Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương thở dài: “Không nên hỏi tôi cương thi vì sao có thể khống chế Ma Tâm Thảo, trong đầu tôi cũng là một đống tương hồ, chuyện này chỉ có thể chậm rãi đi điều tra.”

Trương Tiểu Nhị lúc này chen vào một câu: “Sư phụ, Ma Tâm Thảo vì sao phải biến thành bộ dáng Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, đi giết chết Trần Hạc và Lâm Đan, còn có Trương Bân? Vì giết người diệt khẩu, không muốn để người ta biết bọn họ từng tới nơi này sao?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Tôi đoán là, có lẽ cương thi đó không muốn sớm như vậy bị người ta biết bí mật Ma Tâm Thảo.” 

Tạ Vũ Tình nói: “Cái này chị cũng có thể lý giải, đối phương tuy là cương thi, nhưng phương diện động cơ, hẳn là giống với nhân loại đi, chị chỉ là không hiểu, hắn đã có thể thoải mái giết chết hai người khác, vì sao phương diện giết Trương Bân lao lực như vậy.”

Trương Tiểu Nhị xen mồm nói: “Bởi vì Trương Bân không ở cùng với bọn họ.”

“Vậy lúc trước đi hầm trú ẩn, vì sao không trực tiếp xuống tay, còn cần dùng mình rơi xuống nước lừa gạt Trương Bân xuống nước?” 

Cái này Trương Tiểu Nhị không trả lời được.


Diệp Thiếu Dương nói: “Vấn đề này tôi từng nghĩ, cương thi kia làm như vậy, có thể chỉ là vì chế tạo giả tưởng sự kiện ngoài ý muốn. Hắn hiển nhiên có mục đích của mình, không hy vọng bị phát hiện quá sớm...”

Tạ Vũ Tình nói: “Không hiểu, trực tiếp giết người làm sao vậy, cho dù dẫn tới cảnh sát chú ý, chẳng lẽ còn có thể bắt được nó hay sao?” 

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Không quan hệ với cảnh sát, nó là sợ dẫn tới giới pháp thuật chú ý, hỏng đại sự của nó.”

“Giới pháp thuật? Chị không hiểu lắm.”

“Giới pháp thuật là một tổ chức phi thường khổng lồ, chỉ cần nơi có người, thì có pháp sư, bọn họ dựa vào phương diện thần quái kiếm tiền, nhưng cũng có nghĩa vụ bảo vệ nhân gian yên ổn, chỉ là người thường không biết bọn họ tồn tại. 

Bọn họ sẽ gắt gao chú ý nơi cư trú có sự kiện thần quái xảy ra hay không, một khi phát hiện manh mối, sẽ đi điều tra, đánh không lại sẽ nghĩ cách thông báo công hội, tìm càng nhiều người hơn đến đối phó. Nếu không phải có giới pháp thuật, nhân gian sớm đã không biết để bọn tà vật kia gây họa thành bộ dạng gì rồi.”

Trương Tiểu Nhị sau khi nghe xong, vẻ mặt khát khao nói: “Nghe thôi cũng soái ngây người, em cũng muốn gia nhập giới pháp thuật, bảo vệ hòa bình thế giới!”

Tạ Vũ Tình nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương hỏi: “Sao chị không biết Thạch Thành còn có pháp sư khác?” 

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đó là bởi vì tôi ở đây.”

Trương Tiểu Nhị bật cười, giơ ngón tay cái nói: “Sư phụ làm màu lần này em cho một trăm điểm.”

Diệp Thiếu Dương không rảnh lảm nhảm với cô, suy nghĩ nói: “Nhưng, cương thi này để ý cẩn thận như vậy, cũng nói rõ nó là có chỉ số thông minh, tà vật như vậy khó đối phó nhất.” 

Mấu chốt nhất là... mình căn bản là không biết đối phương muốn làm gì.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình quan tâm nhất vấn đề này.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại muốn tìm được con cương thi này, hầu như không thể nào, chúng ta chỉ có Ma Tâm Thảo một cái manh mối này, điều tra trước rồi nói sau.” 

Lúc này một người giẫm lá rụng đi tới, mọi người ngẩng đầu nhìn, là một mỹ nữ phong cách dân quốc, mặc sườn xám, tóc dài quấn thành kiểu tóc phục cổ, đi giày cao gót kiểu cũ, trong tay còn cầm một cái bọc nhỏ. Sườn xám xẻ sắp chạy đến mông, khi đi đường, chân dài như ẩn như hiện.

Hai mắt Lưu Minh nhất thời đăm đăm, không ngừng nuốt nước miếng.

Tạ Vũ Tình lại nhận ra, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Mỹ Hoa sao lại đến đây.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi lúc trước dùng hồn ấn thông báo cô ấy.” Vốn là muốn gọi Chanh Tử, nhưng Tiêu Dật Vân vừa tới một chuyến, nói Chanh Tử không ở âm ty, sợ là có chuyện gì trong người, gọi Mỹ Hoa đến cũng tương tự.

Mỹ Hoa đi tới, ngồi xuống sát Diệp Thiếu Dương, cười tủm tỉm nói: “Lão đại ngại quá, phía dưới có chút công vụ chưa xử lý xong, cho nên đã tới trễ.”

“Không có việc gì, bọn cô ở âm ty gần đây thế nào?” 

“Rất tốt, thượng quan các phương diện đều rất chiếu cố. Tôi làm xong vài việc, tích lũy không ít âm đức.”

Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo khuôn mặt của nàng nói: “Tích lũy nhiều âm đức, sớm một chút triệt tiêu nghiệp chướng, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô đi cửa sau, đưa cô đi luân hồi.”

Mỹ Hoa nghe hắn nói như vậy, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Trước kia là rất muốn luân hồi, nhưng từ sau khi quen biết lão đại, thì không muốn nữa, tôi ở cùng bọn họ, cũng rất vui vẻ, cứ như vậy mãi thì tốt bao nhiêu.” 

Diệp Thiếu Dương cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, nói sơ qua với cô về chuyện Địa Ngục Ma Tâm Thảo, dẫn cô tới bên hồ nói: “Cô giúp tôi đi đáy hồ nhìn một cái, có thể tìm được Ma Tâm Thảo tồn tại hay không.”

Đây là mục đích hắn tìm Mỹ Hoa đến, cô là thủy quỷ, thứ nhất ở dưới nước tìm kiếm đồ tương đối tiện, thứ hai cho dù gặp được tình huống gì ngoài ý muốn, cũng có thể xử lý được, ít nhất không có nguy hiểm.

Mỹ Hoa nghe hắn nói xong, lập tức cắm đầu chui vào trong làn nước. 

Lưu Minh có chút giật mình nói: “Cô ấy không cần thay quần áo sao?”

Diệp Thiếu Dương liếc hắn nói: “Ông muốn xem cô ấy thay quần áo à?”

Lưu Minh xấu hổ vội vàng xua tay. 

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên bờ, vừa chờ đợi, vừa lẳng lặng suy nghĩ manh mối hỗn độn trong cả sự kiện, tìm kiếm điểm đáng ngờ.

***

Một gốc cây thật lớn, dựa theo cách nói của nhân gian, ít nhất cao mấy chục tầng lầu, đứng sừng sững ở nơi trung tâm nhất của mảng rừng rậm này, có loại cảm giác hạc trong bầy gà. 

Trên cành lá của cái cây nở ra hoa nhỏ màu trắng không đếm xuể, đưa tới vô số tinh phách bám vào bên trên, muôn màu sặc sỡ, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác cực kỳ mộng ảo.

“Truyền thuyết Bồ Đề Thần Mộc có thể phóng thích tinh thần lực, giúp tinh phách ngưng tụ nhanh hơn, thì ra là thật.”

Dương Cung Tử ngửa đầu nhìn một màn tốt đẹp này, lẩm bẩm. 

Đạo Phong đứng bên cạnh thân thể của nàng, vẻ mặt hai người đều rất mệt mỏi, quãng đường này ở trong rừng rậm tĩnh mịch tìm được Bồ Đề Thần Mộc, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, chết bao nhiêu thủ hạ Phong Chi Cốc, những vong linh quỷ quái bị Đạo Phong coi là con kiến.

Đạo Phong cũng nhìn lên tán cây nói: “Tôi muốn tu luyện ở nơi này, cô trở về đi.”

Dương Cung Tử nói: “Sao có khả năng, anh ở thời điểm tu hành, thể xác và tinh thần trống trơn, ai cũng có thể đả thương anh, tôi không canh gác ở đây anh làm sao giờ?” 

“Người có thể đi đến nơi đây cũng không nhiều, tôi đã để thành viên Phong Chi Cốc ở ngoại vi thủ, nghĩ hẳn không có vấn đề gì.”

Dương Cung Tử nói: “Nhỡ đâu là người của Thái Âm sơn thì sao? Phong Chi Cốc rắn mất đầu, thiếu một người có thể trấn tràng, tuyệt đối không thủ được.”

Đạo Phong cũng đồng ý với ý kiến của nàng, liền nói: “Nhưng cô cũng cần về Hỗn Độn giới tu luyện, thời gian không nhiều, cô cần nhanh chóng tu luyện thành tám đạo hỗn độn thiên thể.” 


Dương Cung Tử nói: “Em không thể để anh đối mặt nguy hiểm, cho nên, em chỉ có thể buông bỏ tu luyện, lưu lại canh gác cho anh.”


Đạo Phong kiên quyết không đồng ý, đang tranh chấp, một quỷ tướng dưới trướng đột nhiên phi thân tiến đến, dừng ở dưới một thân cây ngoài mấy chục mét, khom người nói: “Chủ thượng, có người xông vào.”


“Nhanh như vậy?” 


Đạo Phong cũng có chút kinh ngạc, phân phó: “Bắt lại đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK