Nói xong là người đầu tiên nhảy lên Hỗn Thiên Lăng, lao đi.
Mọi người mười đến mấy người, bị Bạch Khởi ép đến trong góc này, vốn sĩ khí có chút hạ thấp, nhưng những người này cũng đơn thuần, nghe xong phen ủng hộ như canh gà tâm lý này của Diệp Thiếu Dương, nhất thời cũng bị kích phát hào hùng, quên chênh lệch địch ta hai bên, từng người hướng bóng lưng Diệp Thiếu Dương đuổi theo.
Ngay cả Phượng Hề người từ ngoài đến này cũng cảm động ủng hộ, lao tới, sợ tụt lại phía sau người ta, liếc bóng lưng có chút gầy yếu của Diệp Thiếu Dương, nhưng1bóng lưng này lại như có một loại lực lượng thần bí, làm người ta tin tưởng chỉ cần đi theo hắn, thì nhất định sẽ không thất bại.
Từ Văn Trường nhìn bóng dáng đám người này, như có chút suy nghĩ, sau đó cũng lao lên, hai tay bỗng dưng kết ấn, giúp bọn họ đánh giết thủy thi cùng lệ quỷ chặn đường.
“Thực sự không sợ chết.” Bạch Khởi nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng, trường kiếm quét ngang, cuốn lên sóng máu, tập kích tới.
Tiểu Cửu lao qua đầu tiên, dùng yêu khí ngăn sóng máu, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, Phượng Hề ba người ùa lên, đều tự dùng ra thủ đoạn, tiến công Bạch Khởi.
Đám người Chanh Tử Mỹ Hoa cũng chui xuống nước, thực hiện khống chế máu, dâng trào mạch nước ngầm, từ dưới mà lên triển khai thế công.
Diệp Thiếu Dương hướng trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm dán ba tấm ám kim thần phù, cùng linh lực bảo kiếm tác5dụng lẫn nhau, hầu như cường đại đến mình không thể nắm trong tay bộ, hai tay cầm kiếm, hướng tới Bạch Khởi chém tới.
Bạch Khởi theo lý triệu hồi ra mấy con huyết khô lâu, địch lại đám người Tứ Bảo, một bàn tay từ trong sóng máu chộp một cái, nhấc lên một luồng huyết quang, hình thành một kết giới cường đại, bảo vệ quanh thân, ngăn cản Tiểu Cửu điên cuồng tiến công, mình lại lấy Ngư Trường Kiếm chiến đấu quấn lấy Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiếu Dương, ta rất thưởng thức tính cách này của ngươi. Ta lần này thoát vây, tất phải rong ruổi âm dương hai giới, chính là lúc dùng người, không bằng ngươi quy thuận ta, thế nào?”
Diệp Thiếu Dương bật cười, “Không làm màu thì chết à, nhưng ngươi cũng không cơ hội đi rong ruổi cái gì âm dương hai giới.”
Lập tức không để thế công của ý Ngư Trường Kiếm, đột nhiên đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hướng mặt Bạch Khởi đâm tới.
“Muốn lưỡng bại3câu thương?” Bạch Khởi không thèm để ý, ngược lại bước về phía trước một bước, Ngư Trường Kiếm ‘Phốc’ một tiếng đâm vào bả vai Diệp Thiếu Dương. Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cách mi tâm hắn cũng chỉ khoảng cách đầu ngón tay.
Ở nháy mắt Ngư Trường Kiếm đâm vào Diệp Thiếu Dương bả vai, lẽ ra chính hắn cũng không cách nào tránh bị thương, ở lúc chỉ mành treo chuông, chỗ mi tâm hắn chợt mở ra Thiên Nhãn, một đạo hồn lực bắn ra, thế mà gắt gao trụ vững thế công của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Bạch Khởi khinh miệt cười, nhưng miệng vừa tách ra, đột nhiên ý thức được không đúng, ngẩng đầu nhìn, ba tấm linh phù thiêu đốt ở đỉnh đầu mình, phóng ra một luồng linh lực kinh khủng, đem kết giới nhìn như không gì phá nổi xé ra một tầng lỗ thủng.
“Ám kim thần phù!” Bạch Khởi chấn động, vừa muốn thử tu bổ kết giới, nửa thân thể Tiểu Cửu đã thò vào, cười3tà mị, chín cái đuôi nháy mắt vươn tới, bao lấy Bạch Khởi, giống như xúc tu quấn quanh nhau, dùng yêu lực bắt đầu điên cuồng nghiền nát.
Bạch Khởi đến lúc này mới biết đã mắc bẫy Diệp Thiếu Dương: hắn một kiếm kia đâm về phía mình, căn bản là không phải muốn lưỡng bại câu thương, mà là hấp dẫn mình chú ý, ở lúc mình toàn lực đề phòng một kiếm này, trên thân kiếm dán ba tấm ám kim thần phù cũng lặng yên không một tiếng động dán ở trên kết giới…
“Cho nên nói, người ta tốt nhất vẫn là đừng làm màu.” Diệp Thiếu Dương giơ kiếm hướng yết hầu Bạch Khởi đâm tới.
Không còn kết giới trói buộc, một kiếm này vốn là tình thế bắt buộc phải được, kết quả đội ở trên yết hầu Bạch Khởi, lại không cách nào đâm vào, Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ.
“Long Tuyền Kiếm, vũ khí sắc bén số một đạo môn… Nhưng ta trảm hai thi, nhục thân thông linh,5lại khác với tà vật bình thường, pháp khí nhân gian, có thể làm gì được ta?”
Tuy bị áp sát, không thể bố trí kết giới nữa, Bạch Khởi lại chỉ dựa vào tu vi, chống cự lại chín cái đuôi hồ của Tiểu Cửu nghiền ép.
“Thiếu Dương, ta chỉ có thể vây khốn hắn nhất thời, các ngươi nghĩ cách mau chóng giết hắn…” Tiểu Cửu nghiến răng nói, nàng nay đã khôi phục sáu thành tu vi, có thể vây khốn Bạch Khởi đã rất không dễ dàng.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không đâm vào được, thủ đoạn khác tự nhiên cũng vô dụng, đám người Tứ Bảo loạn công một phen không có bất cứ hiệu quả gì, lãng phí một bầu nhiệt tình, ngây ra không biết làm sao bây giờ mới tốt.
Lâm Tam Sinh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Thời điểm đến rồi.”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không sai biệt lắm, hướng Bạch Khởi cười nói: “Ta đã nói với ngươi, ta ngay từ đầu đã hoài nghi ngươi là phản đồ.”
Bạch4Khởi nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao lại nhắc tới cái này.
“Ngươi cảm thấy, ta có thể yên tâm để ngươi ở lại bên cạnh ta sao? Thiên địa đại đạo, cửu diệu tinh thần, tam tiên quy vị, thập phương câu diệt!”
Theo Diệp Thiếu Dương niệm xong chú ngữ, Bạch Khởi cảm thấy ở sâu trong linh hồn dâng lên một dị động, đáy lòng kinh hãi, vội vàng triệu tập tu vi trấn áp xuống, kết quả không trấn áp còn tốt, một khi trấn áp, lập tức gặp sự cắn trả, nháy mắt lan tràn đến kinh mạch trong cơ thể, hướng tâm mạch phóng đi.
“Sao có thể!” Bạch Khởi chấn động.
“Còn nhớ rõ lúc xuống mộ, ta từng cho ngươi ăn đường đậu không?” Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương cười gian.
Ích Cốc Đan? Bạch Khởi đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Cho người khác ăn đều là Ích Cốc Đan, đưa cho ngươi thật ra cũng vậy, bằng không ngươi cũng sẽ không ăn, chẳng qua bên trong bỏ thêm một chút đồ, Mao Sơn Tam Thi Thần Hoàn.”
Tam Thi Thần Hoàn, thật ra cũng không phải pháp dược gì cao minh, là pháp sư nhân gian dùng để trị gặp ma trúng tà, lấy tài liệu cũng rất đơn giản: bột phèn chua, bột tiêu đỏ, bột phấn xương cổ gà trống nghiền nát, ba loại pháp dược không bắt mắt dựa theo tỉ lệ dung hợp cùng một chỗ, một khi bị người ta nuốt vào, gặp nhau với huyết khí, sẽ sinh ra “phản ứng hoá học” mạnh mẽ, kích thích tam thi thần trong cơ thể người, bộc phát ra dương khí nồng đậm, nháy mắt tràn đầy thân thể.
Đây thật ra là một loại biện pháp lấy độc trị độc, trong cơ thể người gặp ma trúng tà bị âm khí chiếm cứ, dương khí mỏng manh, nuốt vào tam thi thần, sinh ra dương khí nồng đậm vừa lúc có thể đem nó xua tan, nhưng nếu là người thường, trong cơ thể âm dương nhị khí bảo trì cân bằng, một khi âm thịnh dương suy, lập tức sẽ nổ tan xác mà chết.
Trong cơ thể tà vật không có huyết khí đặc biệt của nhân loại, sau khi nuốt vào, không có bất cứ hiệu quả gì, bởi vậy nghiêm khắc mà nói căn bản là không có hiệu quả.
Cũng chính là vì một điểm này, Bạch Khởi lúc ấy vẫn là “Tào Vũ”, đối với cái này cũng không có bất cứ sự đề phòng gì, coi là Ích Cốc Đan bình thường nuốt xuống.
Nhưng… Diệp Thiếu Dương ở trong viên Ích Cốc Đan này bỏ thêm một luồng máu của mình, lấy phù văn phong ấn, tà vật trời sinh che mắt, ở lúc phù văn chưa kích phát, bất cứ tà vật nào cũng không có phát hiện, chỉ cần mình niệm chú, để Tam Thi Thần Hoàn cảm nhận được huyết khí, sinh ra dương khí nồng đậm, sẽ nháy mắt tràn ngập thân thể tà vật.