Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Vũ đã dùng vô tuyến điện thông báo nhân viên lưu thủ ở căn cứ lái xe qua đây, chờ lúc bọn họ sắp đến, an bài mấy binh sĩ, hộ tống những người không muốn tiếp tục mạo hiểm kia trở lại nơi ô tô có thể lái đến được.

Chu Sở trường cùng đôi vợ chồng kia cũng đi rồi, chỉ có Tôn giáo sư cùng mấy học sinh của mình lưu lại, kiên trì muốn đi thăm dò cổ mộ.

Tứ Bảo thúc thúc cánh tay Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Thật không tệ, mỹ nữ kia cũng ở lại.”

Hắn nói chính là mỹ nữ mặc quần áo vận động trước khi xuất phát ở trong đội ngũ phát hiện, Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Chuyện liên quan cậu cái chim.”

“Hắc hắc, thì nhìn đẹp mắt, đương nhiên chuyện không liên quan chim tôi.” Tứ Bảo đáng khinh hướng hạ thân của mình nhìn một cái.

Diệp Thiếu Dương hiểu ý, mắng: “Móa, cậu cái tên hòa thượng dơ bẩn này quả thực hết cứu được rồi!”

Ở doanh địa đợi hồi lâu, mấy binh sĩ đưa người trở về, Tào Vũ kiểm kê một phen đám người, tính cả mấy binh sĩ cũng chỉ chín người, đi mất một nửa.

Diệp Thiếu Dương ngược lại thấy rất tốt, ít người mà nói, áp lực của mình cũng giảm một chút.


Tiếc nuối duy nhất chính là Y Bố Lạp Nhân đã chết, đám lạc đà kia đành phải giao cho Tiểu Trương đi quản lý. Cũng may cỏ khô các thứ đều có.

Tiểu Trương cùng hai binh sĩ xua lạc đà, đội ngũ lại một lần nữa xuất phát.

Sự kiện tối hôm qua, làm các đội viên lòng còn sợ hãi, dọc theo đường đi tâm tình nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ lặng lẽ đi đường.

Trong tay Tào Vũ có một thiết bị định vị vệ tinh, có thể thu được số liệu từ căn cứ phát đến, sẽ không lạc đường.

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên đi ở trong sa mạc, cuối cùng đã cảm nhận được sự vất vả trong đó, trước kia thường xuyên xem tin tức có người đi bộ xuyên qua sa mạc, cũng không có cảm giác gì, sau khi tự mình thể nghiệm, thật sự là cảm thấy bội phục từ đáy lòng. Chỉ là mệt còn không nói, một cơn gió thổi qua,1cuốn lên hạt cát, chui thẳng vào trong mắt miệng, cho dù là đeo khẩu trang, cũng khó lòng phòng bị.

Đi hết một ngày, toàn bộ mọi người đều mệt rã rời.

Lúc trời sắp tối, đoàn người tìm tới phía sau cồn cát tránh gió hạ trại, nhặt cành khô chung quanh, đốt đống lửa ở giữa mấy lều trại, ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn đồ.

Sau khi khôi phục một ít thể lực, mấy học sinh bắt đầu vây quanh Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo hỏi tri thức có liên quan thần quái, hai người tự nhiên không chịu nhiều lời. Tôn giáo sư lại là một câu cũng chưa hỏi.

“Buổi tối hôm nay, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Mỹ nữ kia nhìn bầu trời tối đi, hỏi.

“Có chúng tôi, không có việc gì cả, nhưng cô nếu thực sợ hãi mà nói, buổi tối có thể đến lều trại của chúng tôi ngủ.” Tứ Bảo nói đầy chính nghĩa.

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người bị lửa5trại chiếu ra bóng, âm thầm xuất thần, rốt cuộc nhịn không được, lấy cớ đi WC, đi đến phía sau lều trại, lấy ra Âm Dương Bàn, đốt bùa kích hoạt, tiếp tục gạt tinh bàn, kiểm tra tà khí bốn phía, kim đồng hồ bắt đầu chuyển động, quả nhiên nhắm ngay phương hướng lửa trại.

Vì kiểm nghiệm, Diệp Thiếu Dương vòng quanh doanh địa đi một vòng, phát hiện kim đồng hồ luôn hướng tới phía doanh địa, thật giống như có từ trường hấp dẫn.

Quả thật là có vấn đề!

Diệp Thiếu Dương triệu Qua Qua đến, bảo nó đứng ở đỉnh chóp lều trại lớn nhất kia, quan sát doanh địa, kết quả lại là cái gì cũng chưa phát hiện.

“Chuyện gì vậy?” Tứ Bảo thấy hắn hồi lâu không trở về, đi ra tìm hắn, kết quả phát hiện tay hắn nâng Âm Dương Bàn, vội vàng hỏi.

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cậu cảm giác được cái gì không đúng không?”

Tứ3Bảo ngẩn ra, lắc lắc đầu, hỏi: “Sao vậy?”

“Nếu tôi không đoán sai, trong doanh địa có tà vật!”

Tứ Bảo vận dụng thần thức, cảm giác một phen, nghi hoặc nói: “Không có cảm giác nha.”

“Tôi cũng không có cảm giác, lúc trước chỉ là linh quang chợt lóe, xem như trực giác đi, lúc thật sự đi cảm giác, lại cái gì cũng không phát hiện được.”

Sắc mặt Tứ Bảo lập tức thay đổi. Tà vật có thể ở dưới mí mắt hai người bọn họ trà trộn vào doanh địa, hơn nữa ngay cả bọn họ vận dụng thần thức cũng không cảm giác được… Nếu thật sự có, đây là tu vi cỡ nào?

Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu còn nhớ rõ, lúc trước chúng ta vượt qua một triền núi, gặp một trận cuồng phong, mọi người thiếu chút nữa đã tản ra, nếu tôi không đoán sai, tà vật này chính là thời điểm đó trà trộn vào.”

Tứ Bảo giật mình, nói: “Cậu xác định có tà vật?”

Diệp Thiếu3Dương cho hắn nhìn nhìn kim đồng hồ Âm Dương Bàn, “Cảm giác con người có sai, pháp khí là sẽ không sai.”

Tứ Bảo trầm ngâm không nói, một lát sau nói, “Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, tà vật này đã bám vào trên thân người nào đó, mượn dương khí để che giấu bản thân.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Còn có một loại khả năng, tà vật này đã thay thế.”

“Đệch.” Tứ Bảo hít sâu một hơi, “Chỉ mong không có, tôi sợ nhất gặp được chuyện như vậy. Tôi mở tuệ mục nhìn trước một chút.”

Vì thế trở lại giữa đoàn người, mấy học sinh lập tức đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn qua.

“Không có việc gì không có việc gì, Thiếu Dương đi nặng không có giấy, tôi đi đưa giấy cho cậu ta.”

Kháo! Lúc này còn không quên trêu chọc mình! Diệp Thiếu Dương tránh ở phía sau lều trại, nghe thấy câu này, tức đến nghiến răng.

Tứ Bảo tựa vào trên một lều trại, làm5bộ mệt mỏi nghỉ ngơi, nhắm mắt, mở ra tuệ mục, nhắm thẳng người trước mặt lần lượt nhìn quét qua.

Một lát sau, hắn mở mắt, đứng lên duỗi cái lưng mỏi, nói: “Tôi đi xem mặt hàng kia ỉa đái thế nào, không phải táo bón chứ, đi lâu như vậy còn chưa xong.”

Mấy học sinh đều cười lên.

Tứ Bảo vòng qua lều trại, đi đến Diệp Thiếu Dương bên này, Diệp Thiếu Dương lập tức hướng trên bụng hắn đánh một quyền, “Cậu mới táo bón.”

“Ặc, cũng cần cái cớ chứ.” Tứ Bảo xoa xoa bụng, “Tôi chung quy không thể nói cậu đi lái máy bay.”

“Móa, cậu nếu là nói, tôi giết ngay. Đừng nói nhảm nữa, thế nào?”

Tứ Bảo lắc đầu, “Không có, toàn bộ mọi người đều ổn cả, không có tà vật nhập vào, càng không có ai bị tà vật thay thế.”

Phật môn tuệ mục, tác dụng tương tự đạo môn Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu tất cả tà vật che giấu, đương nhiên, cái4này cũng không phải tuyệt đối. Nếu đối phương tu vi cực sâu, hoặc là am hiểu thuật biến hóa nào đó, cũng có khả năng tránh được.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Điều đó không có khả năng, tà vật kia khẳng định ngay bên trong chúng ta. Phải tìm ra!”

Tứ Bảo nói: “Trừ phi cậu dùng pháp khí thí nghiệm từng người, nhưng cậu nếu làm như vậy mà nói, nếu tìm được còn tốt, nếu tìm không thấy, cậu nghĩ tới hậu quả chưa, mọi người sẽ hoài nghi lẫn nhau, lòng người hoảng sợ, càng dễ bị tà vật lợi dụng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy không để họ biết.”


“Làm như thế nào?”


“Tôi có biện pháp, đến lúc đó cậu quan sát những người đó là được.”


Diệp Thiếu Dương nói xong trở lại doanh địa, Tào Vũ lập tức đưa qua một chai nước, “Diệp tiên sinh cậu uống nhiều nước, trong sa mạc khô ráo, táo bón rất bình thường.”


Diệp Thiếu Dương đỏ mặt tiếp nhận nước sạch, uống một hơi, từ trong túi lấy ra bát sứ, hòa một bát nước bùa, nói: “Uống nước bùa này, mặc kệ có bất cứ quỷ quái nào, cũng không cách nào nhập vào mọi người, buổi tối chúng ta dù sao cũng là tách ra ngủ, uống cái này an toàn một chút, mọi người mỗi người uống một ngụm đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK