“Hiện tại không phải đang trong tay ngươi sao, Trương Thi Minh dùng nó để ám sát ngươi, kết quả thất bại, ngươi cứ giữ lại coi như chứng cứ gì đó, hoặc nói là vật bồi thường ……”
“Nghĩ ra lắm cớ nhiều như vậy làm gì, không bằng cứ nói thẳng là ta muốn.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, trở lại bên giường, nhét Tùng văn cổ định kiếm xuống dưới gối của mình, nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường, sang phòng bên cạnh đánh thức Tiểu Bạch, cùng nhau rời khỏi phòng.
Đến giờ phút này, Trương Thi Minh vẫn không chịu xuất hiện, Tiểu Bạch thử gọi điện thoại cho hắn, nhưng di động của Trương Thi Minh đã tắt máy, không thể kết nối.
Diệp Thiếu Dương đành phải bỏ qua chuyện này, đưa Qua Qua cùng Tiểu Bạch lên Long Hổ Sơn trước.
Đây là lần thứ hai Diệp Thiếu Dương tới Long Hổ Sơn, lần đầu tiên là khoảng bảy tám năm trước, lúc đó hắn theo Thanh Vân Tử đi khai quang cho người nào đó ở gần đây, kết quả là trên đường về bị trộm sạch tiền, thầy trò hai người liền không có lộ phí mà trở về, Thanh Vân Tử liền dẫn hắn lên Long Hổ Sơn xin giúp đỡ, ăn ở mấy ngày, trước khi đi còn lấy được mấy trăm đồng tiền xe.
Nhưng đã cách xa nhiều năm rồi, hơn nữa năm đó Diệp Thiếu Dương chỉ là một hài tử chừng mười tuổi, đối với Long Hổ Sơn không còn nhiều ký ức, chỉ nhớ đa số đạo quan ở Long Hổ Sơn đều là khu thắng cảnh, du khách rất nhiều, chỉ còn một tòa chủ phong cuối cùng Ngọc Thanh Cung là nơi tu luyện, ngày thường đều có người canh gác, cấm du khách ra vào.
Vừa mới đi vào dưới Long Hổ Sơn, đã có thể nhìn thấy du khách đang đi ngắm cảnh, có thể nói là biển người tấp nập, Diệp Thiếu Dương lại có chút mờ mịt, không biết là hướng đi lên chủ phong như thế nào, đành phải để Tiểu Bạch đi phía trước dẫn đường, từ đường nhỏ bên sườn núi leo lên, một mạch thẳng tới ngọn núi chính.
Diệp Thiếu Dương đứng trước sơn môn, ngẩng đầu nhìn vô số đạo quan to nhỏ trước mặt, cùng những tên đạo sĩ đang xua du khách như xua vịt, không khỏi cảm khái, nếu Mao Sơn có thể phồn hoa như vậy, thì thật là tốt biết bao, chuyện gì khác không nói, chứ mà mỗi ngày qua đi thì sẽ có bao nhiêu là tiền! Hai bên sơn môn, đều có trạm canh gác, mấy tên đạo đồng cầm gậy trong tay, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương muốn lên núi, lập tức đi tới ngăn cản, “Tiên sinh dừng bước, trên núi không mở cửa đón du khách.”
Diệp Thiếu Dương tay phải nâng lên, làm một cái thủ thế tay của đạo môn.
Mấy tên đạo đồng vừa thấy, nhận ra là người trong Đạo môn, một người lên tiếng hỏi: “Kiến sơn bất thị sơn, kiến thủy bất thị thủy.”
Đây là một câu chào hỏi thường thấy trong đạo môn, có ý biết ngươi là đồng môn, nhưng không biết từ đâu tới.
Diệp Thiếu Dương đáp: “Nam Sơn nam, Cú thuỷ bạn.”
ở trong Đạo môn, Nam Sơn là Mao Sơn, Cú thủy chính là sông Cú Dung, Mao Sơn nam phái nằm bên bờ sông Cú Dung, nếu trả lời là Hoài thuỷ bạn, thì có nghĩa là Mao Sơn bắc phái, bởi vì Mao Sơn bắc phái toạ bên bờ sông Hoài.
Mấy tên tiểu tử kia sửng sốt một hồi, ngoài dự kiến của Diệp Thiếu Dương, đối phương không có tiếp tục hỏi nữa, mà cung kính hỏi: “Diệp tổ sư?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, mấy tên gia hỏa này lập tức muốn quỳ xuống hành lễ, Diệp Thiếu Dương ra thủ thế không cần, nói: “Cũng không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.”
Mấy tên đạo đồng nghe vậy, lúc này mới đứng dậy làm lễ.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi: “như thế nào các ngươi lại biết ta?”
Một người cười nói: “Diệp tổ sư cứ lên núi sẽ rõ.”
Nói xong, lấy từ trong túi ra một cái di động, bấm một dãy số, dán vào bên tai nói: “Dạ thưa chưởng môn, Diệp tổ sư đã tới.”
Nghe xong một hồi, cúp điện thoại, quay sang đưa tay mời Diệp Thiếu Dương: “Diệp tổ sư, chưởng môn cho mời.”
Diệp Thiếu Dương chân đạp bậc thang, lập tức lên núi, Tiểu Bạch bên cạnh kéo tay hắn, rất là đắc ý, hỏi: “Lão đại, vì sao bọn họ lại kêu ngươi là tổ sư?”
“Long Hổ Sơn đứng đầu Đạo môn, Trương thiên sư là truyền thừa chính thống của một mạch đạo môn.
Nhưng mà từ thời nhà Minh, chưởng môn Long Hổ Sơn vẫn luôn kém hơn hai thế hệ so với chưởng môn Mao Sơn, bọn chúng vừa mới nhập môn, cũng không biết mình kém hơn mấy đời so với ta, cho nên liền dứt khoát kêu ta là tổ sư cho khỏe.”
Tiểu Bạch cười hắc hắc, “Lão đại thật là lợi hại.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Lợi hại cái gì, Mao Sơn cùng Long Hổ Sơn quan hệ lúc nào cũng cạnh tranh gay gắt, đều không muốn thua đối phương, bọn chúng ngoài mặt kêu ta là tổ sư, có khi trong lòng hận không thể làm ta xấu mặt được.”
Khi vừa nói xong, thì mọi người cũng đã đi đến đỉnh núi, trước mặt là một tòa cung điện, chính là Ngọc Thanh Cung, Qua Qua cảm nhận được thần uy của Đạo môn, trong người không được thoải mái, dứt khoát chui vào búp bê sứ trốn không chịu ra, trong khi đó, Tiểu Bạch tu vi quá mạnh, hơn nữa đã thụ phong Âm Thần, chẳng có cảm giác gì, vẫn đi theo bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
Trước Ngọc Thanh Cung, có một tảng đá xanh rất lớn bề mặt đã được mài nhẵn đi, hai mươi mấy người mặc áo xanh, ăn mặc theo kiểu đạo sĩ đứng ở xung quanh, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức di chuyển, tản ra tạo thành hình cánh quạt trước mặt hắn, một đám tay cầm đào mộc kiếm, nhìn hắn chằm chằm như hổ rình mồi.
Làm gì đây? Diệp Thiếu Dương đang muốn tìm người chủ sự ở đây, thì đột nhiên một nam nhân trung niên có dáng người ục ịch, mặc đạo bào màu tím từ phía sau đi tới, tay trái vuốt ve chòm râu đen, tay phải nâng lên, năm ngón tay hướng về phía Diệp Thiếu Dương, ngón giữa đè bên trên ngón trỏ, ý là muốn thể hiện dập đầu hành lễ, đây là dùng cho người trong Đạo môn, khi gặp mặt người khác mà mình có tuổi tác, thân phận cao hơn so với đối phương, nhưng bối phận lại không bằng người, vì thế dùng tay ra hiệu để thay cho hành lễ, cũng là vì thân phận của mình, mà thật sự quỳ xuống thì lại quá mất thể diện.
Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã nhận ra, hắn chính là chưởng môn Long Hổ Sơn: Trương Vô Sinh, chính là một Thiên sư trong Đạo môn mà đương thời cũng không có nhiều người.
“Diệp sư thúc, đã gặp.”
Trương Vô Sinh nhàn nhạt nói.
“Đại thúc Bí đao lùn, lại gặp mặt rồi, chủ nhân ta tới, ca ca ta thi thế nào!”
Tiểu Bạch nhìn về phía Trương Vô Sinh la lớn.
Bị kêu là Bí đao lùn, Trương Vô Sinh trong lòng rất khó chịu, nhưng nghĩ mình thân là chưởng môn một phái, cũng không nên tức giận với một tiểu yêu nữ như cô ta, vì thế trợn mắt, coi như không nghe thấy.
Diệp Thiếu Dương đối mặt với Trương Vô Sinh rồi đưa tay phải lên, gập ngón giữa, chạm vào ngón cái, nhẹ nhàng bắn ra, thi lễ đáp lại lúc nãy của hắn.
Cử chỉ này trong Đạo môn có ý không muốn nhận lễ, nhưng cũng có chứa ý miệt thị.
Bởi vì búng tay thực dễ dàng làm người liên tưởng đuổi ra khỏi nhà, trên thực tế rất ít người sử dụng thủ thế này, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ căn cứ vào thái độ khinh miệt của đối phương, nên ăn miếng trả miếng.
“Trương thiên sư, đây là có ý gì?”
Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ vào đám đạo sĩ đang như hổ đói rình mồi, nói.
Trương Vô Sinh thản nhiên cười, “Đây đều là đệ tử của ta, gần đây bọn họ có diễn luyện qua một bộ trận pháp, tên là "Âm dương lục hợp trận", uy lực quá lớn mà bản nhân đạo pháp còn kém, vẫn chưa tìm được người cùng diễn luyện, vừa lúc hôm nay Diệp sư thúc tới, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, muốn xin chỉ giáo giùm, mấy đứa đệ tử này của ta đều rất là hiếu học, Diệp sư thúc cũng đừng làm cho bọn chúng thất vọng.”
Nói xong vung lên tay phải, ném một thanh đào mộc kiếm cho Diệp Thiếu Dương.
“Đều là đồng môn đệ tử, đao kiếm không có mắt, vẫn là dùng đào mộc kiếm tốt hơn.”
Hoá ra là muốn tìm mình để luyện tập, Diệp Thiếu Dương đã sớm đoán được hôm nay lên núi, sẽ không tránh được nháo một trận, tuy nhiên hắn không nghĩ tới chỉ vừa lên núi đã phải đánh, lập tức cười thản nhiên, bảo Tiểu Bạch đứng qua một bên chờ, còn mình thì tiến về phía trước.
Đám đạo sĩ kia lập tức cùng nhau xông tới, triển khai trận thế, đem hắn vây lại ở giữa.
Nhìn thấy trận thế này, Diệp Thiếu Dương đã làm một hành động kinh người: hai ngón tay kẹp lấy mũi của đào mộc kiếm, dùng sức bẻ rắc một tiếng, mũi kiếm bị bẻ gãy ba tấc!