Diệp Thiếu Dương hồi tưởng một phen, hỏi tiếp: “Lúc trước ở trong ao trữ nước, ta từng có tiếp xúc với loại thực vật này, lúc ấy cũng là thi khí tràn ngập, vừa rồi ngươi giết chết một cái kia, cũng có thi khí toát ra, thứ này không phải tà linh à, sao có thể có thi khí?”
Tiêu Dật Vân nói: “Cái này ngươi không nên hỏi ta, ta duy nhất biết được là, tà linh lúc trước biến ảo thành người, là mấy chục gốc Địa Ngục Ma Tâm Thảo, bị một đám thi khí khống chế, ngưng tụ thành một mảng chân linh giống tà linh, sau khi bị ta giết, chân linh biến mất, thi khí cũng tan đi, cho nên ta không nói giỡn với ngươi.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Ngươi là nói, một luồng thi khí, đã có thể khống chế Địa Ngục Ma Tâm Thảo, để nó ngưng tụ thành hình, còn có thể biến ảo thành người, điều này có thể sao?”
“Ngươi là pháp sư, cái này ngươi hỏi ta?”
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta chỉ là không dám tin.”
Nếu có tu vi đủ cường đại, là có thể làm được thông linh với tà vật, sau đó khống chế, thậm chí đem đối phương cải tạo thành bộ dáng mình muốn. Loại chuyện này từ cổ chí kim cũng không hiếm thấy, đối với pháp sư mà nói, dùng vật loại phù chú khống chế người giấy, người gỗ vân vân, đều thuộc loại này. Tương tự, cũng có rất nhiều tà vật, có thể dựa vào tu vi của mình khống chế linh thể khác.
Về loại pháp thuật cùng quỷ thuật này, có một cái tên xài chung: Thông linh thuật.
Đầu tiên là thông linh cùng mục tiêu lựa chọn, sau đó dựa vào thần niệm hoặc khí tức, khống chế linh thể đối phương, trở thành con rối có thể bị mình khống chế.
Chỉ là, ở trong thông linh thuật, cương thi bởi vì thiếu linh trí, vẫn luôn là đối tượng bị pháp sư hoặc tà vật khống chế, Diệp Thiếu Dương làm thiên sư mười mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói cương thi có thể khống chế trái lại tà vật khác, quả thực chỉ là nói nhảm mà thôi.
Tiêu Dật Vân nhìn vẻ mặt hắn nói: “Ta hiểu cách nghĩ của ngươi, ta có thể nói cho ngươi, Địa Ngục Ma Tâm Thảo, hàng năm hút máu thịt cùng hai khí oán, lệ của quỷ hồn, thuộc loại tiên thiên linh môi giới chất, phi thường dễ bị thông linh, vượt xa tà vật bình thường, hơn nữa là mộc chất thuộc tính mở nửa linh trí, rất dễ khống chế.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên, ngay cả một cương thi cũng có thể dùng thi khí của mình để khống chế nó trở thành con rối?”
Tiêu Dật Vân nhún vai nói: “Đừng hỏi ta, ngươi là pháp sư, loại chuyện này ngươi hiểu hơn ta.”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Ta hiện tại một chút cũng xem không hiểu.”
Tiêu Dật Vân vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Ngươi phải hiểu. Cái kia không nói nữa, ta phải trở về rồi.”
“Ngươi tới một chuyến này, chỉ vì nói cái này với ta?”
“Đương nhiên, sự tình liên quan trọng đại, ta phải tự mình đến, hơn nữa ta đến nói cho ngươi một tin tức tốt, nghe cho kỹ, Sở Giang Vương quyết định tặng ngươi một vạn năm âm đức.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái nói: “Ta chưa bao giờ nằm mơ giữa ban ngày.”
Tiêu Dật Vân cười nói: “Đương nhiên không phải cho không, bởi vì Địa Ngục Ma Tâm Thảo là đến từ hoạt đại địa ngục của hắn, hắn trông giữ không nghiêm cũng có trách nhiệm, nhưng hắn không có cách nào đến nhân gian xử lý, chỉ có thể tìm ngươi hỗ trợ, hy vọng ngươi có thể xử lý thích đáng, đem Địa Ngục Ma Tâm Thảo tới nhân gian diệt hết, cũng coi như giúp lão nhân gia hắn một việc. Sau chuyện hắn bổ sung giúp ngươi một vạn năm âm đức.
Một vạn năm âm đức đối với ngươi mà nói không nhiều, nhưng ngươi có thể khiến đại lão nợ ngươi một cái nhân tình, cái thu hoạch này là không nhỏ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nghĩ trái lại, nếu ta không làm được, ta chính là đắc tội hắn, ngươi dựa vào cái gì nói đây là chuyện tốt, bẫy ta à?”
“Bởi vì ta tin tưởng ngươi, bởi vì ngươi là nhân gian thiên sư Diệp Thiếu Dương mà.” Tiêu Dật Vân cố ý dùng giọng lừa tình nói.
“Ngươi cút đi, không để ý ngươi nữa.”
Tiêu Dật Vân báo thù lúc trước bị chiếm tiện nghi, trong lòng rất hưởng thụ, khoát tay áo nói: “Đi đây.”
“Chờ đã, ngươi nhớ giúp ta điều tra rõ, Địa Ngục Ma Tâm Thảo này là làm sao tới nhân gian!”
“Gọi tiếng dễ nghe.”
“Muội phu, làm phiền rồi.”
Tiêu Dật Vân hai mắt tỏa sáng, chắp tay nói: “Đều là người nhà, không có gì.”
Nhìn Tiêu Dật Vân nghênh ngang rời khỏi, Diệp Thiếu Dương ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, quyết định lần sau gặp Chanh Tử, nhất định phải mở bơm đểu chút, để tiểu tử này đắc ý.
Trở lại trường học, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô theo mình cùng đi bệnh viện, tìm nam sinh được mình từ trong nước cứu ra hỏi.
Vì thế lại gọi điện thoại cho Lưu Minh, hỏi rõ vị trí bệnh viện, sau khi gặp mặt, đoàn người lái xe tới.
Nam sinh kia vốn cũng không có việc gì, chỉ là bị dọa sợ hãi chút, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức kích động gọi đại sư, bảo Diệp Thiếu Dương cứu hắn.
“Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, nhất định sẽ còn đến hại tôi tiếp, xin đại sư cứu tôi, muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi làm trâu làm ngựa cho anh!”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ tới mình thời điểm cuối cùng ở vũng nước dũng đấu Địa Ngục Ma Tâm Thảo, bị hắn nhìn thấy một số đoạn ngắn, do đó biết bản thân gặp phải là sự kiện thần quái.
Diệp Thiếu Dương vốn định nói cho hắn, Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long kia đều là giả, vừa nghĩ như vậy chỉ sợ sẽ làm hắn càng thêm sợ hãi, dứt khoát nói cho hắn hai con quỷ đều bị mình thu phục rồi, sẽ không đến dây dưa nữa, lại tặng một cái bùa đào cho hắn, nam sinh lúc này mới hơi yên tâm.
“Hỏi cậu chút chuyện nha, cậu có gì nói đó là được, Sở Tiểu Long cùng Ngô Nhạc, vì sao muốn giết cậu?”
Nam sinh chần chờ một chút, lắc lắc đầu.
“Cậu nghĩ chút nữa, bằng không bọn họ vì sao phải hại cậu, vì sao đã chết còn không buông tha cậu, các cậu gần đây có phải từng cùng nhau trải qua sự kiện nào đặc thù hay không?”
“Sự kiện đặc thù...” Nam sinh ngây ra một phen, mắt đột nhiên sáng ngời nói: “Tôi nghĩ đến một sự kiện!”
“Nói mau!”
“Cuối tuần trước, mấy người chúng tôi cùng đi sân thể dục phía sau đá cầu, xong rồi cùng đi hồ nhân tạo bên kia rửa tay, sau đó cùng đi đất hoang bên đó đi bộ, kết quả ở cạnh một dòng suối nhỏ nhìn thấy một đám nấm, phi thường kỳ quái là, nấm này là màu đất vàng, nhìn qua tính chất như là cao su...
Nói như thế nào nhỉ, hoàn toàn không giống một cái nấm, Sở Tiểu Long nói là Nhục Linh Chi, cũng chính là Thái Tuế, nói hương vị rất thơm, hơn nữa cắt lấy còn có thể mọc ra. Chúng tôi đều nói hắn là bốc phét, nhưng hắn nói như đinh đóng cột, cuối cùng thật sự xé xuống một khối, ăn một miếng cho chúng tôi xem, nói hương vị thật sự rất thơm. Ồ đúng rồi, Ngô Nhạc cũng ăn một miếng...”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình trao đổi một ánh mắt, nguyên nhân tử vong của hai người kia, tám phần là kết quả ăn “Thái Tuế” này, đương nhiên, Diệp Thiếu Dương biết, cái đó không có khả năng là Thái Tuế thật.
“Các cậu chưa ăn?”
Nam sinh lắc đầu. “Chúng tôi đều cho rằng bọn họ là cố ý nói ngon, thật ra hẳn là rất khó ăn, hơn nữa... thứ đó tuy nhìn là màu vàng đất, nhưng ăn vào lại là miệng chảy đầy chất lỏng màu đỏ, chúng tôi đều không dám ăn.
Bởi vì tôi năm thứ tư, bận tìm việc, bình thường cũng không ở bên này, ngày đó vừa vặn trở về, bị bọn họ kéo đi đá bóng”.