Thậm chí, nếu Thái Âm sơn phát hiện Sơn Hải An không ở trên người Bạch Khởi, cũng nhất định sẽ tìm tới mình… Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, lẩm bẩm: “Thật sự là chó chết, ta sao lại mắc vào chuyện này.”
Chanh Tử nói: “Bát gia, âm ty sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài chứ, người khác sao có thể biết?”
“Hành động bắt giữ đối với Từ Phúc của âm ty, cũng chưa nói với bên ngoài, Thái m sơn không phải vẫn biết?
Một câu của Hắc Vô Thường khiến đoàn người tắc họng.
“Ta cũng tò mò, hành động của Thái Âm sơn, vì sao có thể nhanh chóng như vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Hắc Vô Thường do dự một phen, lấy tay chấm nước trà, viết hai chữ ở trên bàn.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt hắn, nhìn từ phương hướng đó của hắn, lập tức thấy được hai chữ đó: gian tế.
“Không thể nào!” Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút sau đó hô lên, “ Âm ty cũng có…”
Hai chữ đó còn chưa nói ra, Hắc Vô Thường khoát tay, làm cái động tác chớ có lên tiếng.”Đây là chuyện không có cách nào cả, âm ty luôn luôn điều tra, nhưng luôn có một số sinh linh che giấu rất sâu, khó có thể phát giác. Được rồi, về này, ta cái gì cũng chưa nói, dừng lại ở đây.”
Tiêu Dật Vân nói: “Bát gia, ta nói câu không nên nói, âm ty muốn biết tung tích Sơn Hải An, chỉ cần dụng hình đối với Từ Phúc… Đương nhiên, ta là không chủ trương làm như vậy.”
Hắc Vô Thường trầm mặc một hồi, nói: “Hình bất thường đại phu, câu này ở âm ty cũng là thông dụng.”
“Có gì quan hệ với Từ Phúc? Hắn là đại phu?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Hắn… Thân phận của hắn, chỉ sợ ngay cả Tiêu lang quân người cũng không biết nhỉ, trong đó đề cập bí ẩn, không thể nói, nhưng ta có thể nói cho các ngươi, Từ Phúc trước kia, là một vị vương đại để phong, hình bất thường đại phu, âm ty là giảng quy củ, cho dù hắn là tội phạm hạng nhất, quy củ này cũng không thể thay đổi. Bởi vậy, hắn không nói, vậy không có cách nào ép hắn.”
Bọn người Diệp Thiếu Dương đều chấn động một phen, Từ Phúc… Thế mà từng là vương của âm
ty?
“Điều này sao có khả năng?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm. “Vì sao không có khả năng? Lúc Từ Phúc đắc đạo, chỉ có đạo pháp, không có đạo tông, hắn tu vi đại thành, thụ phong làm vương cũng là quá bình thường, bằng không hắn sao có cơ hội đánh cắp Sơn Hải Ấn?”
Thì ra… Từ Phúc thế mà có bối cảnh sâu như vậy.
Hắc Vô Thường đứng dậy, trực tiếp đem ấm trà nhấc lên, dốc vài một hơi uống cạn, trên mặt lộ ra nét thích ý, “Được rồi, ngươi đã nói Sơn Hải An không ở trên người ngươi, ta trở về phục mệnh. Tiểu Thiên Sư người trở về cẩn thận một chút đi.”
Diệp Thiếu Dương cũng đứng dậy, chắp tay bái tạ. Thỉnh cầu hắn trở về giúp đỡ mình nói thêm nói lời hay, miễn cho âm ty thực cho rằng Sơn Hải Ấn ở trên người mình, tuy âm ty sẽ không làm gì mình, nhưng tóm lại là oan uổng mình.
Hắc Vô Thường đi trước, sau đó bốn người bọn Diệp Thiếu Dương thảo luận thêm một hồi, dù sao sự tình đã như vậy, chỉ có thể giống Hắc Vô Thường nói, trở về chú ý nhiều hơn.
“Được rồi, các ngươi cũng trở về đi, đúng rồi, các ngươi biết Tử Vân quan ở đâu chứ, chỉ cho ta phương hướng, ta nghe nói sư phụ ta ở bên trong tu hành, ta đi tìm ông ấy.”
“Tử Vân quan à, thật ra dễ tìm, theo sông m Thủy đi mãi về phía tây, rất xa. Ngươi muốn bay qua, vậy đủ mệt đó, còn có vùng đó là đồng hoang, tiếp cận thể lực Thái m sơn, không yên ổn.”
“Không có gì, ta một mình, chạy vẫn chạy được. Nhưng quá xa quả thật không dễ đi… Bằng không, người nghĩ biện pháp cho ta?”
Tiêu Dật Vận chần chờ nói: “Hiện tại Thái Âm sơn công thành đoạt đất, hai quần giao chiến, muốn giống lần trước trưng dụng thuyền của Quân Bị ti, sợ là không dễ xử lý…”
Chanh Tử đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Vậy có gì khó. Lần này Lý tướng quân không phải đến âm ty điều binh, em lúc trước đến còn gặp được hắn, nói là hôm nay xuất phát, chúng ta có thể đi qua tìm hắn nói một tiếng, mặt mũi lão đại, hắn có thể không nê?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu nói: “Không thể nào, anh có thể có thể diện lớn như vậy?”
“Đương nhiên! Dù là thất gia bát gia đi, cũng không nhất định được việc, nhưng lão đại đi tìm hắn, em cam đoan hắn nghe, đi thôi em dẫn anh đi, em lúc trước ở thành nam nhìn thấy đội ngũ bọn họ.”
Chanh Tử thần bí cười cười, không cho phân trần kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, đi về phía ngoài thành. Bánh Bao và Qua Qua mỗi người một bên, ngồi ở trên vai Diệp Thiếu Dương. Tiêu Dật Văn vẻ mặt bất đắc dĩ theo ở phía sau.
Đi mãi ra khỏi thành, đi đến bờ sông Âm Thủy, trên bến tàu đỗ rất nhiều thuyền, đều không phải đặc biệt lớn. Bởi vì sông Ấm Thủy không rộng, cũng không đủ sâu, thuyền quá lớn không thể thông hành
Một đám binh sĩ mặc khôi giáp, đang ở trên bến tàu bận rộn lên thuyền, có người hò hét, có người điểm danh, khung cảnh rối ren mà náo nhiệt. Nhìn qua giống như loại cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trước khi xuất chinh trong phim cổ trang.
Chanh Tử kéo Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh bến tàu, la lớn: “Này, các người ai là quản sự, đi giúp ta đem Lý tướng quân gọi tới.”
Một câu hấp dẫn mọi người, đều nhìn lại.
Một công tào tay cầm danh sách đi tới, đánh giá cao thấp Chanh Tử, có chút khó chịu nói: “Xem quan bài của người, chẳng qua là áp ti, sao dám không nói lễ tiết như thế, Lý tướng quân kia há là các người gọi thì tới đuổi thì đi!”
Chanh Tử bĩu môi, nói với Tiêu Dật Vân: “Anh tới anh tới.”
Lúc trước Chanh Tử lớn tiếng hô như vậy, Tiêu Dật Vân vốn đã dễ xấu hổ, cảm thấy mình thật mất mặt, bởi vậy nghiêng người tránh ở phía sau Chanh Tử, không muốn lộ diện, không ngờ vẫn là bị Chanh Tử điểm danh, đành phải sờ mũi đi ra, nhìn quỷ sai kia nói: “À thì…”
“Ồ, là Tiểu lang quân, thất kính thất kính” Quỷ sai kia không chờ hắn nói xong đã chắp tay hành lễ, thái độ lập tức trở nên cung kính. Ở trước mặt những người này, Tiêu Dật Vân vẫn rất có mặt mũi.
“A, ta tìm Lý tướng quân của các ngươi có chút việc, không biết hắn ở đâu?”
“Lý tướng quân của chúng ta đã lên thuyền, ở trong khoang thuyền một con thuyền trước nhất, tiểu (tiểu nhân) lập tức đi bẩm báo một tiếng, các vị chờ một chút, chờ một chút!” Quý sai kia nhanh như chớp chạy đến phía trước.
Chanh Tử gọi mọi người cùng nhau theo sau, đi đến bên cạnh con thuyền trước nhất tương đối hoa lệ hơn nhiều kia. Quỷ sai vào khoang thuyền, một lát sau, một tướng quân mặc giáp vàng, đi cùng với quỷ sai ra ngoài. Diệp Thiếu Dương thấy hắn có chút quen mặt, liếc một cái không nhận ra, bắt đầu tìm kiếm ở trong trí nhớ.
Sức chú ý của Lý tướng quân ở trên người Tiêu Dật Vân, cách thật xa đã chắp tay hành lễ, Tiêu Dật Vân cũng lên phía trước hoàn lễ.
“Không biết Tiêu lang quân tìm bạn tưởng đến, vì chuyện gì?”
“Không phải ta tìm người, là có một vị lão bằng hữu tìm ngươi.”
Lý tướng quân nhíu mày, theo phương hướng Tiêu Dật Vận chỉ thấy được Diệp Thiếu Dương. Sửng sốt một phen, lông mày lập tức giãn ra, cả kinh nói: “Diệp Thiên Sư!”
“Đã lâu không gặp, ngươi nay cũng làm Thượng tướng quân rồi, lợi hại lợi hại.” Diệp Thiếu Dương cũng nhận ra thân phận của hắn, chồng của Dương Tư Linh: Lý Hiểu Cường!!