Quả nhiên là một pháp khí tốt! Diệp Thiếu Dương vung phất trần lên, nhìn đến cuối tay cầm có khắc ba chữ vàng lung linh: Ngọc Trần Chủ.
Trong lòng cả kinh, lẩm bẩm nói: “Đây là bảo bối mà Trấn Nguyên Tử đã dùng trong truyền thuyết!”
“Trấn Nguyên Tử, là ai?”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày hỏi.
“Xem Tây Du Ký thì biết,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Đó chính là Đại Tiên ở Ngũ Trang Quan trong Tây Du Ký, một tay đánh bại con khỉ họ Tôn kia.”
Tiểu Mã lập tức bật ra một câu: “Thực tế làm gì có Tôn Ngộ Không”
“Chuyện đó đương nhiên là giả, Trấn Nguyên Tử là Đạo gia chi thần, lão Ngô chỉ mượn tên ông ta cho vào truyện của mình mà thôi.
Trấn Nguyên Tử là Địa tiên chi tổ, trong truyền thuyết có nói: trước khi ông ta thăng tiên đã dùng một pháp khí, chính là Ngọc Trần Chủ.
Mặc kệ là thật hay giả,nếu nó đã ở cùng trong rương với cuốn sách cổ kia, chứng tỏ là Diệp Pháp Thiện đã từng sử dụng qua, là một cực phẩm pháp khí.”
Dúi phất trần trở lại tay Diệp Tiểu Manh, nói: “Muội để lại mà dùng”
Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn.
“Huynh…… Không cần sao?”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng, “Ta đã có Thái Ất Phất Trần, so linh lực không dưới Ngọc Trần Chủ, một người dùng hai thanh phất trần có ích gì, muội cứ giữ lại mà dùng, muội cũng là hậu nhân của Diệp gia, thứ này muội cũng có quyền sử dụng.
Bảo bối này tiềm lực vô hạn, tương lai khi cô có pháp lực càng sâu, có thể phát huy uy lực càng mạnh.”
Diệp Tiểu Manh cắn môi, ánh mắt toát lên sự phấn khích.
Diệp bá thấy hắn đem bảo bối trao lại cho con gái mình, trong lòng cũng rất kích động, vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó hỏi: “Thiếu Dương, hiện tại Hạn Bạt đã chết, chẳng lẽ tiếp theo vẫn còn phát sinh việc gì quái dị sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng quỷ hồn của Diệp Tiểu Thước đã quay lại, con muốn biết, rốt cuộc năm xưa chuyện gì đã xảy ra với hắn, hiện tại đây cũng là manh mối duy nhất của chúng ta.”
Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, vẻ mặt Diệp bá không được tự nhiên, cúi đầu xuống.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Rốt cuộc có gì khúc mắc, người không thể nói ra sao?”
“Tiểu Thước...thực sự chết rất thảm……”
Diệp bá thở dài, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, về trận hồng thủy kia, còn có một việc rất lạ, làm cho lòng người hoang mang, nhưng nhiều năm qua rồi cũng không có biến cố gì đặc biệt, mọi người đều đã quên.....nhưng...
chuyện thực rất quỷ dị.
Con có biết vì sao có một trận hồng thủy mà đã chết nhiều người như vậy không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Diệp bá nói: “Thực tế chỉ chết khoảng mấy chục người.
Cả hai vợ chồng cùng chết thì không nói, nhưng đằng này...
nếu chỉ có một người chết thì không lâu sau người còn lại cũng tử vong một cách ly kỳ.
Tình huống như vậy ở dưới trấn có tới hơn mười trường hợp, đều là những người dưới bốn mươi tuổi.
Khi sự việc phát sinh, ai cũng sợ hãi, bất quá sau đó lại không thấy nữa.”
“Có việc này sao?”
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
Tiểu Mã chen vào một câu: “Hay là do người chết quyến luyến thân nhân cho nên mới câu hồn phách gì đó, ta là nói bậy, các người đừng có để ý nha.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt hắn một cái, cau mày nói: “Đúng là có một số quỷ hồn vì lưu luyến thân nhân nên câu hồn, nhưng hơn mười người vợ hoặc chồng đều xuất hiện tình huống này thì không thể gọi là trùng hợp.
Con chưa nghe qua bao giờ.”
Diệp bá còn định mở miệng nói gì đó thì di động đột nhiên vang lên, vội bắt máy nghe, chỉ nghe xong một hai câu, sắc mặt lập tức đại biến, “Được rồi, các người cứ bảo vệ bản thân trước đã, không cần đi vào, ta lập tức dẫn hắn qua đó!”
Buông điện thoại, vội vàng hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Mau mau, đi theo ta, Diệp Giai Lượng tự sát, một hai đòi gặp con!”
“Gặp con?”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu, “Con không quen biết người này a!”
“Ta cũng không biết sao lại thế này, con đi sẽ rõ, hắn đã chết rồi!”
Diệp bá đứng dậy hướng cửa đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo, nói: “Từ từ đã, người chết muốn gặp con, có ý gì chứ?”
Diệp bá không nói rõ ràng, chỉ lo chạy vội, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng theo sát đằng sau.
Chạy qua hai ngõ nhỏ, đến trước cửa một ngôi nhà, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đứt gan đứt ruột.
Cửa mở ra, Diệp bá dẫn theo Diệp Thiếu Dương bước nhanh vào trong.
Một người phụ nữ ngã trên mặt đất ngoài gian chính, vừa khóc vừa bò hướng vào trong phòng, một người trẻ tuổi đang dùng sức ôm eo cô ta, ngăn không cho vào bên trong.
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp bá tiến tới, hỏi.
Thiếu niên khóc ròng, “Anh của ta đã chết, nhưng mà…thực sự rất quỷ dị!”
Diệp Thiếu Dương vừa bước vào bên trong đã nghe thấy tiếng khóc quái dị từ phòng ngủ truyền ra, bức màn khép chặt, trong phòng rất tối, bất chợt thấy được một người đang bò trên mặt đất, vội vàng chạy vào, kết quả trượt chân suýt chút nữa thì té ngã, cúi đầu nhìn xuống thì thấy máu vương khắp nơi trên mặt đất! Nam nhân kia cong người bò trên vũng máu.
Trên mặt đất có một đôi chân tay đã bị đứt lìa.
Hắn dùng tứ chi cụt lủn bò sát mặt đất nhầy nhụa máu, vẫn không chết, lại còn khóc lóc ỉ ôi, động tác giống như một con rùa.
Cảnh máu me quỷ dị khiến Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh ngẩn người chôn chân tại chỗ, không dám tiến vào.
Nam tử nâng tay phải lên, trong tay nắm một con dao gọt hoa quả, không ngừng cứa vào cổ mình, cắt đứt khí quản, dao cắt sâu đến xương cốt phát ra âm thanh ken két nghe muốn tê dại da đầu.
Diệp Thiếu Dương giật mình trước cảnh tượng này, không tới cứu giúp bởi hắn biết người này đã chết, cứu cũng không sống được.
Hắn chỉ muốn biết, người chết này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Rắc”
một tiếng, xương cổ đứt đoạn, đầu lệch sang một bên, nam nhân đương nhiên vẫn không chết, lại còn khóc to, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Cầu xin ngươi, Diệp Thiếu Dương, giúp ta cởi bỏ hồn ấn, ta không chết được, thật là khó chịu a……”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hỏi: “Ngươi biết ta ư?”
“Ta....ta bị Diệp Tiểu Thước hạ hồn ấn, hắn nói chỉ ngươi mới có thể hoá giải.
Hắn muốn ngươi xem ta chết, cầu xin ngươi, ta đau quá……”
"Diệp Tiểu Thước?! " Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, " hắn lại giở trò!" Lập tức đi tới, vươn tay phải, dùng ngón cái nhấn vào ấn đường của Diệp Giai Lượng, phóng ra một luồng cương khí, tiến vào trong thân thể hắn, liền cảm giác được vị trí trên đỉnh đầu có một đạo cấm chế phong ấn, trong lòng sực tỉnh, bảo sao người này bị thương thành như vậy mà vẫn còn chưa chết, thì ra là hồn phách bị phong ấn trong cơ thể không thoát được ra ngoài, không ngừng phải chịu nỗi đau thể xác.
Bên cạnh đó, thân thể hắn còn bị một lực lượng khống chế, không ngừng bắt hắn làm tổn thương chính mình.
Đúng là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Diệp Thiếu Dương tập trung cương khí, mở ra cấm chế.