Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doanh Chấn Đình không hề cảm thấy ông ta làm như vậy có gì không đúng.

Trong mắt ông ta, con cái thì phải nghe lời c3ha mẹ.

Nếu như người làm cha như ông ta không quản được cả con gái mình thì mới là không làm tròn

bổn phận. Năm tri1ệu cũng đủ nhiều rồi, Doanh Tử Khâm ở nhà họ Doanh một năm nay cũng

chưa từng thấy nhiều tiên như vậy bao giờ.

Nếu 9không phải vì lo nghĩ cho Tập đoàn Doanh thị, ông ta cũng sẽ không nhả số tiền này ra.

Làm gì có chuyện cha mẹ phải3 đi cầu xin con cái. Chung Mạn Hoa là người hiểu thẳng, nhưng

Doanh Chẩn Đình còn cứng đầu hơn cả bà ta.

Trước giờ 8Chung Mạn Hoa chỉ quản lý việc nhà, thấy Doanh Chẩn Đình đã nói như vậy, bà ta

cũng không tiện ngăn cản, không thể khiến Doanh Chẩn Đình mất thể diện được.

“Không cần.” Doanh Tử Khâm đứng lên, không thèm liếc nhìn tấm chi phiếu kia lấy một cái, sắc

mặt lạnh tanh: “Tôi đi ngay, không cần tiễn.”

Chỉ sáu chữ nhưng khiến cả căn phòng bao trở nên yên tĩnh. Lỗ tại Chung Mạn Hoa ù lên, bà ta

kinh ngạc hỏi: “Tử Khâm, con nói gì cơ?”

“Mày chê ít à?” Doanh Chẩn Đình nhíu chặt lông mày, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Ở nhà họ

Doanh thì sửa hết cái tật xấu tham lam kia của mày đi.”

Doanh Tử Khâm không quan tâm, cô nhìn về phía Chung Mạn Hoa: “Xem ra bà không nói cho

ông ta biết.”

Cả người Chung Mạn Hoa khẽ run lên, sắc mặt bà ta dần dần tái mét.

Doanh Chấn Đình nhanh nhạy nhận ra có gì đó không đúng, nhưng bây giờ ông ta chỉ cần gây

dựng được cái uy nghiêm của người cha, ông ta lạnh giọng quát: “Đây là mẹ mày, mày không


gọi cả mẹ mày à?”

“Bà Doanh, ông Doanh, ông bà thật thú vị.” Doanh Tử Khâm khẽ vuốt cằm: “Tôi không thích nói

chuyện, chắc đây là câu nói dài nhất đời này của tôi rồi.”

“Trước giờ tôi không hề muốn trở về nhà họ Doanh, là các người không quan tâm đến suy nghĩ

của tôi, uy hϊếp bổ và em trai tôi, cưỡng ép chuyển hộ khẩu của tôi, còn lấy đi thẻ căn cước của

tôi.”

“Cũng là các ngươi bắt tội hiến máu cho Doanh Lộ Vi, làm cho máu sống. Các người không hề

nghĩ đến chuyện một người bị rút máu quá nhiều lần sẽ chết.”

Nếu cô không tỉnh lại kịp thời thì cô đã chết thật rồi.

Cô gái nói rất thản nhiên hời hợt như thể những chuyện này không hề liên quan đến cô, hờ hững

đến mức giống như một hòn đá không có trái tim.

“Một bữa tiệc kỳ nghỉ hè năm ngoái, Doanh phu nhân đã đặc biệt đưa cho tôi một ly nước trái

cây, bên trong có bỏ thuốc ngủ để tôi không đi cùng làm mất mặt hai ông bà.”

Trong nháy mắt, đầu óc Chung Mạn Hoa trở nên trống rỗng, tất cả sức lực đều bị rút sạch.


Bà ta ngơ ngác nhìn cô gái, hai cánh môi khẽ run lên: “Sao, sao con biết, rõ ràng mẹ…”

Rõ ràng bà ta đã rửa sạch ly, cũng dọn dẹp những dấu vết khác rồi cơ mà.

Hơn nữa, bà ta đã đặc biệt hỏi ý kiến bác sĩ gia đình về lượng thuốc, tuyệt đối sẽ không làm hại

cơ thể, chỉ là khiến người uống vào ngủ say thôi.

Chuyện này bị vạch trần thẳng thừng, bà ta có phần không chịu nổi.

Doanh Chấn Đình không hề biết chuyện này, lúc ấy ông ta còn đang đi công tác. Nhưng ông ta

lại biết đến bữa tiệc kia, là do một gia tộc ở thành phố Hồ tổ chức, tuy không bằng một trong bốn

gia tộc lớn nhưng cũng tính là gia tộc có số có má.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Chung Mạn Hoa, Doanh Chấn Đình lại quay sang trách mắng
Doanh Tử Khâm: “Mẹ mày làm vậy là vì tốt cho mày, nếu mày học được lễ nghi phép tắc thì bà

ấy có không để mày đi không?”

“Nói đến đây thôi.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nghiêng đầu mỉm cười: “Có bố mẹ như ông

bà, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.”

“Cũng mong ông bà nhớ cho rằng, họ Doanh của tôi không phải là họ Doanh của ông bà.”

Cô vốn dĩ đã mang họ Doanh, chẳng liên quan gì đến nhà họ Doanh. Hơn nữa, tên của cô không

chỉ là Ôn Phong Miên đặt cho cô mà cũng là người bạn thân nhất của cô đặt.

Cô sẽ không từ bỏ cái tên này.

“Được, được lắm.” Tôn nghiêm của bề trên lại nhận được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiêm trọng thế này,

Doanh Chẩn Đình giận đến mức bật cười: “Vậy tạo phải xem xem, rời khỏi nhà họ Doanh, mày

sẽ sống như thể nào!”

“Nếu mày muốn đi thì phải để lại thẻ ngân hàng nhà họ Doanh cho mày, quần áo mẹ mày mua
cho cũng phải để lại hết.” Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng liếc nhìn ông ta: “Các người cho tôi

thẻ à?”

Chung Mạn Hoa lại càng không còn mặt mũi nào, bà ta lí nhí giải thích: “Chấn, Chính Đình, tôi

quên mua quần áo cho con bé rồi, đều, đều là đồ của Tiểu Huyên mặc còn thừa.”

Doanh Chẩn Đình như bị và một cái bạt tại ngay trước mặt mọi người, gương mặt ông ta cứng

đờ.

Chung Mạn Hoa khẽ mím môi, lần đầu tiên khẽ khàng khuyên nhủ: “Tử Khâm, con đừng tùy

hứng nữa. Mẹ nói rồi, con ở nhà họ Doanh được đãi ngộ không tồi, con còn về đầu được nữa?”

“Về huyện Thanh Thủy à? Nơi đó nghèo khó lạc hậu như thế, còn cả ông bố nuôi kia của con

nữa, ông ta lắm bệnh lắm tật như vậy, sao nuôi con đi học được. Nghe lời bố con, về nhà đi.”

Nhân quả đã đứt, chẳng còn gì nữa.
Doanh Tử Khâm đẩy ghế, đứng dậy đi ra ngoài. Chung Mạn Hoa vừa sốt ruột vừa tức giận, lại

còn thấy rất mất mặt, bà ta cũng đứng lêи đỉиɦ đuổi theo. “Cứ để nó đi.” Doanh Chẩn Đình ngăn

bà ta lại: “Giả vờ giả vệt bỏ nhà đi thôi, đợi hết tiền nó sẽ tự biết quay về.” “Chấn Đình, có

chuyện tôi vẫn chưa nói với ông.” Giọng Chung Mạn Hoa càng thêm lí nhí: “Tử Khâm, con bé…

con bé đã dọn ra ngoài ba tháng nay, tôi cũng không cho nó tiền.”

Doanh Chấn Đình hơi cau mày: “Chuyện như vậy sao bà không nói sớm?”

“Tôi…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Doanh Chấn Đình đứng lên, sải bước ra ngoài, đuổi theo cô gái.

Nhưng không đợi ông ta nói gì để cứu vãn thì một âm thanh chói tai vang lên, chiếc Maybach

đen bóng dừng “kít…” lại trước cửa quán cà phê. Cửa kính bên ghế phó lại được hạ xuống. Mục
Hạc Khanh khẽ vẫy tay: “Tiểu Doanh, lên xe đi.”

Sắc mặt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, sau đó cô kéo cửa sau, ngồi lên xe.

Mục Hạc Khanh thu lại nụ cười, quay đầu gọi: “Mục Thừa.”

Mục Thừa hiểu ý, mở cửa xuống xe.

Trên tay anh ta cầm một tấm chi phiếu ba mươi triệu. Anh ta khách sáo đưa tới trước mặt Doanh

Chẩn Đình, giọng nói ngập tràn vẻ châm chọc: “Mong ông Doanh nói được làm được, tuyệt đối

đừng tới tìm Doanh tiểu thư nữa.”

“Các người không cần cô ấy nhưng chúng tôi cần.”

“Ba mươi triệu, mua đứt tất cả tình cảm giữa các người và Doanh tiểu thư, đừng hối hận.” Ném

xong chi phiếu, Mục Thừa lập tức quay trở lại ghế tài xế.

Chiếc Maybach khởi động chạy đi, Doanh Chấn Đình bị khỏi từ ống xe phả đầy mặt, sặc đến

mức ho khan.

“Chấn Đình!” Chung Mạn Hoa đã đuổi theo ra ngoài: “Tử Khâm đầu?”
Sắc mặt Doanh Chấn Đình vô cùng khó coi: “Đi rồi.”

Nhìn thấy tấm chi phiếu ba mươi triệu, Chung Mạn Hoa kinh ngạc hỏi: “Chẩn Đình, đây là…”

Doanh Chẩn Đình không thèm nhìn, cứ thế xé nát tấm chi phiếu, đương nhiên cũng không nhìn

thấy trên tấm chi phiếu ấy có chữ “Mục”.

Ông ta cố nén lửa giận trong lòng, bực bội đến không chịu nổi. Đứng trước tấm chi phiếu này,

năm triệu của ông ta chẳng khác nào một trò cười.

“Chấn Đình, làm sao đây?” Chung Mạn Hoa vô cùng hoảng hốt: “Tử Khâm đi thật rồi, lúc trước

tôi cũng tưởng nó chỉ làm mình làm mấy chơi bời vài hôm nên mới không nói với ông, lần này.”

“Không làm sao cả.” Doanh Chẩn Đình rất máu lạnh: “Đường lui của nó chính là Phó Quân

Thâm, nhưng Phó Quân Thâm là ai chứ? Một tên công tử ăn chơi trác táng thì tình cảm được mấy
bữa?”

“Hơn nữa, ông cụ Phó chẳng sống được bao lâu nữa, ông cụ Phó mà đi thì nhà họ Phó còn chỗ

cho Phó Quân Thâm à? Sớm muộn gì nó cũng sẽ về thôi.”

Chung Mạn Hoa nuốt lại những lời định nói.

Vừa nãy bà ta chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe Maybach kia nhưng lại nhìn thấy rõ biển số xe. Là xe

của Đế đô.

Bà ta từng nghe bà Mục nhắc qua, ở Để đồ chỉ có Mục Hạc Khanh hay lái Maybach đen, hơn nữa

hai số đầu của biển số là 00.

Chẳng lẽ…

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị Chung Mạn Hoa gạt đi ngay. Ngay cả người của nhà họ

Mục cũng không gặp được Mục Hạc Khanh, chẳng lẽ Doanh Tử Khâm lại gặp được.

Chung Mạn Hoa lắc đầu.

Chuyện này quá hoang đường.

Trên chiếc Maybach.

“Tiểu Doanh, Quận Thâm nói với ông rồi, ông đã giúp cháu chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ

Doanh.” Mục Hạc Khanh quay đầu, thái độ rất không vui: “Chuyện thế này sao cháu không nói
sớm?” Doanh Tử Khâm chống cằm, nghe vậy chỉ cau mày: “Ông Mục, thông cảm chút đi ạ, trí

nhớ cháu không tốt.”

Mục Hạc Khanh tỏ vẻ không tin: “Cháu bảo trí nhớ ông không tốt thì còn nghe được. Cơ mà cuối

cùng cũng coi như không còn quan hệ gì rồi. Tiểu Doanh, cháu xem xem có muốn tới Đế đô với

ông không?”

“Hừm, không đi đâu.”

Mục Thừa âm thầm lau mồ hôi.

Anh ta đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy ông chủ nhà họ bị từ chối, lại còn là cùng một

người.

Cả Đế đô có ai dám làm vậy?

“Haizz, vẫn là ông già này không đủ sức hấp dẫn.” Mục Hạc Khanh khẽ thở dài, có chút ưu

thương: “Thôi, ông cũng không ép cháu, dù sao nếu sau này cháu có ý định tới Để đồ thì nhất

định phải nhớ đến nhà họ Mục tìm ông.”

“Vâng ạ.” Doanh Tử Khâm móc trong túi áo đồng phục ra một cái túi gấm, đưa lên ghế trước.
“Đây là gì?”

“Dùng để bảo vệ tim.”

Mục Hạc Khanh cẩn thận bỏ túi gầm vào túi áo ngực trái của mình rồi vỗ khẽ lên đó: “Ông già

này cảm thấy trẻ ra năm mươi tuổi, vẫn ra chiến trường được.”

“Chuyện này thì thôi đi ” Doanh Tử Khâm ngáp một cái chẳng nể nang gì: “Nếu ông trúng một

phát đạn nữa thì có thay tim cũng không sống được đâu.” Mục Hạc Khanh không chỉ không tức

giận mà tâm trạng còn rất vui, ông khoe khoang: “Mục Thừa, nghe thấy gì chưa? Tiểu Doanh

đang quan tâm tôi đấy.”

Mục Thừa thầm nghĩ mấy đứa con đứa cháu nhà họ Mục ngày nào cũng muốn gặp ông, biểu đủ

loại đồ bổ, ông cũng không cảm thấy gì cơ mà?

Thế mà Doanh tiểu thư mời oán giận ông một câu mà ông đã thỏa mãn rồi.

“Tiểu Doanh, bên Đế đồ còn có việc, tối nay máy bay của ông sẽ cất cánh.” Mục Hạc Khanh cho
xe dừng lại ở khu nhà của nhà họ Ôn: “Cháu có việc gì cử trực tiếp liên lạc với ông nhé.”

Ngừng một chút, ông lại hừ lạnh một tiếng: “Ông không muốn gặp thằng oắt con kia tí nào, cháu tới Đế đô đừng có dẫn nó theo.”


Doanh Tử Khâm xuống xe, gật đầu cảm ơn ông. Chờ sau khi cô gái đi khỏi, Mục Thừa mới hỏi ý: “Ông chủ, bên phía nhà họ Doanh?” Mục Hạc Khanh bình thản nói: “Tiểu Doanh không muốn quan tâm vì nói thế nào đó cũng là bố mẹ con bé, nhưng tôi không nhìn nổi, cậu xem mà ra tay đi.” Mục Thừa gật đầu: “Tôi hiểu rồi, ông chủ.”


Hôm sau, Doanh Chẩn Đình bay về châu âu tiếp nhận việc làm ăn, Chung Mạn Hoa thì đến nhà họ Chung một chuyến.


Ông cụ Chung không muốn gặp bà ta nên bà ta cố ý tới lúc ông cụ Chung không có nhà. “Chị dâu.” Chung Mạn Hoa gọi hỏi Chung phu nhân: “Thẩm Châu đâu?”

Nhà họ Mục đưa thiếu gia nhà họ đến đây là vì coi trọn nhà họ Doanh bọn họ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK