“Để bọn họ tự nói đi, vừa lúc cậu cũng có thể hỏi một chút.” Tạ Vũ Tình hướng xe bánh mỳ đỗ ở cách đó không xa vẫy vẫy tay, bảo an trước đó ngăn cản Diệp Thiếu Dương tới gần lập tức đi tới, hướng Tạ Vũ Tình cúi đầu khom lưng.
“Đây là chuyên gia cục cảnh sát chúng tôi mời đến, anh đem tình huống buổi tối ngày đó tìm cứu sinh viên mất tích miêu tả một lần nữa, chính là chuyện sau khi phát hiện di động.”
Bảo an gãi gãi đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương, chần chờ nói: “Cậu không phải sinh viên sao?”
“Bảo anh nói thì nói! Quản nhiều như vậy làm gì!” Trương Tiểu Nhị khí thế hùng hổ.
Bảo an bất đắc dĩ, đành phải bắt đầu kể đơn giản:
“... Lúc ấy, chúng tôi ở trong một phòng ký túc xá phát hiện di động người mất tích, vốn định đi phụ cận điều tra, kết quả trong di động đột nhiên truyền ra tiếng khóc của một cô gái, phi thường thê thảm, trong miệng còn nói thả cô ấy ra ngoài vân vân các loại lời nói. Lúc ấy bạn của người mất tích cũng ở phụ cận, một lần thôi là nghe ra, đây là tiếng của người mất tích. Lúc ấy, tất cả chúng tôi đều bị dọa ngây ra...”
Bảo an vừa nói, vừa hít khí lạnh, vẻ mặt kinh sợ đến cực điểm.
Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày nói: “Sẽ không phải là cô ấy dùng điện thoại khác, gọi vào di động của mình chứ?”
“Chúng tôi lúc ấy sau khi phục hồi tinh thần lại, cũng nghĩ đến loại khả năng này, một đồng nghiệp gan lớn nhặt cái di động lên, hỏi cô ấy ở đâu, kết quả màn hình sáng. Xuất hiện một cảnh tượng... Loại ánh đèn âm u đó, thật giống như trong phim kinh dị, bối cảnh là một căn phòng, sát vào tường có một khung giường bằng sắt, bên trên nằm một bóng người đắp trải giường màu trắng...
Nữ hài tử mất tích kia ngay tại đầu đó của màn hình, không ngừng đập màn hình, xin chúng tôi hỗ trợ thả cô ấy ra ngoài. Chúng tôi còn tưởng rằng là chat video, đang hỏi, đột nhiên, người trên giá giường kia đứng dậy, trên đầu đội vải trắng, lay động nhoáng lên một cái hướng bên này đi tới.
Cô gái tựa như cũng đã phát hiện, quay đầu nhìn, sau đó hét lên một tiếng, thất khiếu trên mặt đột nhiên cùng nhau trào ra máu, theo màn hình chảy xuống, cuối cùng đem toàn bộ màn hình đều bao phủ, sau bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, tựa như là cô gái bị bắt được, giằng co khoảng mười giây, mới hoàn toàn biến mất, di động cũng mới tắt...”
Bảo an nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy người không ngừng hít khí.
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của gã, thông qua gã kể, hắn đã tưởng tượng được hình ảnh lúc đó, là sợ hãi dựng tóc gáy cỡ nào... Đối với một người bình thường mà nói, có thể là hồi ức đáng sợ cả đời không thể xóa nhòa.
Tuy đã xác định đây là sự kiện thần quái, vì ngăn chặn bất cứ đường lui nào, Diệp Thiếu Dương cố ý hỏi thêm một câu: “Sẽ không là kiểu video thu sẵn chứ?”
Bảo an dùng sức lắc đầu: “Ở trong lúc sự kiện tôi nói xảy ra, người đồng nghiệp to gan kia cũng bị dọa, cầm di động ném ra ngoài, nắp sau vỡ ra, pin cũng rời ra, nhưng hình ảnh trên màn hình vẫn đang tiếp tục...”
“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn nhìn gã bảo an kia nói: “Sau đó thì sao?”
“Chúng tôi lúc ấy phục hồi tinh thần, ai cũng thét chói tai chạy ra ngoài, sau đó báo cảnh sát, hơn nữa thông báo lãnh đạo trường học, chuyện sau đó, cậu vẫn là hỏi vị cảnh quan này đi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Mấy đồng nghiệp kia của anh, hiện tại thế nào?”
“Năm người tính cả tôi, ba người từ chức, còn có một người đến bây giờ còn nằm bệnh viện.”
“Vậy còn anh, anh vì sao còn dám trực ở phụ cận?”
“Không đến không được nha, trường học sợ chuyện tương tự lại xảy ra, phái chúng tôi ở đây thủ nghiêm mật, phòng ngừa sinh viên tới gần tòa nhà này, cho nên tôi vừa rồi mới đến hỏi cậu.”
“Anh không sợ?”
“Sao mà không sợ.” Bảo an cười khổ: “Tôi hận không thể cùng nhau từ chức với các đồng nghiệp, hoàn toàn rời khỏi nơi này, nhưng... vợ tôi vừa sinh, tôi có con cần nuôi.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời hiểu.
Áp lực sinh tồn, còn có trách nhiệm gia đình, có đôi khi làm người ta không thể không đối mặt các loại nguy hiểm.
“Anh không tệ, là người cha tốt.” Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái bùa đào, giao cho gã, bảo gã mang theo bên người, có thể trừ tà.
Bảo an đối với thân phận của hắn càng thêm hoài nghi.
Diệp Thiếu Dương chưa giải thích, chỉ là vỗ vỗ bờ vai của gã, bảo gã rời khỏi.
Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị cùng nhau nhìn qua, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thiếu Dương, chờ mong hắn phát biểu ý kiến.
Ở phương diện xử lý loại sự kiện thần quái này, hắn là quyền uy tuyệt đối.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, hỏi Tạ Vũ Tình: “Bọn chị sau đó điều tra, thế nào?”
“Bọn chị lục soát tất cả các phòng, chưa phát hiện nữ sinh mất tích, cũng chưa phát hiện bất cứ manh mối thần quái nào. Nhưng lúc ấy Tuyết Kỳ cũng có mặt, cô ấy nói ở gian phòng ngủ xảy ra chuyện đó, quỷ khí như có như không, lan tràn trong phòng, nhưng không tìm thấy ngọn nguồn.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày từng chút. Ngay cả Tuyết Kỳ cũng không cách nào bắt lấy tung tích, nói rõ đối thủ tuyệt không phải tà vật đơn giản.
“Tháp nước thì sao, thông đạo dưới đó, cùng kho vũ khí trong lòng đất, bọn chị điều tra chưa?”
“Toàn bộ lối ra, lúc ấy đều dựa theo yêu cầu của cậu, hoàn toàn phong kín rồi, bọn chị từng kiểm tra, không có vấn đề.”
Tạ Vũ Tình tạm dừng một chút, rồi hỏi: “Thiếu Dương, có thể là sự kiện Phùng Tâm Vũ kia chưa tìm hiểu triệt để hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tuyệt đối không thể, Phùng Tâm Vũ đã chết, sau đó, tôi cũng bảo Quách sư huynh triệt để dùng thuốc phép thanh tẩy tòa nhà, đem âm khí quét sạch hết, lẽ ra không có khả năng có gì đó bỏ sót.”
Về phần trong kho vũ khí, là Nhuế Lãnh Ngọc tự mình động thủ thanh trừ, mình càng thêm yên tâm.
Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, bọn chị sau đó cũng đi tìm anh ấy, anh ấy nói lúc ấy tuyệt đối thanh lý sạch sẽ rồi, còn cố ý đi kiểm nghiệm một phen, từ đại sảnh lầu một cùng tháp nước cửa vào hai thông đạo, đều dán phù ấn cậu lúc ấy cho, đều không có bất cứ vấn đề nào, cho nên rất kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Lại nói lúc ấy trung tâm âm sào là ký túc xá 404, nếu có liên quan với sự kiện lúc trước, lần này nữ sinh gặp chuyện, nhất định vẫn ở 404 mới đúng, sao có thể ở lầu hai.”
Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng, vì sao khéo như vậy, lại là tòa nhà ký túc xá số bốn chứ?”
“Không biết.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn nhà lầu cổ xưa cao bốn tầng này, trong đầu hiện ra từng màn năm đó đối phó Phùng Tâm Vũ.
Phùng Tâm Vũ là lệ quỷ khó đối phó đầu tiên mình sau khi xuống núi siêu độ, oán niệm cực sâu, đối với Đạo Phong lại là một mảng tình si...
Cũng là trong một lần sự kiện đó, mình cùng Tạ Vũ Tình và Nhuế Lãnh Ngọc quen biết, trở thành bạn bè tốt nhất, không ngờ, ở sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lại về tới nơi này.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng không khỏi sinh ra một ít cảm giác rất kỳ diệu.
Kết cục sự kiện lần đó, hắn nhớ rõ: Phùng Tâm Vũ bị mình siêu độ, hiện tại, cô ấy mặc kệ là ở địa ngục chịu khổ, hay là đi luân hồi chuyển thế, đều không có khả năng trở lại nhân gian.
Tòa nhà ký túc xá số bốn, mây đen lại nổi lên, nhưng hẳn là không có quan hệ gì với cô ấy nữa.