Kết quả này, làm trong lòng Chung Quỳ sinh ra chấn động không nhỏ.
m ty có một số ti chủ, Thanh Minh Giới có một số đại lão đều không coi trọng Diệp Thiếu Dương, cho rằng hắn có thể có thanh danh hôm nay, dựa vào là đại để che chở và một chút vận may.
Hôm nay xem ra, những người này đều sai rồi.
Nếu cứng rắn muốn nói là vận khí, vậy Diệp Thiếu Dương là mệnh tốt, vừa sinh ra đã có thiên phú cường đại, còn có tính cách thích tự hỏi, thích tổng kết, thành tựu hôm nay, cũng chỉ là quy đổi từ thiên phú của hắn...
Chung Quỳ nhớ tới Đạo Phong lúc trước từng nói với mình đánh giá có liên quan Diệp Thiếu Dương, mà nay không thể không tin tưởng lời của gã: thực lực Diệp Thiếu Dương hiện nay, còn xa xa chưa đạt tới thượng hạn của hắn!
Có lẽ, là đại để làm rồi?
Đại đế đương nhiên sẽ không tính sai, vậy là mình nghĩ nhiều rồi, hoặc là, chỉ là một cái ngẫu nhiên, dù sao hắn là người truyền thừa Diệp Pháp Thiện...
Chung Quỳ đang miên man suy nghĩ, trong chiến trường, Diệp Thiếu Dương bắt được cơ hội, đem một tấm ám kim thần phù dán trên lưng Côn Bằng, niệm xong một đạo chú ngữ, cả người Côn Bằng bị địa ngục liệt hỏa bao vây, thành con chim lửa, giãy dụa bay về phía bầu trời, toàn thân dùng sức run rẩy, một tầng lông vũ dính lửa từ trên người chấn động rớt xuống, bản thân lại rơi xuống, sau khi không thấy những cái lông vũ đủ mọi màu sắc kia, trên người hắn chỉ còn lại có một ít lông vũ bình thường màu xám trắng.
Đường đường chim đại bàng, bây giờ nhìn qua lại giống một con vịt...
Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, phi thân xông về phía trước, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hướng cổ hắn chém tới.
Hắn chưa từng nghĩ có thể từ trong miệng Côn Bằng lấy được bí mật gì -- nếu gã không có ý chí cực kỳ kiên định, Tinh Nguyệt Nô tuyệt đối sẽ không để gã gánh vác trọng trách.
Diệp Thiếu Dương cũng không sợ giết gã. Cho dù gã là người của Hiên Viên sơn, là bán thần.
Một kiếm này đã không thể ngăn cản, cũng không có ai có thể ngăn cản.
Trong nháy mắt, trong mắt Côn Bằng hiện lên tuyệt vọng, nhưng đột nhiên lại phát sáng, lớn tiếng nói: “Diệp Thiếu Dương, người cứ động thổ, sư huynh người đã chết, một người tiếp theo chính là ngươi!!”
Diệp Thiếu Dương khựng lại, căn bản không để ý tới, trong miệng không kiên nhẫn phun ra hai chữ: “Bằng ngươi?”
“Bằng ta đương nhiên không được, hắn là chết ở Hiên Viên sơn, trong tay sư bà ta Thanh Trường Phong, ngay lúc trước, không tin người hỏi Chung thiên sư!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức chấn động, kiếm trong tay dùng một chút, Côn Bằng đột nhiên bùng nổ, một mảng lông vũ thật dài kia chỗ mi tâm đột nhiên bắn ra, né tránh kiếm khí, hướng chỗ mi tâm Diệp Thiếu Dương đâm tới.
Diệp Thiếu Dương đang mất tập trung, theo bản năng đưa tay cản, vài cái lông lũ từ lòng bàn tay hắn xuyên qua, đâm vào ngực.
“Thiếu Dương!”
“Lão đại!”
Đoàn người cùng nhau lao lên.
Nhưng Côn Bằng tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, ở trong nháy mắt lông chim đâm trúng Diệp Thiếu Dương, thân thể cũng ép lên, hóa thành đại bằng, cái mỏ dài dùng sức hướng tới chỗ mi tâm Diệp Thiếu Dương mổ xuống.
Đám người Lâm Tam Sinh cứu viện, căn bản là không kịp.
Đó là kế hoạch của Côn Bằng, là cơ hội cuối cùng của gã, ở trong đơn đấu hạ được Diệp Thiếu Dương, dùng hắn làm con tin, không sợ mình không thể toàn thân mà lui. Sai lầm duy nhất chính là, gã không ngờ Diệp Thiếu Dương biết đánh nhau như vậy, mình thế mà không phải đối thủ của hắn, vì thể ở trong một đòn mấu chốt nảy sinh kể lạ, dùng tin Đạo Phong chết để kích thích hắn, Diệp Thiếu Dương quả nhiên đã trúng kế.
Vốn nội tâm Diệp Thiếu Dương cực kỳ kiên định, hơn nữa ở trong chiến đấu, muốn khiến hắn phân tâm rất khó, nhưng sự tình liên quan Đạo Phong, hắn căn bản không có cách nào khống chế bản thân.
Mỏ chim đâm vào mi tâm hắn, nhưng trong nháy mắt máu tươi chảy ra, chỗ mi tâm Diệp Thiếu Dương bắn ra một tia sáng màu trắng, đánh vào trên đầu Côn Bằng. Côn Bằng kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, đầu óc choáng váng vừa bò dậy, một cái chân đã dùng sức đạp một cước trước ngực gã, ngã về phía sau, sau đó một đôi tay lập tức bóp chặt cổ gã.
“Nói mau, chuyện là thế nào!”
“Phành..."
Tiếp theo là một tiếng hét thảm hấp dẫn ánh mắt đoàn người, là Tiểu Mã, hắn và Ngọc Cơ Tử đánh hồi lâu, cũng cuối cùng bắt được cơ hội, dùng một phát đập gạch đánh ngã Ngọc Cơ Tử.
Đây không phải là viên gạch bình thường, sau một phát gạch, Ngọc Cơ Tử váng đầu hoa mắt, chân khí toàn thân tan mất, lảo đảo ở trên mặt đất như uống say.
“Nhảy nhót đi, không phải vừa rồi nhảy nhót lắm sao!” Tiểu Mã nhảy lên đập tiếp, trực tiếp đập cho nằm úp sấp ở trên mặt đất, cả người run rẩy.
Bên kia, Côn Bằng nhìn thấy bộ dạng thêm thảm của Ngọc Cơ Tử, biết đại thế đã mất, hướng Diệp Thiếu Dương lộ ra một tia cười khổ. “Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu giết ta, các ngươi không một ai Có thể rời khỏi thế giới này!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, rống lớn: “Hắn nói người biết, mau nói cho ta biết, Đạo Phong làm sao vậy!”
“Hắn chết rồi."
Chung Quỳ đương nhiên sẽ không nói dối. Diệp Thiếu Dương nghe thấy ba chữ này, mắt trợn trắng lên tại chỗ, mắt thấy đã sắp ngất đi, Chung Quỳ vội vàng bồi thêm một câu: “Nhưng có phải chết thật rồi hay không, ta cũng rất khó nói rõ...”
Diệp Thiếu Dương còn đang truy hỏi, bên kia Lâm Tam Sinh tiếp nhận câu chuyện nói: “Thiếu Dương, Đạo Phong không có việc gì, ngươi yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh gật gật đầu, dùng ánh mắt nói cho hắn, mình không phải đang an ủi hắn.
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên lòng, hướng Côn Bằng thản nhiên nói: “Được rồi, bây giờ người có thể chết rồi!”
Rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Côn Bằng không nên một tiếng, cũng không cầu xin tha thứ nữa, đến nước này rồi, tất cả đều không cần thiết nữa.
“Chờ chút, Thiếu Dương, không nên động thủ!” Lâm Tam Sinh phi thân tới, che ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, “Còn trông vào hắn mang chúng ta đi tìm Tinh Nguyệt Nô đâu, đừng giết hắn!”
“Hắn sẽ không nói gì hết." Diệp Thiếu Dương rất xác định một điểm này. Côn Bằng lúc trước nói như vậy, cũng chỉ là kế hoãn binh. Tuy chướng mắt gã, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tin tưởng, đối với Côn Bằng loại người này, khẳng định nghiệm hình tra tấn các thứ đều vô dụng.
Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi nghĩ cái gì thế, hắn không nói, ngươi chẳng lẽ không có biện pháp, không phải có Bánh Bao sao?”
Bánh Bao?
Diệp Thiếu Dương vỗ ót, mình thể mà quên mất nó!
Côn Bằng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nghe đến đó, biết không phải chuyện gì tốt, nâng tay đập lên đầu của mình. Diệp Thiếu Dương muốn ngăn cản đã không còn kịp, dứt khoát trở tay một kiếm, đem một tay hắn của từ chỗ cổ tay chém rụng, máu tươi phun trào ra.
“Bây giờ muốn chết, không cho người chết.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng vẽ tấm Định Hồn Phù, dán chỗ mi tâm hắn, hướng hắn cười lạnh một tiếng, buông hắn xuống, đi về phía Ngọc Cơ Tử.
Tiểu Mã cưỡi ở trên lưng Ngọc Cơ Tử, dùng viên gạch đập đầu hắn từng phát một, Ngọc Cơ Tử đã be bét máu thịt, nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi qua, Tiểu Mã xoay người xuống dưới, nói: “Tôi cố ý để lại một hơi, giao cho cậu!”
Nói xong đá một cước vào trên người Ngọc Cơ Tử, giúp hắn lật đến mặt trước. Đầu Ngọc Cơ Tử cũng lệch rồi, mặt đầy máu, mở to một đôi mắt tuyệt vọng nhìn Diệp Thiếu Dương, môi run run, tựa như muốn nói gì.