Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 507: Vì biết đại lão có nhiều thân phận như vậy mà nhức đầu. -

Nghe thấy vậy, mấy người hầu đi theo cô ta ngập ngừng giây lát, đứng nguyên tại chỗ không động đậy. Bởi vì cho dù cơ thể cô bé bị ảnh hưởng bởi thuốc biến thành dáng vẻ trẻ con như hiện giờ. Nhưng cô ấy vẫn là Ngũ tiểu thư của gia tộc, người hầu như bọn họ nào dám xấc xược?

Đợi đến ngày nào đó Ngũ tiểu thư khôi phục lại cơ thể, bọn họ còn mạng hay không chứ?

“Sao, cô ta là chủ nhân, vậy ta không phải chắc?” Người phụ nữ nhìn ra sự do dự của đám người hầu: “Các người không muốn đắc tội cô ta, là muốn đắc tội với ta?”

Câu nói này đã khiến đám người hầu vững tin hơn hẳn.

Bọn họ lúc này đã đưa ra quyết định, bước lên, túm lấy cô bé con: “Ngũ tiểu thư, đắc tội rồi.”

Trạng thái cơ thể hiện giờ của cô bé có không ít hạn chế, tất nhiên không phải đối thủ của đám người hầu khỏe như vâm (1).

(1) Vâm: Con voi.

Cô ấy biết mình chạy không thoát, cũng không giằng co, chỉ nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Người phụ nữ bị ánh mắt này làm cho giật thót, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, dáng vẻ ngoài cứng trong mềm: “Ngũ tiểu thư, chỉ là đưa cô vào tháp ở một khoảng thời gian, đợi đến khi cô không còn những suy nghĩ viển vông nữa thì tự khắc có thể đi ra.”

Hai người hầu nhanh chóng đưa cô bé rời đi.

Người phụ nữ nhíu mày, biểu cảm lần đầu tiên lộ ra vẻ ác độc: “Tối ngày đòi đi tìm một đứa bé đã chết, không chỉ có thể có chuyện mà đầu óc cũng có vấn đề rồi.”

Một người hầu cất tiếng hỏi thăm dò: “Có cần tìm mấy thôi miên sư tới, khám cho Ngũ tiểu thư không? Trị chứng bệnh hoang tưởng của tiểu thư.”

“Hiện giờ cô ta là một đứa trẻ, chẳng làm được trò trống gì, từ sáng tới tối nhảy lên chạy xuống, vì sao gia tộc phải lãng phí tiền bạc vào cô ta?” Người phụ nữ thản nhiên, không mấy để tâm: “Không cần, nhốt một thời gian là ngoan ngoãn ngay.”

Cô ta quấn khăn quàng lên người, nhấc tay lên, bấm bấm mấy cái vào chiếc đồng hồ đeo tay điện tử.

Trong không trung chẳng mấy chốc hiện ra một màn hình màu lam trong suốt.

Hình ảnh xuất hiện trên màn hình là một thanh niên mặc đồng phục.

“Tôi muốn hỏi một chuyện.” Người phụ nữ lên tiếng: “Lần trước Ngũ tiểu thư đi ra bên ngoài, ồ, đúng, là cái nơi gọi là châu Âu, thật sự đã tìm thấy gì rồi ư?”

Thanh niên kinh ngạc trong giây lát, sau một hồi kiểm tra, anh ta trả lời rất nhanh: “Không ạ."

Người phụ nữ yên tâm, kết thúc cuộc gọi.

Quả nhiên.

Cô ta đã nói rồi mà.

Con gái của đại phu nhân đã chết.

Người chết thì chẳng có ích gì, cũng chẳng tranh giành được gì.

***

Bên phía châu Âu.

Một cuộc đua đường trường kinh tâm động phách đã kết thúc tại đây, gia tộc Manson rất hào sáng gửi cho nhà họ Tu không ít tiền, cùng với mấy binh đoàn lính đánh thuê cấp A.

Chỉ có điều binh đoàn lính đánh thuê không thể bước vào biên giới nước Hoa, chỉ có thể đóng quân ở châu Âu, phụ trách vận chuyển hàng hóa.
Có gia tộc Manson làm lá chắn, bên phía châu Âu sẽ không có mấy người dám nảy sinh ý đồ xấu.

“Cô Tu.” Điều bất ngờ là gia chủ Manson lại nói tiếng Hoa rất lưu loát: “Cảm ơn cô đã đem đến một màn biểu diễn đua xe đặc sắc.”

“Không chỉ có tôi.” Tu Vũ bắt tay ông ta: “Còn là công lao của hoa tiêu nữa.”

Cô ấy đua xe cũng đã được năm sáu năm nên hiểu Doanh Tử Khâm đã giúp cô ấy nhiều đến mức nào trong cuộc thi lần này.

“Đúng đúng đúng, hoa tiêu quả thực quá tài giỏi.” Gia chủ Manson cũng chỉ mới nhìn thấy khuôn mặt thật của cô gái, không khỏi kinh ngạc: “Cô Doanh, nếu cô muốn bước vào giới đua xe, thì cứ việc nói với tôi.”

Doanh Tử Khâm cầm một cốc nước ép lên, rất nghiêm túc ngồi đếm hạt bên trong: “Không cần, phiền lắm.”

Cô chỉ đến giúp Tu Vũ, chứ không hề có ý định bước vào giới đua xe. Hơn nữa quan trọng nhất là, cô cũng không biết tự mình lái xe.
Một chữ thôi, mệt.


Dù sao thì cô cũng có tài xế miễn phí.

“Bạn của tôi không thích lộ mặt cho lắm.” Tu Vũ cũng nói: “Gia chủ Manson, làm phiền ông đừng để lộ ra ngoài.”

Gia chủ Manson gật gật đầu: “Tôi hiểu, chỉ tiếc cho giới xe đua mất một nhân tài.”

Nghe thấy câu này, Tu Vũ rất tự nhiên vỗ vai ông ta: “Không cần tiếc, cũng chẳng mất gì của ông.”

Gia chủ Manson: "???”

Khoảng thời gian tiếp theo, dành cho việc đàm phán làm ăn giữa gia tộc Manson và nhà họ Tu.

Doanh Tử Khâm cũng không ở lại nữa, quay về khách sạn mới đặt phòng.

Một group chat im lặng đã lâu chợt nhảy ra một cuộc gọi nhiều người.

Là đội Nhất Tự.

Trong group chat này có Nhϊếp Diệc và các đội trưởng của đội Nhất Tự, bao gồm cả đội tinh anh.

“Cô Doanh, là tôi, là tôi đây, chúng tôi sắp có một cuộc thi lôi đài, cô có thể đến chỉ đạo cho bọn tôi được không?”
“Cô Doanh, cứu vớt chúng sinh với.”

“Đúng đúng đúng, cô Doanh, làm việc thiện đi mà, tôi bái cô làm sư phụ!”

Hai đội trưởng của đội tinh anh đều rất hào hứng, các đội viên cũng tranh nhau nói.

Bên đó chắc đã bật loa ngoài nên có không ít tạp âm.

Doanh Tử Khâm còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại trong tay cô đã bị rút đi mất, sau đó bị một bàn tay khác cưỡng ép thế chỗ.

Doanh Tử Khâm hất tay Phó Quân Thâm ra, cầm túi bỏng ngô, ngồi xuống sô pha xem phim.

Phó Quân Thâm ngồi xuống bên cạnh cô gái, giơ tay lên vuốt tóc cô, chậm rãi nói: “Nhϊếp Diệc, quản lý thuộc hạ của anh, đừng làm phiền bạn gái tôi có được không?”

Bên kia im lặng mất mười giây.

Bất thình lình, tiếng kinh ngạc vang lên liên miên không ngớt.

“Vãi đạn!”

“Má ơi, con điếc rồi chăng!”

“Chuyện gì thế, tôi còn muốn yêu thầm cô Doanh thêm một thời gian nữa, ôi trái tim thiếu nam của tôi vỡ tan thành từng mảnh.”
Biểu cảm của Phó Quân Thâm hơi cứng lại, anh cười mà như không cười: “Nhϊếp Diệc, không nhìn ra đấy, anh có nhiều thuộc hạ muốn đập chậu cướp hoa của tôi quá nhỉ, hửm?”


Nhϊếp Diệc bị kéo vào cuộc hội thoại: “...”

Hắn cũng không biết gì hết.

“Bên phía này của tôi cũng có mấy thuộc hạ mãi chưa tìm được đối tượng.” Phó Quân Thâm ra vẻ suy tư, bật cười khe khẽ: “Hay là giới thiệu cho cô bạn gái nhà anh làm quen chút nhỉ?”

Nhϊếp Diệc lại một lần nữa cạn lời: “..”

Hắn biết thuộc hạ trong lời của Phó Quân Thâm là chỉ ai.

Nếu không phải bên Tư Pháp đường thì là bên IBI.

Nhất là bên phía IBI, mấy cán bộ cấp cao quả thực vừa trẻ trung lại vừa có năng lực.

Ví dụ như anh chàng chỉ huy của hạm đội trên không Anthony kia, tính tình có hơi dở hơi cám hấp một tí, nhưng cái vỏ không tệ một chút nào.
Với tiền đề là căn bản không có mấy người biết được khuôn mặt thật của Phó Quân Thâm, Anthony đã nhiều lần được réo tên là chàng trai được các nữ đại lão muốn bao nuôi nhất trên diễn đàn NOK.

Đây là sự khẳng định với Anthony.

Hơn nữa Lăng Miên Hề còn từng nói với hắn, điều kiện tiên quyết để cô ấy nhìn trúng hắn, là dung mạo và hình thể.

Đây là lần đầu tiên Nhϊếp Diệc vì biết được nhiều thân phận của Phó Quân Thầm mà cảm thấy nhức đầu. Hắn thà không biết gì hết.

Đây cũng là lần đầu tiên, Nhϊếp Diệc cảm thấy Nhϊếp Triều sống thật suиɠ sướиɠ. Đứa không biết thì không có gì phải sợ.

“Anh sẽ dạy dỗ bọn chúng.” Nhϊếp Diệc day day trán, cũng không cúp máy mà nói luôn: “Mỗi đội chọn ra một người, đến đặc khu số 7 huấn luyện.”

Hai nhánh của đội tinh anh lập tức im re.
Ai cũng biết đặc khu số 7 là cái nơi chỉ quái vật mới tồn tại được. Hơn nữa, cái trò chọn người này có khác nào ép bọn họ lục đυ.c nội bộ đâu cơ chứ?

“Một tiếng sau, đưa danh sách cho tôi.” Nhϊếp Diệc lặp lại lần nữa: “Không chọn ra được thì đi cả đội.”

Cuộc gọi còn chưa bắt đầu đã chết yểu như thế.

Vành tai của Doanh Tử Khâm động đậy, cô rất có hứng thú: “Nếu như thật sự không chọn ra được thì phải làm sao?”

Phó Quân Thâm bỏ điện thoại xuống, thân mật ghé sát vào trán của cô gái.

Giọng nói của anh hơi khàn, trầm thấp mê người, đầy vẻ ăn chơi bất cần: “Không liên quan gì đến chúng ta.”

“Em nói thật.” Doanh Tử Khâm dùng một ngón tay đẩy khuôn mặt hại nước hại dân của người đàn ông ra, cô ngáp dài: “Em khá thấy hứng thú.”

Trước kia đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đã thành thói quen, muốn ngày nào đó được sống yên ổn.
Bây giờ xã hội pháp trị bắt cô phải tuân thủ pháp luật, cơ hội động thủ ít đi, ngược lại thấy ngứa ngáy.

Một ngày không đánh người cứ cảm thấy không thoải mái.

“Ừm, phải rồi, Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Mặt búp bê bảo em khuyên nhủ em gái hộ cậu ta, đừng có đơn thương độc mã xông vào gia tộc Manson.”

“Gia tộc Manson?” Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi khựng lại: “Em biết rồi, để em nói với cô ấy.”

“Bạn nhỏ, anh có chuyện này vẫn rất tò mò.” Phó Quân Thâm lại nhéo mặt cô: “Sao có nhiều người nghe lời em thế? Em có sức hút bí ẩn gì vậy?”

Lăng Miên Hề cũng thế, Giang Nhiên cũng thế.

Hai vị này ở nhà họ Lăng đều là hỗn thế ma vương.

“Ừm, chắc là...” Doanh Tử Khâm từ từ nhắm mắt lại: “Nhan sắc đại diện cho chính nghĩa chăng?”

Lông mày của Phó Quân Thâm hơi nhướng lên.
“Hoặc là, đối với một vài người, không phục thì đánh, đánh cho đến khi nghe lời mới thôi.”

***

Đế Đô.

Nhà họ Kỷ.

Tâm trạng của Kỷ Nhất Hàng gần đây đã tốt lên nhiều.

Một mặt, bên phía nhà chính của nhà họ Kỷ đã thay người cầm quyền, Kỷ Nhất Nguyên an phận đi không ít, thấy bọn họ đều đi đường vòng.

Dự án nghiên cứu mới của Ôn Phong Miên và ông đều thành công, giành được kha khá điểm cống hiến.

Mặc khác, dưới sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, Kỷ Nhất Hàng đã thành công mua được vị thuốc cuối cùng trong buổi đấu giá của giới cổ võ, theo sự dặn dò, chia làm năm phần, lần lượt đưa cho bố của bà Kỷ uống.

Thuốc của giới cổ võ dù sao cũng để phục vụ cho cổ võ giả, tuy vị thuốc này không phải, nhưng dược lực cũng mạnh, người bình thường không thể dùng hết trong một lần.
Hôm nay là lần cuối cùng.

Bốn lần sử dụng trước, tình trạng sức khỏe của ông cụ rõ ràng đã khá lên nhiều, bệnh tình cũng không còn phát tác nữa.

“Bố, lần cuối cùng rồi.” Kỷ Nhất Hàng đỡ ông cụ dậy: “Uống xong, bệnh của bố sẽ khỏi.”

Bà Kỷ bưng nước lên.

“Vất vả cho con quá, Nhất Hàng.” Ông cụ nuốt xuống phần thuốc cuối cùng.

Bà Kỷ hơi căng thẳng: “Bố, bố thấy thế nào rồi?”

“Bố cảm thấy...” Ông cụ ôm lấy ngực, l*иg ngực bức bối khó chịu, bỗng dưng ông cảm thấy khó thở, sắc mặt ông cụ dần tím tái.

Kỷ Nhất Hàng biến sắc, vội đỡ lấy ông: “Bố!”

Lúc này cửa bị đạp văng ra.

Một giọng nói mỉa mai truyền tới.

“Hay cho Kỷ Nhất Hàng anh, lại dám mưu hại công thần của nhà họ Kỷ!”

Lần này, bọn họ phải gϊếŧ được Kỷ Nhất Hàng.

- Chương 508: Tượng đài chân chính của giới cổ võ! Y thuật của Doanh Tử Khâm. -
Mấy ngày nay, Kỷ Nhất Nguyên nhẫn nhịn đã sắp phát điên.

Sự kiện trong buổi đấu giá của giới cổ võ tháng trước, khiến nhà chính của nhà họ Kỷ sợ mất mật, lập tức thu hồi tất cả cổ võ giả đang cắm chốt ở Đế đô, đồng thời còn cắt đứt quan hệ với ông ta.

Mà Kỷ gia chủ đã bị Nguyệt Phất Y phế bỏ, gia chủ mới lên lại không đánh giá cao ông ta.

Không có nguồn tiền đầu tư nào dẫn đến Kỷ Nhất Nguyên có cảm giác hụt hẫng quá lớn, toàn thân khó chịu.

Đối với Kỷ Nhất Nguyên mà nói, khống chế nhà họ Kỷ ở Đế đô chẳng đáng là gì, điều ông ta muốn là tiến vào giới cổ võ.

Nhận ra sự tồn tại thần kỳ của cổ võ, những sự vật tầm thường nào còn lọt vào mắt của Kỷ Nhất Nguyên được nữa?

Nhưng hiện giờ, bởi vì Kỷ Thiên Hạo gan to hơn trời, đắc tội với đại lão của giới cổ võ, mà khiến giấc mộng đẹp của ông ta hóa thành hư vô.
Kỷ Nhất Nguyên oán hận đến nhức nhối.

Ông ta chẳng có thiên phú gì trong lĩnh vực nghiên cứu, chỉ dựa vào việc chiêu mộ không ít nhà nghiên cứu tài giỏi làm việc cho mình, mới có được kha khá điểm cống hiến.

Kết quả Ôn Phong Miên vừa mới quay về đã nhận ngay mấy dự án thí nghiệm, đã sắp vươn lên vị trí trong top 30 bảng công huân rồi.

Top 30 bảng công huân đều là những người thế nào chứ?

Đó đều là người nhà họ Kỷ của thế kỷ trước, có không ít người giờ đây đã chỉ còn là một tấm bia mộ.

Ôn Phong Miên năm nay mới chưa đến 50!

Kỷ Nhất Nguyên thật không dám tưởng tượng, địa vị trong viện nghiên cứu của ông ta sau này sẽ thấp đến mức nào.

Trên giường bệnh, sắc mặt ông cụ vẫn tím tái, hô hấp mỗi lúc một khó khăn.

Chẳng mấy chốc đã có bác sĩ và y tá tiến vào, lập tức lấy máy móc ra bắt đầu làm cấp cứu, đồng thời đeo máy thở oxi lên cho ông cụ.
Đây là bệnh viện được phân riêng cho viện nghiên cứu, tất nhiên Kỷ Nhất Nguyên không dám cản bác sĩ và y tá cứu người.

Ông ta xông vào cũng chỉ để định tội Kỷ Nhất Hàng, muốn bắt Kỷ Nhất Hàng đi.

Trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Sau khi được cứu chữa kịp thời, ông cụ cuối cùng đã thở được, vẻ mặt xanh tím cũng từ từ lui đi.

Nhưng giây tiếp theo, ông cụ không nói được câu nào đã hoàn toàn ngất lịm.

Kỷ Nhất Hàng và bà Kỷ đều sợ hãi vô cùng: “Bố!”

Điều may mắn duy nhất là điện tâm đồ vẫn còn đang chuyển động, chứng tỏ trái tim vẫn đang đập.

“Tình hình bệnh nhân nguy cấp, phần xám trên phổi đã tăng thêm.” Bác sĩ điều trị tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mấy ngày trước vẫn còn đang yên ổn, sao hôm nay đột nhiên lại thành thế này, có phải các người đã cho bệnh nhân ăn gì không?”
“Đồ ăn đều tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ.” Bà Kỷ ngẩn ra: “Những thứ khác...”

“Có, tất nhiên là có rồi.” Kỷ Nhất Nguyên nói với giọng cà khịa: “Bọn họ còn cho bệnh nhân uống thuốc nữa.”

Nghe đến đây, biểu cảm trên mặt bác sĩ điều trị cũng thay đổi: “Không có chỉ dẫn của bệnh viện, sao các người có thể cho bệnh nhân uống thuốc tùy tiện được?!”

Bác sĩ của nhà họ Kỷ cũng là bác sĩ hàng đầu Đế đô, nhưng ông ta không hề biết đến sự tồn tại của cổ y.

Bà Kỷ nhíu mày: “Không liên quan gì đến thuốc, chắc chắn thuốc không có vấn đề gì."

Ban đầu bọn họ cũng sợ vị thuốc này sẽ làm bệnh tình của ông cụ nặng thêm, nhưng Doanh Tử Khâm đã nói có thể trị khỏi.

Doanh Tử Khâm có thể lấy được cả giấy mời của giới cổ võ, nên bà Kỷ rất tin tưởng cô.
Bác sĩ điều trị tức đến bật cười: “Sao bà biết là không vấn đề gì? Bà là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”

Bố của bà Kỷ do ông ta phụ trách điều trị, nếu xảy ra chuyện, ông ta kiểu gì cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

“Thuốc chắc chắn không có vấn đề gì, có lẽ là có kẻ giở trò, đã nhìn thấy chưa, đây là chồng của chị đấy, ấy thế mà lại dám mưu hại bố vợ của mình.” Kỷ Nhất Nguyên đè nén sự kích động trong lòng, không quên ném đá xuống

giếng: “Anh ta làm vậy rõ ràng là muốn lấy mạng bố vợ, đến lúc đó có thể kế thừa di nghiệp!”

Bà Kỷ giận dữ quát: “Kỷ Nhất Nguyên!”

Tuy bố của bà Kỷ đã nghỉ hưu, nhưng dù sao ông cũng từng là viện phó, điểm cống hiến cũng rất cao.

Nội viện vừa nhận được tin từ phòng bệnh truyền ra, một vị viện phó đã lập tức dẫn đội hộ vệ tới.
Cho dù bà Kỷ đã nhấn mạnh một lần nữa là thuốc không có vấn đề gì, Kỷ Nhất Hàng vẫn bị đè xuống.

“Vợ à, anh không sao đâu.” Kỷ Nhất Hàng mở miệng: “Em nhớ chăm sóc bố, tuyệt đối không thể để bố xảy ra chuyện, anh chỉ phải chịu chút hình phạt thôi, không sao đâu.”

Thế lực nhà chính của nhà họ Kỷ đã được thay thế, Kỷ Nhất Nguyên hiện giờ đã bắt đầu thất thế.

Viện nghiên cứu cũng chỉ nhìn vào năng lực, sẽ không nghe những lời phiến diện.

Bà Kỷ không kịp ngăn cản, Kỷ Nhất Hàng đã bị người ta lôi đi.

“Chị dâu à, tôi nhắc nhở chị một câu.” Cuối cùng Kỷ Nhất Nguyên lộ ra một nụ cười, mang theo sự châm biếm sâu cay: “Tôi dù gì cũng có quan hệ máu mủ với Kỷ Nhất Hàng, không đến mức dồn anh ta vào chỗ chết, nhưng cô Nhan thì chưa chắc đâu.”
“Cho nên ấy, cho dù lần này các người có thoát được, thì sau này cũng phải tỏ thái độ cung kính với cô Nhan đi, nếu chọc giận cô Nhan thì đến lúc đó sẽ chẳng còn ai chữa bệnh cho các người nữa đâu.”

Kỷ Nhất Nguyên vẫn canh cánh mãi trong lòng chuyện rốt cuộc Kỷ Nhất Hàng kiếm đâu ra thiệp mời đến buổi đấu giá của giới cổ võ, ông ta đã quan sát nửa tháng nay, cũng không thấy Kỷ Nhất Hàng có tiếp xúc với vị cổ võ giả nào.

Lúc này ông ta mới yên tâm.

Thế nhưng, bây giờ bà Kỷ lại rất bình tĩnh, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Kỷ Nhất Nguyên.

Bà đắp chăn lên cho ông cụ, bình tĩnh lên tiếng: “Kỷ Nhất Nguyên, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, anh đừng chọc giận Tử Khâm, bằng không thì không có sau này đâu.”

Nghe thấy câu này, Kỷ Nhất Nguyên nhíu mày, ông ta cười lạnh một tiếng, đẩy cửa đi ra. Ông ta căn bản không để tâm đến câu nói này.
Một con nhóc, cho dù học thức có uyên bác đến mấy, thì tuổi tác và kinh nghiệm sống cũng sờ sờ ra đó, có thể đấu lại ông ta sao?

Kỷ Nhất Nguyên hoàn toàn không tin, ông ta chỉ xem đây như lời nói đùa.

***

Châu Âu.

Doanh Tử Khâm nhốt mình trong một căn phòng nhỏ, cô đang luyện thuốc.

Buổi sáng, cô nhận được nguyên liệu cuối cùng mà Lita bí mật gửi đến.

Cô luyện thuốc song song, một bên dùng cách truyền thống của cổ y, bên còn lại dùng thuật luyện kim.

Doanh Tử Khâm quan sát lò thuốc, hơi trầm ngâm.

Thuật luyện kim của cô không mạnh bằng Norton.

Vào lần đầu tiên cô và đứa nhỏ ngốc nghếch Norton chạm mặt, hắn đã nhầm cổ y thành luyện kim, nên mới nói muốn cùng cô trao đổi học hỏi thuật luyện kim.

Dù sao vào thời điểm đó, người châu Âu chưa từng nhìn thấy cổ y.

Về sau cô ở lại Đại học Norton mấy năm, tiện thể cũng học một vài kiến thức về luyện kim.
Thuật luyện kim không giống cổ y, nó là kỹ thuật tự nhiên trên Trái đất, đúng là rất thần kỳ.

Doanh Tử Khâm ném nguyên liệu cuối cùng, một minh tinh thể đỏ như lửa vào trong lò thuốc, ngồi xuống cái ghế bên cạnh chờ đợi.

Một tay cô móc điện thoại ra, đánh thức hiệu phó của trường Đại học Norton xa xôi.

[Norton vẫn chưa về à?]

Hiệu phó trả lời cô bằng một cái emoji òa khóc.

[Vẫn chưa, đây là lần hiệu trưởng mất tích lâu nhất, nếu ngài ấy còn không về thì tôi sẽ sụp đổ mất.]

Đừng nói là các sinh viên của Đại học Norton là một lũ điên, các giáo sư cũng vậy.

Có mấy vị giáo sư điên thiên tài, ngày ngày chỉ chực chờ làm cả trường nổ tung.

Một người theo nghiệp văn chương như hiệu phó hoàn toàn không thể quản lý nổi.

Đã mấy lần, ông tưởng trường Đại học Norton bị đột nhập, kết quả ban hành động vừa xuất phát thì đã phát hiện là người của mình.
Chỉ có Norton mới có thể dựa vào sức mạnh tuyệt đối để trấn áp mấy vị giáo sư này.

Nhưng mà điều khiến hiệu phó được an ủi nhất là, từ hồi Ôn Thính Lan vào học trong trường đến nay, đã nhận được sự quan tâm của mấy vị giáo sư điên thiên tài.

Số lần bọn họ làm nổ trường cũng đã giảm dần.

Nhưng hiệu phó sợ là, đợi đến một ngày Ôn Thính Lan học xong hết bản lĩnh, sẽ bắt tay với mấy giáo sư điên thiên tài kia cùng nhau phá trường.

Thế thì toi.

Ai mà đỡ nổi chứ?

Doanh Tử Khâm hơi cau mày, an ủi ông ấy.

[Hắn không gặp nguy hiểm về tính mạng, nếu có, tôi sẽ giúp đỡ hắn từ xa.]

Chuyện này cũng khiến Doanh Tử Khâm bất ngờ.

Cho dù Norton có đến giới luyện kim, thì cô vẫn có thể tính toán ra dựa vào sự trợ giúp của bài Tarot. Chỉ có điều cô không tìm được tọa độ cụ thể, bởi vì giới luyện kim và giới cổ võ giống nhau, đều thuộc một không gian độc lập.
Nhưng hiện giờ, cô không biết Norton đã đi đâu.

Hay nói cách khác, cô không bói ra được tên địa danh, nơi mà Norton đang ở.

Còn đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên một tiếng “bíp”.

[Phải rồi, cuối năm nay, Đại học Norton sẽ cử sinh viên đến giao lưu với Đại học Đế Đô, có ban hành động đi cùng, rất an toàn, không cần phải lo, chuyến giao lưu dài khoảng một tuần, cô muốn gặp em mình không?]

Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc, rồi trả lời.

[Được, đúng là thằng bé cũng nên về nhà một chuyến rồi.]

Bằng không, đứa em trai đáng yêu lại hiểu chuyện của cô sẽ thật sự bị đồng hóa biến thành một tên điên bạo lực mất.

Hiệu phó phấn khởi đi làm.

Bên này, Doanh Tử Khâm đợi luyện xong hai mẻ thuốc thì bọc lại, gửi tới cho Lita.

Cô đứng dậy, bước chân hơi khựng lại, sau đó cô khẽ nheo mắt, đi ra bên ngoài.
***

Sáu giờ tối theo giờ nước Hoa.

Bởi vì đến giờ bố của bà Kỷ vẫn chưa tỉnh lại, Kỷ Nhất Hàng đã bị nhốt trong phòng thẩm vấn của nội viện.

Trải qua bốn tiếng đồng hồ, tuy bởi vì tội danh vẫn còn chưa định đoạt, nên không bị tra tấn, nhưng bọn họ cũng cắt nước của ông.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.

“Kỷ Nhất Hàng, không ngờ phải không?” Kỷ Nhất Nguyên tấm tắc: “Anh đúng là tự tìm đường chết đấy, cho bố vợ uống sai thuốc, bị tôi nắm đằng chuôi rồi.”

“Kỷ Nhất Nguyên, ngậm miệng của mày vào!” Cuối cùng Kỷ Nhất Hàng cũng nổi giận: “Tử Khâm đã giúp kiểm tra, thuốc bố vợ tao dùng hoàn toàn bình thường, mày đã giở trò còn muốn đùn đẩy trách nhiệm?”

“Ha ha ha, Kỷ Nhất Hàng, đừng đùa chứ.” Nghe thấy câu này, Kỷ Nhất Nguyên bật cười lớn: “Anh bảo cháu gái anh kiểm tra giúp, nói bố vợ anh không sao?”
“Được được được, cứ xem như nó rất hiểu rất hiểu về y học đi, nhưng có hiểu được bằng cháu gái của cô Nhan không?” Ông ta vỗ bàn thật mạnh: “Có biết Đan Minh không? Cháu gái của cô Nhan đã gia nhập Đan Minh rồi, hơn nữa còn sắp chọn sư môn.”

Dứt lời, Kỷ Nhất Nguyên lại phì cười: “Anh nói xem, đều là cháu gái, mà sao cách biệt lại lớn thế nhỉ?”

Vẻ mặt của Kỷ Nhất Hàng hơi thay đổi: “Đan Minh?”

Buổi đấu giá lần trước là lần đầu tiên Kỷ Nhất Hàng bước vào giới cổ võ, cho nên ông không hiểu biết nhiều về chúng. Nhưng ông không thể không biết về ba thế lực lớn của giới cổ võ.

Tư Pháp đường, liên minh võ đạo và Đan Minh.

Đây mới thực sự là những tượng đài của giới cổ võ.

Tư Pháp đường phụ trách giám sát các thế gia cổ võ, quản lý tất cả tội phạm trong giới.
Nhưng võ lực tổng hợp của Tư Pháp đường không phải cao nhất, nơi cao nhất là liên minh võ đạo.

Trong liên minh võ đạo tụ tập không ít cường giả của giới cổ võ. Nhất là người đứng đầu của liên minh võ đạo, kẻ khiến toàn giới cổ võ phải khϊếp sợ.

Tương truyền tu vi cổ võ của người đứng đầu này còn đứng trên cả lão tổ tông của ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.

Nếu liên minh võ đạo phát động tấn công với bất kỳ một gia tộc nào, thì kết cục của gia tộc đó sẽ chỉ có diệt vong.

Tiếp theo là Đan Minh.

Tính chất giống như liên minh võ đạo, thành viên cấp cao trong Đan Minh đều là những cổ y có y thuật siêu phàm.

Bất kể là Cổ thần y hay là Lâm Thanh Gia, đều là thành viên của Đan Minh.

Cũng không phải tất cả cổ y đều có sở trường về luyện thuốc, có cổ y chỉ biết châm cứu, mà những người như vậy thì không thể bước chân vào Đan Minh.
Bởi vì giới cổ y trước giờ cũng bài ngoại, người ở bên ngoài muốn gia nhập Đan Minh càng khó hơn lên trời. Nhan An Hòa có thể gia nhập Đan Minh thì chắc chắn đã lọt vào mắt xanh của thành viên cấp cao nào đó.

“Biết rồi chứ gì?” Kỷ Nhất Nguyên khẽ phì cười: “Chính cháu gái của cô Nhan đã nói với cô Nhan, thuốc của các người có vấn đề, ban đầu sẽ rất bình thường, nhưng về sau sẽ xảy ra chuyện.”

“Anh xem, không phải đã thành sự thật rồi hay sao? Còn cần tôi phải động tay động chân? Cái này gọi là gì nhỉ, tự làm tự chịu.”

Ngày nào cũng Doanh Tử Khâm, Doanh Tử Khâm, bộ Doanh Tử Khâm biết mọi thứ chắc?

Hiện giờ Kỷ Nhất Nguyên chán ghét nhất là nghe thấy ba chữ Doanh Tử Khâm.

Từ khi Ôn Phong Miên đưa Doanh Tử Khâm quay về nhà họ Kỷ đến nay, ông ta phát hiện mình làm gì cũng không thuận.
Sắc mặt Kỷ Nhất Hàng lạnh như băng.

Lại có tiếng bước chân vang lên.

Kỷ Nhất Nguyên rất mừng rỡ: “Kỷ Nhất Hàng, chắc chắn là viện nghiên cứu đã điều tra ra kết quả rồi, cứ đợi đi, anh sắp chết đến nơi rồi.”

Ông ta vừa quay người, nụ cười đã đông cứng trên mặt: “Sao lại là mày?!”

Người tới là Ôn Phong Miên.

Ông đeo một cặp kính dây bạc, trên người mặc đồ nghiên cứu màu trắng.

Ôn hòa nhã nhặn, khí chất xuất chúng.

Kỷ Nhất Hàng cũng kinh ngạc: “Phong Miên, sao em lại đến đây?”


“Ôn Phong Miên, lần này tao không ra tay với mày, thì mày đừng tưởng là mày thoát được.” Kỷ Nhất Nguyên cười lạnh: “Cứ đợi mà xem, sớm muộn cũng có một ngày, tao sẽ khiến mày còn thảm hơn hai mươi năm trước.”


Tuy sự cố thí nghiệm hai mươi năm trước không liên quan gì đến ông ta,nhưng ông ta cũng rút ra kinh nghiệm.

Sớm muộn gì ông ta cũng có thể tóm được sơ hở kỹ thuật của Ôn Phong Miên, lại một lần nữa tạo ra sự cố thí nghiệm.


“Yểu Yểu.” Ôn Phong Miên chỉ liếc nhìn Kỷ Nhất Nguyên một cái, chậm rãi lên tiếng: “Có người muốn xem y thuật của con.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK