“Móa, cậu nói đạo lý lớn này, cảm thiên động địa.” Diệp Thiếu Dương thật sự không kiềm chế được, hừ lạnh một tiếng, “Tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề: nhân gian này là nhân gian của ai, là của Hiên Viên thị hay là của nhân loại chúng ta? Chẳng lẽ pháp sư nhân gian chúng ta tự mình quản không tốt nhân gian, cần pháp thuật công hội vất vả thay?”
Diệp Thiếu Dương vốn muốn đưa ra một ví dụ càng thêm cực đoan: năm đó Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, cũng là dựng khẩu hiệu công vinh, nói là giúp người Hoa Hạ quản lý Hoa Hạ… Lời cũng đã đến bên miệng, đột nhiên nhớ tới đây là năm 1922, quỷ tử còn chưa xâm lược… Nói cái này với bọn họ, khẳng định là mặt ngẩn ra, vì thế nhịn xuống.
Trần Hiểu Vũ vốn đã xem thường Diệp Thiếu Dương, đột nhiên bị bắt bẻ một phen như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mặt đỏ lên, vừa muốn phát tác, đột nhiên lại nhịn xuống, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi một tên thiên sư nho nhỏ, cũng dám mở mồm nói lời cuồng ngôn, cái khác ta không dám nói, dù sao trông cậy vào ngươi loại như vậy, giới pháp thuật là không có khả năng có tiền đồ gì.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười lạnh lên, nói: “Nói không chừng có một ngày như vậy, ta sẽ cho ngươi kiến thức.”
Trần Hiểu Vũ cười ha ha, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp trêu chọc Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp thiên sư, ngươi đã có tự tin như vậy, không bằng theo chúng ta cùng nhau tham gia trận Long Hoa Hội này, trong so đấu, lấy cái đệ nhất cho chúng ta xem xem?”
Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi nói: “Ta làm được người sẽ thế nào?
“Ngươi nếu không làm được, dập đầu nhận tội cho ta, ta cũng tương tự. Người đang ngồi đều là
chứng kiến.” Diệu Tâm lập tức nói: “Không được! Hắn chỉ là thiên sư bình thường, sao có thể đánh thắng các người!” Quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, trách mắng: “Đừng hành động theo cảm tình, vì thống khoái nhất thời, tương lai anh nếu thua, thực dập đầu nhận sai với hắn sao?”
Diệp Thiếu Dương lập tức bình tĩnh lại, thầm nghĩ mình vừa rồi thật sự là hành động theo cảm tình, lấy thực lực mình hiện tại, ngay cả thiên sư cũng không đạt được, căn bản không có khả năng ở trên Long Hoa Hội lấy được cái gì đệ nhất… Nhưng, lời cũng đã nói ra, lấy tính cách của hắn, là không có khả năng thu hồi, lập tức hướng Diệu Tâm cười một cái, nói: “Đa tạ, tôi biết cô là tốt với tôi, nhưng tục ngữ nói, không ăn bánh bao còn tranh khẩu khí… Cái đánh cuộc này, tôi tiếp nhận.”
Trần Hiểu Vũ cười ha ha, Tào Vũ Hưng và Lô Hiểu Thanh cũng cùng nhau cười theo, cười rất châm chọc, tựa như đã nhìn thấy bộ dáng Diệp Thiếu Dương quỳ xuống đất nhận sai.
Ngô Đồng một mực yên lặng không lên tiếng, xem đến nơi đây, hừ lạnh một tiếng, hướng Trần Hiểu Vũ nói: “Ngươi là muốn tự mình ra tay, đánh bại hắn sao?”
“Không cần ta ra tay nhỉ, cho dù bảy đại anh liệt chúng ta đều không ra tay, chỉ là đệ tử đời thứ hai của các đại môn phái, đã không thiếu cao thủ, có thể dạy hắn một ít quy củ.”
Nói xong, đối mặt Diệp Thiếu Dương nói: “Quân tử nhất ngôn, tuy ngươi không phải quân tử, nhưng người cũng là trước mặt chúng ta nhiều người như vậy đáp ứng, đến lúc đó thua cũng không nên chống chế.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ta chỉ sợ ngươi chống chế”
Trần Hiểu Vũ cười to hai tiếng, quay đầu nhìn về phía con khỉ mặt quỷ vẫn ngồi xổm trên đùi mình, đưa tay vuốt vuốt lông của nó, nói: “Lần này, chủ nhân ta giúp người trút giận!”
Con khỉ mặt quỷ nhìn Diệp Thiếu Dương, kêu lên chí chóe, vò đầu bứt tai, một bộ dáng đắc ý, cái đức hạnh này, làm Diệp Thiếu Dương hận không thể một chương đem nó vô chết.
Quay đầu nhìn Ngô Đồng, phát hiện Ngô Đồng cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Đồng hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Tự rước lấy nhục.”
Cô và Diệu Tâm giống nhau, lúc trước giúp Diệp Thiếu Dương nói chuyện, chỉ là xuất phát từ một loại tâm lý giúp kẻ yếu, không muốn thấy Diệp Thiếu Dương bị Trần Hiểu Vũ đưa vào bẫy, đánh mất tôn nghiêm. Nhưng, biểu hiện mang theo sự tức giận đáp ứng đánh cuộc của Diệp Thiếu Dương, lại khiến các cô cảm thấy người này không có thuốc chữa, lười nói chuyện giúp hắn nữa. Nói đến cùng, các cô đều không tin Diệp Thiếu Dương có thể trên Long Hoa Hội thu được hạng nhất.
Cho dù bảy đại đệ tử đều không ra tay, hắn cũng không có khả năng đánh thắng đệ tử đời thứ hai của các môn phái kia. Thiên sư, tuy ở giới pháp thuật cũng có địa vị nhất định, nhưng đối với cường giả mà nói, cũng chỉ là mới nhập môn mà thôi, giới pháp thuật nhân gian lợi hại hơn hẳn có đầy.
Ngay cả minh hữu Mao Tiểu Phương của Diệp Thiếu Dương cũng ra sức ở phía dưới bàn giẫm chân Diệp Thiếu Dương, kết quả Diệp Thiếu Dương vẫn đã đáp ứng, Mao Tiểu Phương tức không chịu được.
Trong lòng bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không tự tin, nhưng đã đáp ứng, hắn cũng sẽ không lo lắng vô vị nữa, ngược lại còn có hơn nửa tháng, tập trung tinh lực giải quyết chuyện cổ mộ trước, cái khác trong lời nói sau…
Sáng sớm hôm sau, đoàn người sau khi chuẩn bị thỏa đáng, cùng nhau hướng tới Khe Cóc.
Vốn mấy người bọn Trần Hiểu Vũ là rất chán ghét Diệp Thiếu Dương, căn bản không muốn cùng hàng ngũ với hắn, nhưng ở sau khi Diệp Thiếu Dương đáp ứng đánh cuộc, bọn họ nhất thời cảm giác có hắn ở bên người cũng không sao cả, thậm chí còn sợ hắn chạy mất.
Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương cùng nhau đi theo phía sau cùng của đội ngũ, vẫn không mở miệng thế nào, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, đối với quan hệ cùng thái độ giữa bọn họ cũng coi như hiểu một chút rồi:
Địa sư, ở trong giới pháp thuật, có được địa vị không giống tầm thường. Diệu Tâm, là truyền nhân duy nhất đương thời của địa sự nhất mạch, tự nhiên được pháp thuật công hội coi trọng. Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh, chính là đến mượn sức cô. Hơn nữa Diệu Tâm là cô em xinh đẹp, hai người cộng thêm Tào Vũ Hưng, đều có chút cảm giác thần hồn điên đảo, về phần Ngô Đồng… Khiến Diệp Thiếu Dương nổi lửa là, tuy Ngô Đồng biểu lộ thái độ, bọn họ vẫn lấy cô và Trương Hiểu Hàn gán ghép để nói giỡn.
Diệp Thiếu Dương tuy biết cô là Ngô Đồng, không phải Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng dù sao hai người khuôn mặt giống nhau, Diệp Thiếu Dương luôn có một loại cảm giác cô chính là Nhuế Lãnh Ngọc, nghe được cô bị người ta đem gán với Trương Hiểu Hàn nói giỡn, tức không biết đánh vào đầu, nhưng lại không có tư cách đứng ra nói thay cô, chỉ có thể tự mình nín nhịn.
Trên cả đoạn đường, sức chú ý của Diệp Thiếu Dương vẫn luôn ở trên người Ngô Đồng, muốn tìm cơ hội tiếp cận cô, để nghiệm chứng trên người cô có phải có vết sẹo giống với Nhuế Lãnh Ngọc hay không, nhưng vì hắn là chỗ trong suốt nhất trong đội ngũ này, ở trong mắt mấy vị “anh kiệt” kia, còn không có địa vị cao bằng Mao Tiểu Phương, căn bản không có ai để ý tới hắn.
Đoàn người này đi tới trong Khe Cốc.
Khe Cóc ban ngày, không có cảnh tượng kinh sợ như bách quỷ dạ hành. Diệp Thiếu Dương ở phía trước dẫn đường, đi tới phía trước huyệt động kia ở trong khe hẹp.
Có từng đợt gió âm từ bên trong thổi ra.
Diệu Tâm từ trong túi lấy ra một cái lá cây màu xanh, ghé đến cửa động, để gió âm thổi một hồi, cầm lại nhìn qua, lá cây ban đầu màu xanh giống như bị hun một tầng nhọ nồi, hoàn toàn đen sì.