Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái này sao, thật ra rất dễ dàng, mỗi môn phái thủ pháp vẽ bùa đều không giống nhau, đều có đặc sắc riêng, muốn làm giả cũng không làm được.”

“Tựa như bút tích?”

“Đúng. Tựa như bút tích.” Diệp Thiếu Dương nhìn thế đi của phù văn trên ngọc minh bài, từ đầu nhìn đến cuối, âm thầm gật đầu, vô luận là bút họa thừa chuyển, hay là khởi thế, kết thúc, đều cực kỳ mượt mà, pháp độ tự nhiên, nhìn là biết ra từ tay danh gia tông sư. 

Loại thủ pháp vẽ bùa này, khác với Mao Sơn rất lớn, Diệp Thiếu Dương tùy tiện nhìn một lần, đã phát hiện trong đó có một số chi tiết, so với cách vẽ phù văn của Mao Sơn còn tiên tiến hơn, vì thế đem ngọc minh bài thu lại, tính trở về cẩn thận nghiên cứu.

Đột nhiên sau đầu nổi lên một trận gió lạnh, chưa đợi Diệp Thiếu Dương né tránh, Chanh Tử tiến lên một bước, giữa ngón tay tràn ra yêu khí, đem một luồng khí sắc bén toát ra hào quang nâng đỡ, dùng sức vỗ một phát, ầm một tiếng rơi ở trên tảng đá dưới chân, là một cây thanh quang kiếm.

Người làm phép ngay ở đối diện. Tứ Bảo tung người lên, vừa muốn động thủ liền ngây ra một phen, cả kinh nói: “Là ngươi!” 

Diệp Thiếu Dương cũng chăm chú nhìn lại, phát hiện là một thiếu niên mười mấy tuổi, xem trang phục là đệ tử Côn Luân sơn, nhưng không có ấn tượng, vì thế hỏi Tứ Bảo là người nào.

“Vừa rồi đệ tử chữa thương cho mấy giao nhân bị thương, cậu quên rồi sao.”


Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ ra, lúc ấy còn có mấy đồng môn đang trào phúng hắn, hắn lại không thèm nghe, chỉ lo cứu người, lúc ấy mình đã rất có hảo cảm đối với hắn, về sau một mực hỗn chiến, ngược lại quên mất người này. 

“Ngươi muốn giết ta?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Thiếu niên gật gật đầu.

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu. 

“Ta là đồ đệ của Ngọc Thần Tử, ông ấy chết ở trên tay quỷ phó của ngươi, ta tự nhiên phải tìm ngươi báo thù.”

“Ồ...”

Thiếu niên nói: “Ta biết ông ấy là gieo gió gặt bão, nhưng mà một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ông ấy dù sao cũng là sư phụ ta, ta phải báo thù cho ông ấy.” 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động nói: “Nhưng ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không nghĩ tới thất bại ta sẽ làm gì ngươi sao?”

“Ngay cả chưởng môn cũng không phải đối thủ của ngươi, ta tự nhiên cũng không phải, chỉ là hết sức đi làm mà thôi, thất bại cùng lắm thì chết.” Thiếu niên trầm tĩnh nhìn hắn, trên mặt có một biểu cảm thấy chết không sờn.

“Ngươi vừa rồi vì sao cứu những giao nhân kia?” 

Thiếu niên tạm dừng một chút: “Quỷ yêu tà linh, đều là sinh linh, ta tu hành mục đích là trừ ma vệ đạo, không phải giết hại sinh linh. Chấp hành nhiệm vụ, là phụng mệnh mà làm, không có cách nào, nhưng ta không muốn vô duyên vô cớ tạo thành sát nghiệt.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, từ trên mặt đất nhặt lên thanh quang kiếm, đưa qua nói: “Tuy ngươi làm như vậy, cảm giác thật ngốc, nhưng ta thưởng thức ngươi, đáng tiếc ngươi không phải đệ tử Mao Sơn ta. Ngươi đi đi, khi nào học thành lại tới tìm ta báo thù không muộn.”

Thiếu niên có chút giật mình nhìn chằm chằm hắn một hồi nói: “Ngươi tốt nhất nhớ ta, ta tên Hà Vi Đạo.” 

“Hà Vi Đạo... Tên rất hay, nhớ rồi.” Diệp Thiếu Dương rất trịnh trọng nói.

Đoàn người nhìn Hà Vi Đạo từng bước một đi xa, Tứ Bảo nói: “Thiếu Dương, bạn nhỏ này rất giống với cậu. Cậu giúp Đạo Phong, không phải cũng bởi vì cảm tình cá nhân sao, mặc kệ hắn đã làm cái gì, hắn cũng là sư huynh của cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Không quá giống, tôi chỉ tin tưởng, hắn làm như vậy, nhất định có duyên cớ của hắn, tôi không thể để hắn trước khi làm được đã mang theo tiếc nuối mà chết đi.” 

Tứ Bảo nói: “Tôi biết, cậu muốn cược một ván.”

“Tôi cũng là cược một ván!” Trần Lộ nghe thấy bọn họ nhắc tới Đạo Phong, lập tức nói.

Diệp Thiếu Dương hướng cô trợn trắng mắt nói: “Chị yên tĩnh chút đi, tỷ tỷ của tôi!” 

“Cuối cùng lấy lại được tự do rồi.” Trần Lộ thở phào một cái, nói sơ qua về tình huống mình bị Ngọc Cơ Tử bắt, cũng không sai biệt lắm với phán đoán của mình: Ngọc Cơ Tử thiết kế dụ dỗ, nhân cơ hội đem cô bắt đi...

“Thiếu Dương, Đạo Phong hiện ở nơi nào?” Nói xong tình huống của mình, Trần Lộ lập tức hỏi.

“Không biết, cách Long Hoa hội chỉ còn ba ngày, hắn khẳng định sẽ tới.” 

Trần Lộ nói: “Vậy tôi nên đi nói cho hắn một tiếng hay không, tôi đã được cậu cứu ra, miễn cho hắn lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt nói: “Chị cứ ở đây đợi đi, miễn cho lại bị ai bắt đi, tôi cũng không có bản lãnh cứu chị nữa.”

“Vậy được rồi, tôi miễn cưỡng ở lại chỗ cậu thêm vài ngày.” Trần Lộ cong miệng nói. 

Diệp Thiếu Dương cạn lời, rõ ràng là mình cứu cô ấy, còn biểu hiện miễn cưỡng như vậy, hình như là mình xin cô ấy lưu lại.

Dọc theo đường trở về, Trần Lộ ra sức nhằm vào Diệp Thiếu Dương dò hỏi tình huống Đạo Phong tìm hắn hỗ trợ cứu mình, đơn giản là muốn biết Đạo Phong lo lắng cho mình bao nhiêu linh tinh, Diệp Thiếu Dương bị hỏi phiền không chịu nổi.

Trở lại khu nhà khách, Diệp Thiếu Dương bày tỏ cần nghỉ ngơi một chút, đi gặp sư phụ. Tứ Bảo vì thế trở lại phòng mình. 

“Chị cũng tránh một chút đi.” Diệp Thiếu Dương đối mặt Trần Lộ còn đang líu ríu nói: “Nơi này dù sao cũng là đạo môn thắng địa, chị rất nhiều chỗ đều không đi được, vì tránh phiền toái, chị vẫn là vào trong Âm Dương Kính nán lại đi, có chuyện gì tôi lại triệu hồi chị đi ra.”

Trần Lộ mới đầu không chịu, tỏ vẻ mình bị nhốt mấy ngày rồi, buồn chịu không nổi.

Diệp Thiếu Dương đành phải khuyên cô: “Chị nghĩ một chút, nơi này đều là hòa thượng đạo sĩ, chị một con quỷ chẳng may gặp bọn họ, bị bắt đi rồi, đến lúc đó Đạo Phong đến đánh lên núi, khẳng định sẽ bởi vì chị mà phân tâm, chị không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Đạo Phong một chút chứ.” 

Nhắc tới Đạo Phong, Trần Lộ lập tức ngoan như mèo, chủ động tiến vào trong Âm Dương Kính.

Trong phòng chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử.

Chanh Tử ngồi ở trên mép giường, nghịch tóc mình. 

“Em... em ở đây cũng không thích hợp, em cũng đi thôi.”

Chanh Tử đứng dậy bỏ đi.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới cảm giác được cô có chút không thích hợp, kéo cô một cái hỏi: “Em sao vậy, dọc theo đường trở về không nói lời nào.” 

“Hỏi em làm gì, dù sao anh cũng không thích em.” Chanh Tử chu mỏ nói.

“Anh không thích em?” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, rất kinh ngạc.

“Chính là vậy đó, ở bờ biển em nói muốn cõng anh đi bắt lão lỗ mũi trâu kia, anh còn không chịu!” 

“Thì ra là việc này.” Diệp Thiếu Dương cười không nổi: “Em là con gái, anh là nam, loại tư thế đó quá mức thân thiết, thật sự không thích hợp, dù sao nam nữ có khác biệt!”

“Hừ, anh trước kia xem em tắm rửa, sao không nói nam nữ có khác biệt!”


Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội vàng nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ chẳng may lúc này Tiêu Dật Vân chạy tới, mình nhắm chừng chỉ còn đường chết, vội vàng xua tay nói: “Em tuyệt đối đừng nói lung tung, anh từng xem em tắm rửa bao giờ, được rồi, đó là vô tình!” 


“Dù sao anh trước kia không phải như thế, anh trước kia còn có thể ôm em.” Chanh Tử bày ra tư thái tiểu cô nương.


“Cái này... trước kia em là độc thân, hiện tại em có chồng rồi, anh đương nhiên phải chú ý ảnh hưởng.” Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích.


“Nhưng, em đối với anh là rất thuần khiết nha, anh là chủ nhân của em, cũng chính là giống ca ca em, đương nhiên không giống với loại cảm tình kia cùng tiểu lang, hắn sẽ không hiểu lầm.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK