Diệp Thiếu Dương dùng hai chân đạp đạp trên mặt đất, loại cảm giác đầy đặn hơn nữa chân thật này, khiến trong lòng hắn thoải mái nói không nên lời.
“Thiếu Dương! Bọn đệ đã trở lại!”
Một thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền đến, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, là lão Quách, từ trên đường núi cách đó không xa chạy tới, mặt mày vui vẻ, rất hưng phấn.
Phía sau còn vài người đi theo, một người là Thu Oánh, một người thế mà lại là Chu Tĩnh Như.
Lão Quách chạy đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, chưa đợi đứng vững, đã bị Chu Tĩnh Như chen đến bên cạnh, lao đầu vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Ac...
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng trong lòng vẫn hưng phấn, xoa đầu cô, nói: “Sao em lại tới đây?”
“Chu tiểu thư sớm đã tới, để xảy ra chuyện không lâu, cô ấy đã chạy tới, luôn ở bên này chờ đệ.Vốn Tạ cảnh quan cũng có mặt, nán lại vài ngày, việc công thật sự quá bận, hôm trước vừa trở về, ô, còn có em gái cùng đồ đệ của đệ đều đến đây, ở trong khách sạn dưới núi.”
Lão Quách nói xong, đồng thời chào hỏi với cả đoàn người, nhìn ngang dọc hồi lâu, buồn bực nói: “Hoa hòa thượng đâu?”
“Một lời khó nói hết, để sau nói cho huynh, dù sao hắn không có việc gì huynh yên tâm đi.”
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như ôm nhau một lúc rồi tách ra, quay đầu nhìn thấy Thu Oánh hướng mình cười, cũng hướng cô cười cười, “Lần này may có cô, một kiện công đầu.”
“Có thể giúp đỡ các anh, tôi cũng rất vui vẻ.”Thu Oánh có chút xấu hổ.
“Bọn đệ thế nào, giết Tinh Nguyệt Nô chưa, là đi ra thế nào?” Lão Quách truy hỏi.
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ trở về lại nói tỉ mỉ, quay đầu nói với Tiểu Mã: “Cậu đi bây giờ đi, nhiều tà vật ở nhân gian như vậy, đồng nghìn nghịt, thật sự không thích hợp, cậu dẫn bọn họ đi thôi.”
“Cũng đúng, tôi cũng cần trở về rồi.” Tiểu Mã nhìn nhìn đoàn người, ánh mắt có chút lưu luyến. Chuyến đi thế giới hư ảo lần này, là lần đầu tiên hắn trở lại nhân gian sau khi đi Thái m sơn, theo các đồng bạn nhỏ trước đây cùng nhau hành động.
Tiểu Mã phun ra một hơi, nói: “Tôi cũng có chút không muốn về Phong Chi Cốc.”
Diệp Thiếu Dương nghe lời này lòng có chút chua xót, nói: “Cậu nếu thực không muốn trở về, thì ở lại đi.”
“Được rồi, dù sao nếu tôi muốn tìm các cậu, lúc nào cũng có thể đến như vậy đi, tôi cũng đi đây.” Tiểu Mã chào hỏi đoàn người, cuối cùng Cố ý trêu ghẹo với lão Quách một hồi, sau đó mở ra khe hở hư không, các tà vật tự nguyện đi cùng hắn ùn ùn hướng Diệp Thiếu Dương bái biệt, theo Tiểu Mã cùng nhau đi xuống.
Chờ bọn họ vừa đi, người còn sót lại không nhiều, đều là tự nguyện theo bọn Tiểu Thanh đi m Dương ti, tự nhiên cũng không tiện ở lâu nhân gian, Diệp Thiếu Dương dặn bọn họ một phen, cũng để bọn họ đi.
“Đúng rồi, các ngươi sau khi đến âm ty, tìm cách kéo gần quan hệ thêm với mấy đại lão, xem có thể hỏi ra chút gì đó hay không... Cụ thể ta cũng không biết chuyện gì, nhưng ta muốn biết, vì sao Cửu Diện Miêu nói muốn bảo vệ ta, Chung Quỳ lại không cho ảnói, rõ ràng là có bí mật gì, các ngươi lén lút hỏi thăm chút.”
Đám người Tiểu Thanh đáp ứng, lần lượt các biệt, mang theo một nhóm người cuối cùng đi âm ty.
còn lại mấy người, chỉ còn lại có mấy người của Liên Minh Bắt Quỷ: Qua Qua, Bánh Bao, Thu Oánh, ba bọn họ là không muốn đi âm ty, còn có Bích Thanh và Tuyết Kỳ.
Còn có mấy chục pháp sư nhân gian bao gồm Đằng Vĩnh Thanh và Thanh Ba ở bên trong.
“Thanh Bạcậu lưu lại, các vị còn lại. Mọi người về trước đi, tôi bên này còn có chút việc riêng, không tiễn mọi người nữa.”
Các nhân gian pháp sư này ùn ùn bái biệt, trong lòng cũng tràn đầy cảm khái. Ởtrước sự kiện cổ mộ, bọn họ đều chưa từng gặp Diệp Thiếu Dương, chỉ từng nghe nói về hắn: nổi loạn vô lễ, hành vi phóng đãng các thứ, loại lời này nghe không ít, nhưng, ở sau đoạn từng trải ly kỳ mà hung hiểm này...Bây giờ, đối với Diệp Thiếu Dương, bọn họ ở sâu trong lòng đều thuyết phục thật sâu.
Một thế hệ nhân gian đạo thần mới, hắn tuyệt đối xứng đáng.
“Diệp sư huynh, sư phụ tôi. "Trong lòng Khúc Ba ôm hũ tro cốt Trương Vô Sinh, mấy đệ tử Long Hổ sơn đi theo phía sau rụt rè nhìn Diệp Thiếu Dương.
Một làn khói từ trong đai lưng của Diệp Thiếu Dương bay ra, đáp xuống đất, hóa thành hình người, chính là Trương Vô Sinh.
Đám người lão Quách nhìn thấy Trương Vô Sinh bộ dạng này, bị dọa không chịu nổi, đứng ngay ra ở một bên.
“Chấm dứt rồi." Trương Vô Sinh duỗi cái lưng mỏi, nhìn Diệp Thiếu Dương, “Cảm giác thế nào?”
“Chuyện chỉ có vậy thôi.”
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, “Cảm giác thiếu chút gì đó.”
“Cậu vốn là muốn giết Tinh Nguyệt Nô.”
“A bây giờ có thể đã chứng đạo rồi.”
Trương Vô Sinh cười cười, “Cậu SỢ sao?”
“Cái đó thì không, một ngày nào đó tôi có thể giết à.” Diệp Thiếu Dương tràn đầy lòng tin nói. Chỉ là... Vốn dự bị sẵn có một cuộc ác chiến, kết quả... Lại dùng phương thức này kết thúc, cảm giác có chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút khôi hài.
Nhưng, Diệp Thiếu Dương an ủi bản thân, ít nhất các huynh đệ đều còn, nếu thực sự xảy ra chiến đấu ở Cu Tinh các loại địa phương đó, khẳng định rất nguy hiểm-- Tinh Nguyệt Nô không riêng gì một người, hai Bàn Cổ tăng kia là người của bọn họ, còn có đám người Ảnh Mị không nhìn thấy...
So sánh với giết Tinh Nguyệt Nô mà nói, ít nhất các đồng bạn nhỏ của mình đều không sao, đây đã là kết quả tốt nhất.
“Tôi phải đi rồi, chuyện báo thù, giao cho cậu đó.”
“Ông đi luôn?”
Diệp Thiếu Dương rất giật mình.
Khúc Ba cũng khuyên Trương Vô Sinh theo hắn cùng nhau về Long Hổ sơn.
Trương Vô Sinh không để ý tới, hỏi lão Quách chỗ Long Dương chân nhân, trả lời ở trong khách sạn dưới núi, lúc trước ở trên núi gác rất lâu, thật sự mệt không chịu nổi, xuống núi đi ngủ rồi.
“Vậy thì thôi, tôi đối với nhân gian thật sự không có gì lưu luyến, một phút đồng hồ cũng không muốn nán lại thêm. Tôi đi âm ty đưa tin, sự tình phía sau, giao cho các người đó.” Diệp Thiếu Dương biết lão đi là đầu thai, lần sau gặp lại, lão đã không phải Long Hổ Sơn Trường chân nhân nữa, trong lòng có chút không nỡ, vừa muốn nói chút gì đó, Trương Vô Sinh dẫn đầu nói: “Thiếu Dương, về chứng đạo, cậu biết bao nhiêu?”
Diệp Thiếu DưOI
ắc đầu, nói thật mình biết không nhiều.
“Sau khi chứng đạo, nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, đối với chúng ta những nhân loại này mà nói, gần như là vô địch rồi... Những thứ nhất, sau khi dùng pháp môn khác nhau chứng đạo, thực lực cũng không giống nhau, có phân chia cao thấp, một điểm này, đạo Phật nhị môn đều giống nhau. Thứ hai, sau khi chứng đạo, đối với bọn họ tầng diện đó mà nói, cũng chỉ là một cái bắt đầu mới, còn có rất nhiều đường phải đi, cái này tôi cũng không quá hiểu biết, không nói. Thứ ba, sinh linh sau khi chứng đạo, là giết không chết.”
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên kinh ngạc, mình thế mà lại quên điều này!
“Chẳng lẽ Tinh Nguyệt Nô cũng giết không chết?”
“Trên đời không có tuyệt đối, cái khác tôi không biết, chỉ nhân loại mà nói, muốn giết chết cường giả chứng đạo, chỉ có một loại phương pháp, chính là dùng pháp khí cường đại -- chỉ một cây Long Tuyền Kiếm nhắm chừng cũng không đủ, xấp xỉ... Cửu đỉnh hẳn là có thể đem ả luyện hóa, hoặc là Tru Tiên kiếm trận, tóm lại một người, một món pháp khí, khẳng định là không được.”