Cuối cùng cũng có thể tạm thời đè cảm xúc của đám học sinh xuống, lúc này Lưu Minh mới thấy đám người Diệp Thiếu Dương, lập tức đi tới, vừa đi vừa lau mồ hôi, nói với Diệp Thiếu Dương:
“Diệp tiên sinh, chuyện thế nào rồi, tôi biết là việc hối ngài như thế này không tốt, nhưng không thể ép dư luận thêm được nữa, may mà có Trương tiểu thư giúp đỡ mới có thể sống tới bây giờ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì một khi bị mạng lưới truyền thông chú ý tới, mọi chuyện sẽ lộ ra ánh sáng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trương tiểu thư nào?”
“Là đồ đệ bảo bối Trương Tiểu Nhị của ngài đó, cô ấy giúp tôi nói vài lời với các ban ngành khác, đè truyền thông xuống, không thì chuyện này đã sớm náo động lên.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, chỉ vào Hạng Tiểu Vũ mà nói: “Có hắn hỗ trợ thì chắc sẽ nhanh thôi, tầm hai ba ngày đi.”
Lưu Minh lập tức tiến lên bắt tay Hạng Tiểu Vũ, “Xin hỏi đây là vị chân nhân nào?”
“Hắn là Hạng Tiểu Vũ.”
“Hạng…” Lưu Minh ngẩn ngơ, sau khi ông ra khỏi không gian giam cầm vẫn còn chưa tỉnh hồn, dường như là ở trong trạng thái tê liệt một nửa, cho nên lúc nhóm Diệp Thiếu Dương tới cục cảnh sát để giúp Hạng Tiểu Vũ hoàn hồn ông không có theo cùng, không nghĩ tới… Hạng Tiểu Vũ sẽ thật sự sống lại.
Người của ba mươi năm trước thế mà đang bắt tay với mình… Toàn thân Lưu Minh lập tức nổi da gà, kinh ngạc lui qua một bên.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thiếu Dương, Ma Tâm Thảo này dùng để phóng thích chướng khí, giúp cho Vương Mạn Tư lợi dụng không gian giam cầm phản phệ sân trường, xem như là thủ đoạn của ả ta, nhất định phải sớm thanh trừ, cũng coi như là chặt đứt đường lui của ả, buộc ả phải ra quyết đấu.”
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Anh đương nhiên đã nghĩ đến, mẹ nó chứ, toàn bộ hệ thống nước ngầm đều đã tìm hết nhưng lại không thấy Ma Tâm Thảo đâu, thật sự là khốn khổ.”
Lúc này hồn ân của Dưa Dưa nóng lên, Diệp Thiếu Dương lập tức dựa theo cảm hướng, dẫn mọi người đi theo mình, xuyên qua khu trường học, tới một nơi vắng vẻ, có một tòa nhà màu đỏ, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau, khí tức chấn động tràn ra.
“Thi khí!” Diệp Thiếu Dương biến sắc, đang tính xông vào thì thấy hai bóng dáng bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, là Dưa Dưa và Tiểu Thanh.
Không đợi hai người mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã cảm nhận được bóng người bên cạnh khẽ động, là Hạng Tiểu Vũ vọt ra ngoài, hai tay kết ấn, cánh tay phía trước huyễn hóa thành một cái tay cực bự, bóp lấy Dưa Dưa và Tiểu Thanh.
Hai người nào nghĩ tới người bên cạnh Diệp Thiếu Dương sẽ động thủ, ngơ ngác một chút, sợ là hiểu lầm nên vội vàng thối lui.
“Phong hỏa sơn lâm!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhấc tay phải lên, ngưng phụ một cỗ pháp lực, chấn vỡ cự thủ.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn trước mặt Hạng Tiểu Vũ, nói: “Ngươi làm gì!”
Hạng Tiểu Vũ là hạng người thông minh, hắn thấy Nhuế Lãnh Ngọc cũng xuất thủ nên lập tức hiểu ra, nhìn vẻ mặt vô cùng khó hiểu của Dưa Dưa và Tiểu Thanh rồi nói: “Hai vị này là môn nhân của ngươi?”
Diệp Thiếu Dương hỏi vặn lại: “Ngươi nói xem?”
Hạng Tiểu Vũ nhìn Dưa Dưa và Tiểu Thanh đôi chút, “Một xà yêu, một…. Thật đúng là không nhìn ra, đoán chừng không phải là sinh linh của nhân gian, Diệp Thiên Sư thật hữu giáo vô loại.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy cái con hàng này đúng là thuộc cái chủng loại bảo thủ của giới pháp thuật, không có cảm tình gì với toàn bộ tà vật, lập tức nói: “Mặc dù không cần thiết phải giải thích với ngươi nhưng bất quá bọn họ đều đã được chính thức sắc phong Âm thần, đa số đều đã nhậm chức ở Âm Ti, tới giúp ta mà thôi.”
Nói xong không thèm để ý tới hắn nữa, gọi Dưa Dưa và Tiểu Thanh tới hỏi: “Tình huống thế nào?”
Dưa Dưa trả lời, “Lúc trước chưa có tòa nhà này, lần này chúng tôi đi tuần tra thì đột nhiên nó xuất hiện nên đi vào xem xét, bên trong có mấy cương thi đã bị chúng tôi tiêu diệt.”
Vừa dứt lời, Lưu Minh đã nhìn qua tòa nhà kia rồi nói: “Không sai, nơi này trước kia là một mảnh đất hoang, không có nhà.”
Y nói tiếp: “Trong trí nhớ của ta có tòa nhà này, năm đó, nơi này là chỗ lầu thực tập…”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau một cái, không cần phải nói, nơi này nhất định cũng đã bị không gian giam cầm phản phệ.
Dưa Dưa nói: “Không chỉ riêng chỗ này, rất nhiều nơi cũng thay đổi bộ dáng, tôi tìm Lão Đại đến cũng là vì chuyện này, buổi tối hôm qua chúng tôi đã giết rất nhiều cương thi.”
Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Có bỏ sót không?”
“Khẳng định không có, chúng tôi nhiều người, mỗi người phụ trách một khu, tuần tra đi tuần tra lại, không có bỏ sót.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, để bọn họ dẫn đường đi xem một cái.
Vòng quanh trường học một vòng lớn, mọi người đều trở nên trầm trọng:
Bốn phía tường của trường học, ngoại trừ khu vực cửa chính và những nơi gần đó bị Diệp Thiếu Dương tác pháp trấn trụ ra thì còn lại tất cả đều đã bị không gian giam cầm phản phệ, bao gồm cả một địa phương lớn kế bên cũng hoàn toàn bị nuốt hết.
Diệp Thiếu Dương đánh giá một chút, toàn bộ sân trường thì đã có ít nhất một phần năm bị lôi vào không gian giam cầm.
Lưu Minh là hiệu trưởng, thấy cảnh tượng này cứ như là thảm họa, tự an ủi mình mà nói: “May mà khu lớp học và khu ký túc xá đều xây ở giữa trường học, không thì hoàn toàn xong rồi…”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nơi có nhiều người, nhân khí tràn đầy, lại có mấy pho tượng trấn ở đó, có thể tạm thời chống đỡ được một khoản thời gian, không có vấn đề gì.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em cảm thấy vẫn phải nhanh chóng thanh trừ Ma Tâm Thảo trước, chấm dứt hậu hoạn.”
Diệp Thiếu Dương sờ cằm, vô cùng nhức đầu với vấn đề này.
Hắn tin tưởng tuyệt đối vào năng lực làm việc của Lão Quách, mà Lão Quách đã kiểm tra tất cả các nơi, nói dọn dẹp sạch sẽ, vậy nhất định đã dọn sạch sẽ, vậy đến tột cùng là đám Ma Tâm Thảo kia ẩn thân ở đâu?
“Tí nữa anh tìm Quách sư huynh, suy nghĩ thật kỹ biện pháp.” Diệp Thiếu Dương nói xong quay sang Hạng Tiểu Vũ, “Ngươi trước mang chúng ta đi tìm Ngũ Sắc Huyền Thạch đi.”
Hạng Tiểu Vũ tiếp lấy một đồ vật kim loại kỳ quái từ tay Dương Thần Vũ, giống như tọa độ toán học, dùng hai cây sắt giao nhau tại một điểm, ở giữa là góc vuông, nhìn chằm chằm biểu hiện trên cây sắt, còn sẽ một vài đồ án.
Diệp Thiếu Dương xích lại gần nhìn, mỗi một tiết điểm đều vẽ ký hiệu ngôi sao, Nhuế Lãnh Ngọc nhỏ giọng giải thích cho hắn biết, đây là Vu thuật phương Tây, xử dụng một loại đo cân gì đó, công năng giống với la bàn và nguyên thần thước của phương Đông.
“Lão bằng hữu, lại gặp mặt.”
Hạng Tiểu Vũ nhìn cây thước đo, tự lẩm bẩm, vươn tay ra với Dương Thần Vũ: “Đá thủy tinh.”
Dương Thần Vũ lập tức lấy ra bảo thạch sáng lập lánh, lớn cở cái móng tay, hai mắt Diệp Thiếu Dương tỏa sáng, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ rất là ba chấm: Giá của cái thủy tinh thạch này nhất định không ít!
Không khỏi cảm khái, quả nhiên pháp sư phương Tây đều là những kẻ lắm tiền, tác pháp không dùng ngọc thì cũng dùng bảo thạch, pháp sư nhà nghèo chắc sẽ không làm được.
Đá thủy tinh có một đầu nhọn, Dương Thần Vũ dùng nó để rạch đầu ngón ta, nhỏ một giọt máu lên đá, nguyên khối bảo thạch trong sốt ngay lập tức bị nhuộm thành màu đỏ.
Hạng Tiểu Vũ nhận lấy, thận trọng đặt lên vết lõm trên cây thước đo, sau đó kết ấn tác pháp, dẫn cỗ linh lực quấn quanh đầu ngón tay tới, đá thủy tinh lập tức chuyển động, phát ra ánh sáng màu đỏ.