô lão thái dùng Huyết Địa Long nuôi mèo, sau đó lại giết mèo lấy óc, đặt trong cái bình, để Diệp Thu Linh mang đi đưa cho người lạ mặt kia.
Đem tất cả các manh mối ghép lại với nhau, Diệp Thiếu Dương đã mơ hồ nghĩ ra điều gì đó.
“Hiện tại không phải là lúc nói chuyện.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua gian phòng nhỏ một lần nữa, nói, “Đi, chúng ta vào xem có thể tìm được cái bình hay không, mang về đi nghiên cứu một chút sẽ biết.”
Tiểu Mã đuổi theo hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng có làm như vậy, trước mặt nha đầu kia ngươi lúc nào cũng tỏ ra ngây ngô, hiện tại nha đầu không có ở đây, ngươi còn làm ra vẻ gì nữa, ngươi cứ đi thẳng vào đó xử Ngô lão thái là được.”
“Xử?”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn.
“Giết chết bà ta chứ còn gì nữa, ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Ta không nghĩ cái gì hết.
Cơ hội còn rất nhiều, gấp cái gì.”
Diệp Thiếu Dương nói xong chui vào gian phòng nhỏ, quay đầu lại nhìn lại, từ nhà chính không thể nhìn sang bên này, vì thế yên tâm thắp một ngọn trường minh đăng, chiếu sáng căn phòng.
Phòng rất nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt đất đặt vô số bình, phần lớn đều trống không, cũng có mấy cái được bịt kín miệng.
Diệp Thiếu Dương mở một cái nắp bình, dùng trường minh đăng chiếu qua, bên trong là “Óc đậu phụ”
, một mùi thuốc xông thẳng lên mũi.
Diệp Thiếu Dương nhăn mặt ghê tởm, nhanh tay đóng lại nắp bình, thúc Tiểu Mã rời đi, hành động đêm nay cũng coi như thành công.
Gần ra đến cửa, Diệp Thiếu Dương cầm trường minh đăng, chiếu lướt căn phòng một lần nữa theo thói quen, kết quả có một thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn, ngẩn ra một lúc, rồi từ từ đi qua, chiếu đèn xem kỹ lại một lần nữa.
Đó là một điện thờ, bên trong có để một pho tượng thần, phía trước là lư hương, trên còn cắm ba nén.
“Tại sao lại như vậy!”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn thấy vật gì đó đáng sợ, thất thanh nói.
Tiểu Mã vốn đang ôm bình đi ra ngoài, nghe thấy vậy, liền vọt tới, nhìn điện thờ, nói: “Tượng thần à, làm sao vậy, ở nông thôn nhiều nhà đều thờ vậy mà, làm sao thế?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã một cái, “Bà ta không phải quỷ thì cũng là yêu, cung phụng thần tượng, chẳng phải tự tìm đến cái chết sao?”
Tiểu Mã ngơ ngẩn, nói: “Hay là bà ta cung phụng thần tượng để thần phù hộ bà ta, không bị tóm?”
“Phù hộ cái rắm! Ngươi có thấy thần nào mà đi phù hộ cho quỷ không!”
“Ta biết rồi, nhất định là Ngô lão thái đã thờ thần trước đó, sau khi biến thành quỷ, đã quên không gỡ điện thờ xuống.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, cầm trường minh đăng, chiếu vào tượng thần, chợt phát hiện, thần tượng này với tượng thần ở hai bên cổng chùa có điểm tương đồng, chỉ có điều, hai vị La Hán đứng hầu hai bên đó, dù có nhe răng trợn mắt nhưng chỉ làm cho người ta có cảm giác kính sợ, ngưỡng mộ.
Còn tượng thần này lại cho người ta cảm giác dữ tợn cùng tà ác.
Bản thân mình, dù trong thư tịch hay là hiện thực, cũng đều chưa gặp qua tượng thần như thế này bao giờ.