Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 556: Doanh Tử Khâm: Gia tộc Herschel không dễ chọc? -

Cô ấy hoàn toàn mất đi khống chế, phun ra một ngụm máu. Máu văng tung toe khắp tấm thảm trước cửa, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Hộ vệ lập tức biến sắc: "Tiểu thư!"

Đến cả Mục Hạc Khanh cũng không ngờ là Mộng Thanh Tuyết lại bị kích động đến mức này. Ông ấy có hơi ngượng ngùng, đứng yên tại chỗ ngây ra như phỗng, rồi lại vô thức liếc nhìn Phó Quân Thầm một cái.

Nếu như Mộng Thanh Tuyết xảy ra chuyện gì trong nhà họ Mục thì người gặp phiền phức là nhà họ Mục. Song, cho dù biết Mộng Thanh Tuyết muốn đến đây thì nhà họ Mục cũng chẳng thể ngăn cản cô ấy được.

Địa vị của các gia tộc ở thế giới thế tục có cao đến đâu thì cũng không cùng đẳng cấp với giới cổ võ và cổ y.

Hộ vệ lo lắng không thôi, vội lấy chiếc bình ngọc mang theo bên người ra: "Tiểu thư, uống thuốc, uống thuốc đi."

Anh ta mất rất nhiều sức lực mới có thể đút viên thuốc vào trong miệng Mộng Thanh Tuyết.

Số thuốc này là do trưởng lão của nhà họ Mộng điều chế riêng dành cho Mộng Thanh Tuyết.

Dạo gần đây số lượng người bệnh được Mộng Thanh Tuyết chữa trị cũng không nhiều, hai năm nay đều không có vấn đề gì cả, sao hôm nay lại phun máu chứ?

"Mục lão... tôi không... không khỏe." Mộng Thanh Tuyết gắng gượng nhả chữ, cúi đầu, dáng vẻ rất nhếch nhác, tiếng ho khan vang lên liên tục: "Khụ khụ khụ... Thanh Tuyết đi trước đây."

Bấy giờ Mục Hạc Khanh mới thở phào nhẹ nhõm: "Mục Thừa."

"Mộng tiểu thư, mời đi bên này." Mục Thừa lập tức tiến lên trước, khẽ giọng: "Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, tôi lái xe đưa hai người tới lối vào của giới cổ y nhé."

"Làm phiền Mục tiên sinh rồi, tôi..." Mộng Thanh Tuyết nói đến đây thì không thể nào nói tiếp được nữa, lời nói bị tiếng nghẹn ngào thay thế, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

Lúc này Mục Thừa cũng ngượng ngùng. Anh ta chẳng biết nên nói gì nên dứt khoát im miệng, cùng với hộ vệ đưa Mộng Thanh Tuyết ra ngoài.

Bên trong biệt thự, bầu không khí ngưng tụ lại.

"Ta không được báo trước về chuyện cô ấy muốn đến." Mục Hạc Khanh ngồi xuống bên còn lại của sô pha: "Thật lòng xin lỗi nhé."

"Mục lão, ông nói thế này..." Bấy giờ Phó Quân Thâm mới lười nhác ngước mắt lên: "Tại sao phải xin lỗi?"

"Cũng phải." Mục Hạc Khanh liếc nhìn anh một cái: "Là mi nên xin lỗi ta mới đúng, nhìn xem, mi làm người ta tức giận đến phun máu luôn rồi kìa."

"Ừm, xin lỗi, dạo gần đây hơi nghèo, hết cách rồi, đành..." Phó Quân Thâm lướt mắt qua tấm thảm dính đầy máu một cái: "Đền ông một tấm thảm vậy."

Mục Hạc Khanh tức đến xì khói: "Cút cút cút, thằng nhóc thối tha, mi đừng để ta nhìn thấy mi thêm lần nữa, ta có trường thọ cũng bị mi chọc tức thành đoản thọ."

Không bao giờ có thể nói được tiếng người.

"Mục lão, tức giận hại sức khỏe." Phó Quân Thâm đứng dậy: "Cháu đi trước đây, ngày 31 cháu sẽ đưa Yểu Yểu ghé chơi."

Mục Hạc Khanh xua tay, chỉ mong sao anh đi cho mau.

Phó Quân Thâm theo thói quen cột chắc khăn choàng cho Doanh Tử Khâm và chỉnh sửa áo khoác ngoài cho cô.

Doanh Tử Khâm nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều chi: "Cô ấy thích anh."
"Có lẽ thế? Chí ít thì có người cho rằng như thế." Phó Quân Thâm không quan tâm lắm: "Nếu không, Yểu Yểu à, em cho rằng cái tên con cháu dòng chính của nhà họ Mộng đã bị anh đánh cho tàn phế kia sẽ vô duyên vô cớ gây hấn với anh à?"

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Bởi vì Mộng Thanh Tuyết?"

Trong lứa trẻ tuổi, Mộng Thanh Tuyết là thiên tài cổ y. Cho dù cơ thể cô ấy có tật bệnh thì vẫn có không ít người theo đuổi. Cô ấy còn có vài người anh em, đều rất bảo vệ cô ấy, là một đóa hoa trong l*иg kính thực thụ.

"Ừm." Phó Quân Thâm thản nhiên đáp, giọng điệu có vẻ lạnh nhạt: "Không liên quan gì đến anh, không phải người cùng một đường."

Khi đó, chỉ có suy nghĩ báo thù giúp anh gượng đi tiếp. Anh vẫn luôn bước đi ở rìa sinh tử, ép bản thân mình phải đột phá giới hạn hết lần này đến lần khác, để sở hữu tu vi cao hơn, làm gì có thời gian quan tâm đến những việc khác.
Anh chưa bao giờ trò chuyện với Mộng Thanh Tuyết, chỉ có gặp qua mấy lần nhưng quả thật Mộng Thanh Tuyết đã mang đến không ít phiền phức cho anh. Liên tục có người đến quấy rối anh.

"Anh ấy à, bây giờ đã có một người anh rất thích và cũng chỉ có duy nhất một người thôi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Tên của cô ấy là Doanh Tử Khâm, tên ở nhà là Yểu Yêu, anh có ý đồ bất chính, trong lòng toàn suy nghĩ xằng bậy với người này, anh nghĩ..."

"Xem làm thế nào đưa được cô ấy về, để cô ấy hoàn toàn thuộc sở hữu của anh."

"Em yên tâm về anh, anh cũng tự tin với bản thân mình tí đi." Doanh Tử Khâm ngừng một lát, nhướng mày: "Kể ra, trước đây em có nói với bạn thân của mình là cả đời này em sẽ không kết hôn, sinh con đẻ cái đấy."

"Hửm?"

"Nuốt lời rồi."

Phó Quân Thâm cong môi: "Anh biết, em cũng rất rất rất thích anh, buổi tối lúc ngủ em đá tung chăn rồi còn ôm anh nữa "
Đột nhiên tâm trạng của anh rất vui vẻ, giọng nói ẩn chứa ý cười: "Bạn gái à, tối nay em muốn ăn gì?"

"Sườn non xào chua ngọt."

"Hửm? Không ăn thịt heo nấu cay nữa à? Chẳng phải em rất thích ăn cay ư?"Thịt heo nấu cay

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: "Vậy thì ăn luôn."


Hôm nay cô tiêu hao quá nhiều sức lực, ăn bao nhiêu cũng được.

Phó Quân Thâm rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: "Nuôi phải chú heo rồi."

Vừa nói dứt lời, eo đã bị nhéo một cái.

"Đừng nghịch." Anh giữ lấy tay cô, lại mỉm cười: "Anh cam tâm tình nguyện mà, chỉ nuôi em thôi."

Sau khi quay về nhà họ Mộng, Mộng Thanh Tuyết bắt đầu sốt cao, cô ấy nằm trên giường, ý thức có hơi mơ hồ.
Sau khi biết được tin tức, gia chủ nhà họ Mộng vội vã chạy tới, mắng người hộ vệ một trận té tát: "Chuyện gì thế này? Tại sao Thanh Tuyết lại đi ra ngoài rồi để thành ra như bây giờ?"

"Bẩm, bẩm gia chủ." Người hộ vệ quỳ trên đất, cơ thể run rẩy: "Tiểu, tiểu thư nhìn thấy vị Phó công tử đến từ thế giới bên ngoài kia rồi."

Hắn ta vẫn luôn đi theo Mộng Thanh Tuyết nên đương nhiên cũng nhận ra Phó Quân Thâm.

"Là tên đó á?" Gia chủ nhà họ Mộng ngây người, cảm thấy không thể nào tin nổi: "Thanh Tuyết, con đừng nói với cha là con thật sự có ý với tên đó đấy nhé?"

Mộng Thanh Tuyết gắng gượng mở mắt: "Cha..."

"Thanh Tuyết, con thích tên đó ở điểm nào?" Gia chủ nhà họ Mộng nén cơn giận: "Tên đó không có gia thế, không có bối cảnh, lại còn đánh em trai con thành ra như thế mà con vẫn không quên được hắn ta à?"
Đúng vậy, thiên phú cổ võ của Phó Quân Thâm rất đáng sợ, mạnh hơn cả những thiên tài cùng lứa của giới cổ võ nhiều. Chỉ có Tạ Ngọc lúc còn chưa hôn mê là có thể so sánh được với anh, bây giờ còn có vài thế gia cổ võ đang chiêu mộ anh nữa.

Nhưng ở giới cổ võ này không có chỗ dựa thì tỉ lệ sống sót là rất thấp. Phó Quân Thâm đi với Mộng Thanh Tuyết, suy cho cùng vẫn hơi kém một chút.

Gia chủ nhà họ Mộng càng nghĩ càng thấy tức: "Hắn ta khiến con bị thương thành thế này, cha sẽ cho người bắt hắn ta về đây đền tội với con!"

Mộng Thanh Tuyết là viên ngọc quý mà tất cả mọi người trong nhà họ Mộng đều nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể bị ức hϊếp được?

"Cha à, không trách anh ấy được, là con tự nguyện. Con xin cha đấy, cha đừng đi tìm anh ấy, đừng khiến anh ấy cách xa con thêm nữa được không?" Mộng Thanh Tuyết van nài nói xong câu vừa rồi, do không đủ sức lực nên lại chìm vào giấc ngủ say.
Gia chủ nhà họ Mộng im lặng không nói gì, sắc mặt sa sầm.

Đại trưởng lão cũng nghe tin mà tới.

Sau khi bắt mạch cho Mộng Thanh Tuyết, ông ta thở dài một hơi: "Chịu kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ quá nặng nề, còn nghiêm trọng hơn cả cú sốc của mười năm trước nữa, rốt cuộc là chuyện gì thế?"

Mười năm trước, Mộng phu nhân qua đời.

Gia chủ nhà họ Mộng mím môi, thật sự không muốn thốt ra tên của Phó Quân Thâm. Bởi vì ông ta không muốn tin cũng chẳng bằng lòng tin là Phó Quân Thâm lại có ảnh hưởng đến Mộng Thanh Tuyết sâu sắc như thế này.

"Để Thanh Tuyết nghỉ ngơi cho khỏe đi." Đại trưởng lão không nói thêm gì, viết ra một đơn thuốc: "Trước Tết âm đừng để con bé ra khỏi phòng nữa."

Giới cổ võ và giới cổ y kế thừa tập tục cổ đại nên rất xem trọng dịp Tết.

Gia chủ nhà họ Mộng gật đầu, ở bên cạnh Mộng Thanh Tuyết thêm một lát rồi ra ngoài xử lý công việc.
***

Ngày hôm sau, chương trình trực tiếp thiếu mất ba sinh viên của Đại học Norton. Tổ chương trình không giải thích nguyên nhân cụ thể, chỉ bảo là có việc bận. Nhưng năng lực đào bới của cộng đồng mạng là cực kỳ ghê gớm, chẳng mấy chốc bọn họ đã đào ra chuyện Juan nằm trong bệnh viện Đế đô.

[Tinh thần bất ổn???]

[Cậu ta làm gì thế, sao tự dưng lại tinh thần bất ổn? Không phải là bị Doanh thần làm cho sốc quá rồi đấy chứ?]


[Tôi cảm thấy cậu ta vẫn rất lợi hại đấy chứ, dù sao cũng là sinh viên của cả Đại học Norton và Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu, lúc người bình thường như chúng ta được mười chín tuổi thì cũng chẳng có được thành tựu như thế.]

[Thật sự đừng so sánh với Doanh thần, cô ấy đâu phải người, công nhận đấy, so sánh một hồi có khi đến cuối còn mất luôn cả sự ganh tị ấy chứ.]
Bởi vì thực lực cách quá xa, ghen ghét cũng không có tác dụng gì.

Không có ba người này, chương trình vẫn tiến hành như bình thường, cư dân mạng đón xem lại càng nhiều thêm.

Hôm nay là thử thách thoát khỏi một căn phòng bí mật do Đại học Đế đô đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, có vô vàn câu đố với độ khó rất cao.

"Chị, em quên nói với chị." Trên đường đi Adele vô cùng lo lắng: "Juan biến thành như thế, tuy không biết nguyên nhân do đâu nhưng gia tộc Herschel không phải dễ đυ.ng vào đâu, chắc chắn bọn họ sẽ gây phiền phức cho các chị."

"Không dễ đυ.ng vào?" Ánh mắt Doanh Tử Khâm thản nhiên: "Cứ để bọn họ tới là được rồi."

Adele huơ huơ nắm đấm: "Không sao đâu chị, em sẽ bảo vệ mọi người."

Cô ấy đi tìm Ôn Thính Lan, nhảy chân sáo rời đi.

Doanh Tử Khâm lại xem xét lượng phát sóng của mùa ba.
Rất tốt.

Đợi chương trình kết thúc, Truyền  thông Sơ Quang lại kiếm được vài tỷ.

***

Cùng lúc đó,trong bệnh viện, các sinh viên đang túc trực bên giường bệnh của Juan nhận được cuộc gọi video đến từ Đại học Norton.

Trong video là một ông già, đầu tóc bạc phơ nhưng dáng vẻ hay còn quắc thước (1) lắm. Đó là đại gia trưởng của gia tộc Herschel. Hiển nhiên gia tộc Herschel đã biết được mọi chuyện.

Ông lão gõ bàn, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng: "Ôn Thính Lan, Doanh Tử Khâm, còn ai nữa?"

- Đề lời nói với người lạ -

Suýt chút nữa thì quên, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ _(:з」∠)_

Mỗi người con gái đều rất cường đại, không chấp nhận phản bác ~

Thứ hai, cầu cầu cái phiếu.

- Chương 557: Doanh Tử Khâm: Nick Herschel sẽ hối hận vì có một hậu duệ như ông. -

"Hết, hết rồi ạ." Một sinh viên lắc đầu: "Những người còn lại đều không có mâu thuẫn với Juan."
Ông lão lại hỏi tiếp: "Chuyện ngày hôm qua các cậu thật sự không nhớ rõ à?"

Hai sinh viên liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn lắc đầu. Bọn họ chỉ nhớ bọn họ lên núi cùng với Juan, những chuyện sau đó đều không nhớ gì nữa.

Ông lão gõ vào bàn: "Gọi người tới, xem ký ức giúp bọn họ."

Người quản gia đứng bên cạnh nhanh chóng lui xuống, lúc quay lại sau lưng có một thôi miên sư đi theo.

Thôi miên sư vô cùng cung kính: "Đại nhân Jason."

"Nhìn xem có phải là bọn họ quên mất thật rồi không?" Jason lạnh nhạt: "Khôi phục ký ức cho bọn họ."

Sau khi cẩn thận xem xét con ngươi và những vùng khác trên gương mặt cho hai người, thôi miên sư lên tiếng: "Là quên thật rồi ạ, có lẽ là mất trí nhớ tự nhiên do chịu phải kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ tinh thần quá lớn."

"Khôi phục thì có thể khôi phục được nhưng sau khi khôi phục sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định tới thần kinh, chỉ số thông minh sẽ suy giảm."
Jason cau mày: "Được rồi, đi xuống đi."

Ông ta lại nói với hai sinh viên: "Các cậu túc trực bên người Juan, tiền bạc không thành vấn đề, gia tộc Herschel sẽ chi trả cho các cậu."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Jason đứng dậy đến phòng chiêm tinh của gia tộc. Bên trong có một chiêm tinh sư đang đọc tinh bàn, bên cạnh còn bày ra mấy lá bài Tarot.

"Đã tính được cái gì chưa?" Jason tiến lên trước: "Hay là chẳng có gì cả?"

"Cụ thể đã trải qua những gì thì không thể tính ra được." Chiêm tinh sư lắc đầu: "Chỉ có thể tính ra là con dã thú kia đã chết thôi, tất cả các báu vật bên trong cũng bị mang đi hết nhưng rốt cuộc là do ai làm thì tinh bàn thể hiện rất mơ hồ."

Jason càng cau mày chặt hơn, khẽ hít sâu một hơi: "Xem ra là do thầy bói bên phía nước Hoa ra tay rồi, chúng ta không thể thăm dò được cũng là hợp tình hợp lý thôi."
Thông thường, những người có năng lực bói quẻ thấp sẽ không thể nào tính được chuyện của những người có năng lực cao.

Jason đã đoán ra có lẽ Juan chỉ xui xẻo thôi chứ hoàn toàn không phải do người khác hãm hại. Nhưng đứa cháu trai mình hết lòng nuôi dưỡng, thiên phú chiêm tinh và nghệ thuật đều cao như thế mà sao lại tinh thần bất ổn được?

Jason không thể nuốt trôi cục tức này nên phải tìm ai đó để xả giận mới được.

Đương nhiên không thể đắc tội với mấy lão già thầy bói nước Hoa. Nhất là nhà Đệ Ngũ. Nhà Đệ Ngũ truyền thừa qua nhiều đời, cho tới bây giờ số lượng người sở hữu tài năng bói toán đã dần giảm sút nhưng người thuộc nhà Đệ Ngũ vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ.

Bóp hồng hiển nhiên phải chọn bóp quả mềm. Bọn họ đã điều tra Ôn Thính Lan rất lâu, được biết cậu rất xem trọng bố và người chị nuôi. Người nhà xảy ra chuyện thì cậu chỉ có thể ở lại nước Hoa, cũng không phải là một kế sách tồi.
"Chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, mang theo người." Jason đứng dậy, lạnh lùng căn dặn: "Lấy giấy thông hành khẩn cấp, lập tức đến nước Hoa."

Trong tay bọn họ chỉ còn lại một tờ giấy thông hành khẩn cấp, có thể rời khỏi Đại học Norton mà không cần phải thông báo.

Lúc bình thường, nếu thành viên của gia tộc Herschel hay là các gia tộc khác muốn đi đâu cũng phải thông báo với hiệu phó.

Jason biết hiệu phó đã sống từ mấy thế kỷ trước đến tận giờ rồi, nhưng ông ta không hề xem hiệu phó ra gì. Không biết chiêm tinh cũng chẳng giỏi luyện kim. Nếu không nhờ sống lâu thì ông ấy đã rớt khỏi cái ghế hiệu phó từ lâu rồi.

Còn về phần hiệu trưởng?

Jason cười khẩy.

Lần này ông ta cũng muốn thử xem lại hiệu phó nói có phải là thật không.

Nếu Norton chỉ rời đi thôi, ông ta sẽ án binh bất động. Còn nếu như Norton đã mất tích hoặc chết rồi thì chức hiệu trưởng Đại học Norton cũng đã đến lúc phải thay đổi người ngồi rồi đấy.
***

Đế đô.

Chương trình phát sóng vẫn đang được tiến hành.

Bởi vì những người tham gia trốn thoát khỏi mật thất đều là nhân tài sở hữu trí thông minh cao nên tổ chương trình cũng không mong là sẽ giam chân được nhóm thiên tài này quá lâu. Có điều câu đố do các giáo sư của Đại học Đế đô liên kết ra đề rất khó, chắc vẫn cầm cự được khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Mỗi một người đều có một con đường đơn độc những câu đố lại là như nhau.

Cho đến khi máy quay đi theo Ôn Thính Lan và Adele quay được cảnh hai người bước đến trước cánh cửa đầu tiên, họ không đi tìm câu đố mà trực tiếp phá cửa một cách thô bạo.

"???"

[Làm thế được luôn hả? Sao trước đây lúc chơi trốn thoát khỏi mật thất tôi không nghĩ đến nhỉ?]

[Không nghĩ đến là thế nào, cửa của mật thất đều được làm đặc biệt, bạn có là đai đen Taekwondo bạn cũng đã không ra.]
[Đây chính là tâm linh tương thông giữa vợ chồng đấy à, ngưỡng mộ ghê.]

Nhà sản xuất và đạo diễn cũng đang xem video dưới hậu trường: "..."

Bây giờ bọn họ cũng khá sợ Đại học Norton rồi, rốt cuộc trường đấy đào tạo những kẻ như thế nào vậy?

Bên phía này, Doanh Tử Khâm lại đang nghiêm túc giải câu đố theo quy định, không hề phá cửa một cách thô bạo. Nhưng đừng nói là cầm chân được nửa tiếng đồng hồ, đến mười phút cũng chẳng cầm cự

[Nhìn thấy chưa, Doanh thần muốn động tay mấy lần rồi nhưng kiềm chế được, vẫn đang giải đố một cách bình thường.]

[Rõ ràng là biết khả năng cao em trai mình sẽ làm như thế cho nên bản thân không làm nữa, giữ chút thể diện cho tổ chương trình.]

Nhà sản xuất và đạo diễn: "..."

Bọn họ hoàn toàn không có cảm giác được an ủi.
Những người khác vẫn đang giải đố, Doanh Tử Khâm bước ra từ cánh cửa cuối cùng, kênh trực tiếp của riêng cô cũng kết thúc tại đó.

Cô bước vào trong căn phòng nghỉ ngơi, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, bất giác ngừng lại: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Quân Thâm thản nhiên ngước mắt: "Anh mua đứt tổ chương trình rồi."

Có tiền đúng là có thể làm xằng làm bậy theo ý muốn.

Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước: "Tổ chương trình khá là ngốc."

Nhà sản xuất và đạo diễn đều xuất thân từ đài truyền hình trung ương, những người khác mới là nhân viên phụ trách của Truyền thông Sơ Quang.

"Đi thôi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Quay được vài ngày rồi, về nghỉ ngơi một tí."

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Em muốn đưa Tiểu Lan và bác hai đến giới cổ võ một chuyến."

Đúng là bây giờ Ôn Phong Miên khá bận, chạy qua chạy lại giữa giới cổ võ và nhà họ Kỷ, phải giải quyết chuyện của cả hai bên.
Cô tính không sai, hôm nay gia tộc Herschel sẽ tới, đưa Ôn Thính Lan đến giới cổ võ sẽ an toàn hơn.

Ôn Phong Miên thì cô không cần quá lo lắng, ông có tu vi cổ vũ năm mươi năm, gia tộc Herschel cũng chẳng làm gì được.

Hai phút sau, Ôn Thính Lan và Adele cũng ra ngoài.

Cậu nghe xong liền cau mày: "Chị, đưa Adele đi cùng đi."

Doanh Tử Khâm quay đầu nhìn về phía Adele.

Adele ngẫm nghĩ một lát: "Được, em cũng đi."

Doanh Tử Khâm lại gửi một tin nhắn cho Lê Hàn và những người khác trong đội, bảo bọn họ mấy ngày tới nán lại Đại học Đế đô đừng đi ra ngoài.

Nếu không phải có Juan xuất hiện thì cô đã suýt quên mất năm xưa lúc Đại học Norton được thành lập, ngoại trừ Norton ra còn có mấy người khác nữa. Khi ấy cô cũng từng tiếp xúc với những nhà sáng lập ấy.

Sau khi sắp xếp xong những chuyện khác, Doanh Tử Khâm khởi hành lên đường đến giới cổ võ.
Tầm năm giờ chiều, gia tộc Herschel đến Đế đô.

Jason dẫn người chạy thẳng đến khu biệt thự nhà họ Kỷ nhưng cả ôn Phong Miên lẫn gia đình Kỷ Nhất Hàng đều không có mặt. Bọn họ bắt hụt rồi.

Jason cau mày, trong lòng không vui: "Tất cả đều không ở đây à?"

"Đại gia trưởng, có khi nào bọn chúng chạy rồi không?" Quản gia lên tiếng: "Chẳng phải hai người bạn học của thiếu gia Juan có bảo là bọn họ đã từng cảnh cáo những người khác là bối cảnh gia đình của thiếu gia Juan rất ghê gớm à?"

"Có lẽ bọn họ cũng biết sắp bị liên lụy nên đã chạy trước rồi."

"Chạy rồi? Bọn chúng chạy thoát sao? Con bé Doanh Tử Khâm kia là thiên tài toàn diện của Đại học Đế đô đúng không?" Jason lạnh nhạt hỏi: "Các ngươi bắt bừa hai sinh viên Đại học Đế đô, hành hạ một tí rồi gửi hình cho bọn chúng, xem bọn chúng có quay lại không."
"Không quay lại thì bắt tiếp, cho đến khi nào ép được bọn chúng quay về mới thôi."

Quản gia thầm kinh hãi trong lòng.

Xem ra chuyện Juan xảy ra chuyện quả thực đã khiến Jason nổi trận lôi đình.

Nếu không, ông ta sẽ chẳng không từ thủ đoạn ra tay cả với người bình thường.

Nếu như chuyện này bị báo về cho Đại học Norton, chắc chắn bọn họ sẽ bị hỏi tội.

Lẽ nào...

Quản gia càng ngạc nhiên hơn: "Đại gia trưởng, ngài đang chuẩn bị..."

"Đúng thế." Jason gõ nhịp trên bàn: "Đại học Norton theo tên Norton lâu như thế rồi, cũng nên đổi sang cái tên khác rồi."

Thời điểm đó vừa đúng lúc Đại học Đế đô cũng tan học.

Lính đánh thuê của gia tộc Herschel đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, kẻ dẫn đầu là sinh viên tốt nghiệp cấp S của khoa chiến đấu nên bắt được hai sinh viên rất thuận lợi.
"Các ngươi đều biết Doanh Tử Khâm đúng không?" Jason nửa quỳ xuống, nhìn hai sinh viên: "Nhớ kỹ đây, chính vì cô ta nên các người mới bị bắt, nhất định phải hận cô ta, càng hận càng tốt."

Bấy giờ hai sinh viên mới biết là có chuyện gì xảy ra.

Một sinh viên trong số đó tức giận đến phì cười: "Lẽ nào không phải ông bắt bọn tôi à, còn định đổ tội lên đầu Doanh thần nữa sao?"

Cái lý lẽ ngụy biện gì đây?

"Tức là mày có biết." Jason gật đầu: "Cô ta ở đâu, có biết không?"

Hai sinh viên chẳng nói gì. Một là bọn họ thật sự không biết, hai là do những kẻ này không phải người tốt.

Bọn họ học cùng một khóa với Doanh Tử Khâm, vượt qua nhiều vòng tuyển chọn để tham gia trận chung kết quốc tế ISC. Tuy rằng đến tận bây giờ bọn họ vẫn không biết chuyện đặt bom lần đó là thế nào. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là nếu như không nhờ Doanh Tử Khâm, bọn họ cũng sẽ vùi thây bên dưới đống đổ nát, có sống sót được hay không vẫn là một ẩn số chưa biết.
Đợi suốt mấy phút đồng hồ mà chẳng có được câu trả lời, Jason mất đi kiên nhẫn: "Ra tay, lựa cắt hai ngón tay đi."

Hai tên lính đánh thuê tiến lên trước, lần lượt giữ chặt hai sinh viên. Bọn chúng còn chưa kịp hành động, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, cánh cửa bị một cước đá bay.

Cô gái đứng ngược sáng, vóc dáng mang theo sự lạnh lùng.

Jason híp mắt, giơ tay lên tỏ ý bảo hai tên lính đánh thuê dừng lại.

Hai sinh viên co quắp trên mặt đất, vẫn còn sợ hãi nhưng đều không hẹn mà cùng hét lên: "Doanh thần, bọn họ nhắm vào cậu đấy, cậu mau chạy đi!"

Doanh Tử Khâm tiến lên trước, ánh mắt lạnh lẽo: "Không sao, tôi cố tình quay lại mà."

Biến số và định số không giống nhau, biến số khó lòng dự đoán được, cộng thêm hiệu ứng cánh bướm nữa, rất nhiều việc đều đang thay đổi mỗi giờ mỗi khắc. Cho dù là tính cũng không thể nào hoàn toàn chắc chắn được rốt cuộc ai sẽ là người chịu tổn thương. Đặc biệt là khi mục tiêu để lựa chọn quá nhiều, thậm chí cô còn chẳng quen biết hai sinh viên này, chỉ nhớ mang máng là có cùng bọn họ tham gia vòng chung kết quốc tế ISC.
Chuyện ở giới cổ võ làm cô chậm trễ mất một lúc, may mà cô vẫn đến kịp thời.

"Cuối cùng mày cũng quay về rồi." Jason nhìn khắp người cô gái bằng ánh mắt dò xét: "Tao còn tưởng mày đã chạy khỏi nước Hoa luôn rồi, còn dám quay lại cơ, dũng cảm quá nhỉ."

Ôn Thính Lan là sinh viên Đại học Norton, có danh phận đó bảo vệ, gia tộc Herschel không dám làm gì một cách trắng trợn cả. Nhưng Doanh Tử Khâm thì khác, cô không lựa chọn Đại học Norton, Đại học Norton cũng không bảo vệ cho cô.

"Được rồi, tao không động vào bọn chúng nữa, vốn dĩ cũng chẳng muốn động tới những mày phải chịu trách nhiệm về việc của Juan." Jason đứng dậy, chắp tay sau lưng, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhát: "Bây giờ theo tao đến bệnh viện."

Doanh Tử Khâm kiểm tra cơ thể của hai sinh viên một lát, sau khi xác nhận bọn họ không chịu thương tổn thì chẳng nói năng gì, cô trực tiếp nhấc chân ra tay đánh gục hai tên lính đánh thuê đang đứng gần đấy.
Gương mặt Jason khẽ biến nhưng vẫn giữ nụ cười khẩy: "Có chút bản lĩnh đấy, không tệ nhưng thế vẫn chưa đủ, mày còn gì muốn nói không?"

Hai tên lính đánh thuê đó là những kẻ yếu ớt nhất trong đám người ông ta dẫn đến đây. Trước khi tới ông ta đã điều tra rõ ràng, biết Doanh Tử Khâm biết đánh đấm nên việc cô đánh bại hai tên đó cũng hợp tình hợp lý.

Lúc này Doanh Tử Khâm mới quay đầu lại, dời ánh mắt về phía Jason, lạnh nhạt đáp: "Nick Herschel sẽ cực kỳ hối hận khi có một hậu duệ như ông đấy."

"Mày nói cái gì?" Jason đột ngột dừng bước, cười khẩy: "Làm sao mày biết cái tên này?"

Nick Herschel là người sống cùng một thế kỷ với Norton, cũng là người sáng lập nên gia tộc Herschel. Ngay cả ông ta cũng phải đến khi làm đại gia trưởng, đọc gia phả rồi mới biết tới.
Có điều không phải ai cũng đủ may mắn được thuật luyện kim thay đổi cơ thể, giúp cho khả năng phân chia tế bào mạnh lên, từ đó kéo dài được tuổi thọ. Cũng bởi vì dính vào thuật chiêm tinh nên cũng giống với các thầy bói của phía nước Hoa, Nick Herschel qua đời từ rất sớm.

Các gia tộc bản địa của Đại học Norton đều là con cháu của những nhà đồng sáng lập Đại học Norton với Norton Frances. Bởi vì có cống hiến rất lớn với Đại học Norton cho nên những người trong dòng họ Herschel đều có địa vị rất cao ở Đại học Norton. Do đó, Jason rất không cam lòng, rõ ràng đều là nhà sáng lập như nhau, dựa vào đâu mà hiệu trưởng lại là Norton?

"Biết tên họ của tổ tiên cũng chẳng có tác dụng gì." Jason lắc đầu, kìm nén cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống: "Tổ tiên đã chết rồi, mày cũng không quen biết ông ấy, đừng hòng mong tao tha cho."
Ông ta vỗ tay, mỉm cười:"Nếu mày đã không đi, vậy được, bắt lại."

Lại thêm một đội lính đánh thuê nối đuôi nhau ập vào cửa.

- Đề lời nói với người lạ -

Ừm... Trong sách tôi không bao giờ có loại truyền thống là nam hai nữ hai.

Dạng như tình địch, dù sao cũng phải gánh chịu một lực lượng tương đương, cho nên không có

Nhưng nếu là theo diễn biến tiếp theo, dự định Tu Vũ nữ hai, Giang Nhiên nam hai? Không, con chó con này không xứng T^T

- Chương 558: Ngược cặn bã, Norton Frances! -

Tổng cộng có ba mươi tên tất thảy.

Nếu so sánh với thế giới ngầm ở châu Âu thì đẳng cấp của đội lính đánh thuê này cũng phải đạt cấp A.

Theo Jason Herschel thấy, đối phó với một cô gái biết chút võ mèo cào là chuyện rất dễ dàng.

"Áp tải sang bên bệnh viện trước đã." Jason lại dặn dò thêm: "Sau đó trực tiếp đưa về Đại học Norton, sử dụng tất cả các cực hình thời trung cổ với cô ta."
Nơi này là nước Hoa, suy cho cùng bọn họ không tiện ra tay.

Đột nhiên, Jason nghiêm giọng: "Ai ở bên ngoài?"

Tất cả các tên lính đánh thuê đều quay người, đồng loạt rút súng ra.

Vài tiếng "pằng pằng" vang lên, đạn bay vèo vèo.

Nhưng giây tiếp theo, chuyện bất thường đột ngột xảy ra. Jason hoàn toàn không nhìn rõ ai đã ra tay.

Đợi đến lúc ông ta phản ứng lại, ba mươi tên lính đánh thuê đều đã ngã gục trên đất. Đến cả súng và số đạn đã bắn ra khi nãy cũng đều lơ lửng giữa không trung, giống như thể có một sức mạnh vô hình đang nâng chúng lên, tạo ra âm thanh ù ù.

Mấy giây sau, tất cả "lộp bộp lộp bộp" rơi đầy khắp mặt đất. Đôi chân Jason mềm nhũn, ông ta bỗng nhiên nhớ đến một đoạn ghi chép có liên quan đến nước Hoa trên sách của gia tộc Herschel...

Tông sư cổ võ, tu vi trăm năm, có thể truyền nội kình ra ngoài, đao thương bất nhập, súng đạn không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự của bọn họ,
đυ.ng trúng thì phải tránh!

Thay vì bảo là ghi chép, nói nó là lời cảnh cáo có vẻ đúng hơn.

Cơ thịt trên mặt Jason run rẩy.

Người đàn ông chậm rãi bước vào, anh nghiêng đầu, mỉm cười: "Khi nãy ông bảo ông muốn làm gì cơ?"

Bị họng súng lạnh ngắt chĩa vào, máu huyết toàn thân Jason đều hạ xuống nhiệt độ âm.

Tông sư cổ võ!

Là tông sự cổ võ thật sao?

"Cho ông biến mất ngay tại đây." Phó Quân Thâm khẽ cúi người, nhẹ nhàng vỗ khẩu súng trong tay vào mặt của Jason, cười khẽ: "Là chuyện dễ như trở bàn tay với tôi thôi, không có gì phải nghi ngờ cả."

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra khắp người Jason. Đừng nói là xử lý ông ta, một tông sư cổ võ muốn xử cả gia tộc Herschel cũng chẳng thành vấn đề nữa là. Nhưng chẳng phải đến cấp bậc này rồi cổ võ giả đều ở trong giới cổ võ không ra ngoài ư?
Đầu Jason vang lên ong ong.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Anh theo tới đây à?"

"Ừm, hôm qua em tiêu hao nhiều sức lực." Phó Quân Thâm vươn tay khẽ gõ vào trán cô gái: "Đừng động tay nữa."

"Em nghĩ có thể giải quyết được một mình nên không cần gây phiền phức cho anh." Doanh Tử Khâm nhấc chân lên, chỉ đá vào một huyệt vị của Jason mà ông ta đã hôn mê ngã nhào.

"Làm gì có chuyện đó." Hàng mi Phó Quân Thâm hơi run rẩy, anh cười một tiếng rất khẽ: "Anh thấy mừng vì bây giờ anh vẫn có thể bảo vệ em."

Mức độ tăng tiến tu vi của bạn nhỏ nhà anh thật sự rất kinh người.

Doanh Tử Khâm gật đầu, sau đó cau mày. Cô vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh: "Quần áo xộc xệch rồi."

"Lúc ra ngoài có hơi vội vã." Phó Quân Thâm nắm lấy tay cô gái: "Yểu Yểu, chứng ám ảnh cưỡng chế này của em vẫn chưa sửa được hả?"
"Đối với anh thì chứng ám ảnh cưỡng chế càng nặng hơn." Sau khi chỉnh sửa đâu vào đấy, Doanh Tử Khâm ngước mắt: "Anh đang vội à?"

"Ừm, bên phía Tư Pháp đường bắt giữ được một tên phạm nhân đã theo dõi từ rất lâu rồi." Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: "Vẫn chưa xử lý xong, anh quay về một chuyến đây, em cứ vui chơi tùy ý nhé."

Doanh Tử Khâm gật đầu, đá tên Jason bị trói chặt thành cái bánh ú một cái: "Phải chơi đùa thật vui vẻ chứ."

***

Bấy giờ, chuyện Jason động tay động chân ở nước Hoa có muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa.

Tin tức truyền về tổng bộ Đại học Norton, kinh động đến các gia tộc khác.

Norton không có mặt, người nhòm ngó đến Đại học Norton lại nhiều, phó hiệu trưởng không thể rời khỏi trường học nên chỉ có thể gọi điện liên lạc: "Cô, cô không sao chứ?"
"Không sao." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: "Tổ chức cuộc họp toàn thể đi."

Phó hiệu trưởng cả kinh: "Vâng, tôi làm ngay đây."

Rất nhanh, một cuộc họp trực tuyến đã được tổ chức, bọn họ sử dụng phần mềm mạng xã hội của Đại học Norton.

Ngoại trừ hiệu trưởng ra, tất cả những lãnh đạo cấp cao của Đại học Norton đều có mặt. Ngoài ra các đại gia trưởng của các gia tộc cũng đều hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Jason bị trói cùng

"Jason Herschel." Phó hiệu trưởng tức giận quát: "Ông đã vi phạm điều ước, có phải ông đã quên quy định do hiệu trưởng đặt ra rồi không? Không được phép ra tay với người thường? Càng không được phép làm sinh viên bị thương."

Jason vẫn còn hơi ngẩn ngơ, ông ta nhìn vào màn hình chiếu, chẳng biết tại sao lại triệu tập cuộc họp toàn thể nữa.
Nhưng khi nghe được lời này, ông ta lập tức phản bác: "Là tôi quên à? Rõ ràng là ông đã nói dối!"

"Ông nói hiệu trưởng chỉ rời khỏi trường để đi tìm nguyên liệu luyện kim thôi, vậy tại sao đã gần hai năm rồi đừng nói đến chuyện quay về, đến cả liên lạc mà ông ta cũng chẳng thèm liên lạc với chúng ta lấy một lần?" Jason cười khẩy: "Ông chỉ không dám thừa nhận là Norton Frances đã chết rồi thôi."

Tất cả mọi người trở nên xôn xao.

Bí mật tuyệt mật của Đại học Norton cũng chỉ là Norton Frances là người từ những thế kỷ trước sống đến tận bây giờ nhờ vào thuật luyện kim. Ông ấy thích làm thí nghiệm trên cơ thể mình, tính tình rất bệnh hoạn, cũng rất điên. Không có mấy ai dám đυ.ng vào ông ấy, nhưng nếu như Norton chết rồi, Đại học Norton có thể cầm cự được bao lâu đây?
"Còn ông nữa, Decker..." Jason lại lên tiếng, giọng nói rất lạnh lùng: "Nếu như ông không phải là người do Norton đích thân chỉ định thì ông không có tư cách ngồi lên chiếc ghế phó hiệu trưởng ấy đâu."

Nhưng nhờ may mắn được thuật luyện kim cải tạo cơ thể nên ông luôn theo sát bên cạnh Norton, là tâm phúc của Norton. Chẳng cần nói đến Nick Herschel, ngay cả tổ tiên của các gia tộc khác cũng đều hữu dụng hơn phó hiệu trưởng.

Phó hiệu trưởng không nói gì, ngón tay siết chặt. Điều đó đúng là sự thật.

"Decker có thể quản lý tốt trường học, còn ông làm được gì?" Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lùng: "Nếu Norton giao trường lại cho ông, đừng nói là số một thế giới, sợ là nó đã biến mất từ lâu rồi đấy."

Norton chìm đắm trong luyện kim và phẫu thuật, những vấn đề của trường học đều do phó hiệu trưởng quản lý.
Jason nghiến răng, cười khẩy: "Chưa từng thử thì mi làm sao biết không được."

Ông ta vừa thốt ra lời đó thì đột ngột phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Một ngón tay bị cắt đứt. Vết thương rất bằng phẳng, chỉ có máu liên tục thấm ra ngoài.

Doanh Tử Khâm quay con dao ngắn trong tay, ánh mắt lạnh khiến người.

"Cô Doanh à, chúng tôi thừa nhận chuyện này là do gia tộc Herschel làm sai." Một người đàn ông trung niên cau mày: "Nhưng cô làm thế ngay trước mặt chúng tôi, có hơi quá đáng quá rồi đấy."

"Hôm nay chúng ta mở cuộc họp cũng là để thương lượng về chuyện này, xin cô đừng tự tiện hành động trước khi chưa có kết quả."

"Cô ra tay với đại gia trưởng của gia tộc Herschel thì phải chuẩn bị sẵn chờ chết đi nhé."

Cho dù Ôn Thính Lan là thiên tài đào tạo trọng điểm của Đại học Norton thì địa vị của cậu cũng không cao bằng các gia tộc bản địa của Đại học Norton được. Càng không cần nói đến chuyện Jason còn là đại gia trưởng của gia tộc Herschel nữa, có quyền lực rất lớn.
Đại học Norton là một, bọn họ không thể trở mặt bảo vệ người ngoài.

"Quá? Quá là quá thế nào?" Chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm, cuối cùng phó hiệu trưởng cũng lên tiếng, nói rất quyết liệt: "Các người biết cô ấy là ai không? Tôi nói cho các người biết cho dù hiệu trưởng có mặt tại đây hôm nay thì ông ấy cũng phải kính trọng cô ấy!"

"Các người tưởng không có cô ấy thì chúng ta vẫn có được Đại học Norton ngày hôm nay chắc?"

"Decker, ông lại bắt đầu nói xằng nói bậy rồi." Jason thở hổn hển một cách khó nhọc, trong cổ họng có tiếng ọc ạc, ông ta phun ra một ngụm máu tươi: "Không sao, tôi chết rồi gia tộc Herschel vẫn có thể nắm được Đại học Norton trong tay."

"Reng reng reng..."

Ngay lúc này, một âm thanh như tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai mỗi người đang tham gia vào cuộc họp trực tuyến.
Đương nhiên Doanh Tử Khâm cũng nghe thấy, đôi mắt cô khựng lại, ánh mắt nghiêm túc.

Có người tham gia vào cuộc họp trực tuyến lần này.

Nhưng đây là kênh liên lạc chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao của Đại học Norton, không phải người của Đại học Norton thì làm sao vào được?

"Bộ an toàn! Bộ an toàn!" Trong cuộc gọi, một ông lão hét lớn: "Nhân viên của các người đang làm gì thế? Sao lại bị tấn công nữa rồi?"

Jason lớn giọng, gần như gào lên: "Tôi đã nói rồi, Norton đã chết, ông ta chết rồi!"

"Thế lực các bên rục rịch ngóc đầu dậy, chúng ta cần phải chọn lại hiệu trưởng, thay ông ta đi để ổn định đại học!"

Lý do ông ta phải nhấn mạnh việc Norton đã chết là vì muốn các gia tộc khác ủng hộ ông ta.

"Không phải bộ an toàn xảy ra vấn đề..." Phó hiệu trưởng mở to mắt, có chút không dám tin: "Đó là quyền hạn cấp SS, có thể vào thẳng cuộc gọi."
Đến cả ông cũng chỉ mới ở cấp S+. Jason Herschel và đại gia trưởng của các gia tộc khác là cấp S. Chỉ có hai người sở hữu quyền hạn cấp SS.

Bởi vì Doanh Tử Khâm rời đi đã được ba trăm năm rồi nên cô cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Đại học Norton, cho nên tài khoản vẫn luôn bỏ không. Hiện tại Đại học Norton chỉ có một tài khoản quyền hạn cấp SS, lấn át quyền hạn của tất cả các cấp bậc khác.

Phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm phía trước mặt.

Trên màn hình lớn, tất cả các khung hình nhỏ đều biến mất, chỉ còn lại một khung cảnh.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc ngắn màu bạch kim, tại phải có đeo hai chiếc bông tại khảm đá màu đen. Gương mặt của hắn rất tuấn tú, đường nét theo kiểu người da trắng điển hình. Làn da trắng muốt, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh hiện lên rõ nét nơi cổ tay.
Người đàn ông ngồi ở đó, đôi tay đan vào nhau, lạnh lùng, nghiêm nghị, có sự oai phong bẩm sinh của một người đứng đầu.

"Tôi chết rồi à?" Hắn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, cười lạnh lùng: "Nào, Decker yêu dấu của tôi, nhìn mặt tôi rồi nói cho ông ta biết, tôi chết rồi sao?"

Hiệu trưởng Đại học Norton, kẻ điên kiêm thiên tài luyện kim.

Norton Frances!


- Đề lời nói với người lạ -


Cho em trai Norton cái phiếu hoan nghênh một chút ヽ (°▽°)ノ


Cái kia, Doanh hoàng cùng Phó yêu nghiệt cũng không có cái gì đâu, cùng giường chung gối mà thôi, có người thật ôm, Doanh hoàng có thể không cần ôm búp bê nữa rồi 2333



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK