Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 476: Tu Nhan lành ít dữ nhiều. -

Kỷ Vân Đông năm nay 22 tuổi, bởi vì công huân của Kỷ Nhất Nguyên cũng khá cho nên anh ta được chuyển thẳng lên phòng thí nghiệm.

Kỷ Vân Đông cũng biết khả năng ở phương diện nghiên cứu khoa học của anh ta thật sự rất bình thường, chẳng có tài năng gì đặc biệt.

Nhưng để gia nhập vào những phòng thí nghiệm dưới trướng Kỷ Nhất Nguyên, những người ngang vai phải về ở nhà họ Kỷ đều sẽ tới bợ đỡ anh ta. Do đó, xưa nay Kỷ Nhất Đông luôn nhận được những lời tâng bốc và ánh mắt ngưỡng mộ của những người cùng thế hệ.

Tuy nhiên, Phó Quân Thâm chỉ lớn hơn anh ta một tuổi nhưng đã là Tổng Giám đốc của một tập đoàn trăm tỷ rồi.

Khoảng cách giữa người với người có hơi lớn quá.

Kỷ Vân Đông cảm giác hơi ghen ghét khó chịu, trong lòng còn có chút không thoải mái. Anh ta vừa đưa ly rượu sang đã bị ngăn lại ngay.

Lực ngăn còn khá mạnh làm cho Kỷ Vân Đông loạng choạng, trong lòng hơi tức giận nhưng lại không thể không kìm xuống.

“Xin lỗi nhé.” Vân Sơn chẳng buồn mỉm cười, vô cùng lạnh lùng lên tiếng, “Tổng Giám đốc Phó của chúng tôi không uống rượu.”

Thiếu chút nữa là viết cả năm chữ “đừng bắt quàng làm họ” lên trên mặt.

Những lời nói này là thật.

Phó Quân Thâm thật sự không uống rượu, bởi vì anh luôn nhắc nhở bản thân về mối thù của nhà họ Phó mỗi phút mỗi giây, tuyệt đối không thể có thời khắc nào không được tỉnh táo.

Khách khứa xung quanh đã chú ý tới Phó Quân Thâm từ lâu, vẫn luôn theo dõi từ nãy đến giờ.

Hiện tại, Kỷ Vân Đông mời rượu không được, trái lại còn bị chế giễu một phen, đang ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ. Nhìn thấy những người khác liên tục liếc mắt về phía mình, vào không được mà lại cũng chẳng xong.

Phó Quân Thâm không nhìn tới, đôi mắt hoa đào của anh sâu hun hút, chẳng thèm để ý đến Kỷ Vân Đông, mà bước thẳng về phía còn lại của đại sảnh.

Vân Sơn đi theo.

Lúc này, Kỷ Vân Đông mới nhấc bàn chân cứng đờ và nặng nề lên, chẳng biết anh ta đã quay lại đứng cạnh Kỷ Nhất Nguyên như thế nào nữa.

Anh ta nghiến răng, không thể chịu được sự tủi nhục này: “Bố, bố xem hắn ta kia, làm Tổng Giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương thôi mà đã chẳng thèm xem ai ra gì rồi.”

Kỷ Nhất Nguyên cũng cảm thấy có hơi mất mặt. Biết bao nhiêu người đang nhìn thế này, vuốt mặt phải nể mũi chứ, không nể mặt bọn họ đến thế sao?

Song, tâm trạng Kỷ Nhất Nguyên lại càng bình tĩnh hơn: “Dù sao cậu ta cũng đã tới tham gia lễ đính hôn của con rồi, sớm muộn gì cũng làm quen được thôi, vả lại chúng ta cũng không chỉ cần mỗi mình cậu ta.”

“Tổng bộ châu Âu mới là trung tâm chính của Tập đoàn Venus, chúng ta hoàn toàn có thể liên lạc thẳng với tổng bộ.”

Phó Quân Thâm là lựa chọn gần nhất, lại còn là người Hoa nữa.

Tập đoàn Venus ở châu Á Thái Bình Dương mới được thành lập chưa bao lâu, chắc chắn trong tay Phó Quân Thâm cũng chẳng được bao nhiêu thực quyền.

Huống chi một tập đoàn lớn như thế, chuyện đấu đá nội bộ cũng sẽ không ít, chẳng phải bọn họ chọn kết thân với những cấp cao thù địch với Phó Quân Thâm là được rồi sao?
Kỷ Nhất Nguyên cũng chẳng nghĩ nhiều mà chuyển sang trò chuyện với ông cụ Tu.

Phía bên kia đại sảnh.

“Thất thiếu.” Nhìn thấy Phó Quân Thâm bước tới, cuối cùng Nhϊếp Triều cũng có thể nói ra những tâm sự trong lòng, “Nhà họ Tu này làm tôi tức chết đi được, vì Tu Vũ nên tôi mới đến đây. Kết quả sau khi tới, bọn họ báo cho tôi biết là muốn mở tiệc đính hôn của Tu Nhan.”

Nhà họ Nhϊếp và nhà họ Mục không biết chút khôn lỏi đó trong lòng ông cụ Tu, bọn họ nghĩ dù sao cũng thuộc hàng gia tộc lớn có đẳng cấp của Đế Đô, chứ không đặc biệt để điều tra như Vân Sơn. Cộng thêm việc, quả thật ông cụ Tu có thể che giấu nhưng mà không thể nào qua mắt được Tập đoàn Venus.

“Ừm.” Phó Quân Thâm ngước mắt lên, “Tôi biết.”

“Vậy còn đợi gì nữa?” Nhϊếp Triều càng tức hơn, “Bây giờ ông nội Nhϊếp tới đây sẽ đi luôn.”
“Không cần.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt đáp, “Đợi thêm lát nữa.”

“Hả?” Nhϊếp Triều hơi ngây ra, “Đợi thêm lát nữa làm gì?”

“Hoàn thành nhiệm vụ của cô gái nhà tôi.”

Nhϊếp Triều vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra điều gì, nhưng Phó Quân Thâm đã nói thế rồi thì anh ta cũng chờ đợi cùng.

Vào lúc năm giờ rưỡi, buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Vài bên truyền thông được mời cũng đã tới rồi, bọn họ phụ trách việc quay chụp cho bữa tiệc hôm nay.

“Cảm ơn các vị đã đến tham gia tiệc đính hôn cháu gái của tôi.” Ông cụ Tu nhận lấy micro từ tay người chủ trì, vẫn ngồi trên xe lăn, ông ta thản nhiên lên tiếng, “Hôm nay, tôi xin long trọng giới thiệu cháu gái tôi tới mọi người, Tu Nhan.”


“Đứa cháu này khiến tôi lo lắng, dạo chơi trong giới giải trí hai năm, bây giờ cuối cùng cũng về rồi.”
Tu Nhan mặc bộ lễ phục đặt may cao cấp, bước lên từ một bên bục, chân thành mỉm cười với các khách khứa bên dưới.

Không ít danh gia Đế đô được mời tới dự tiệc chứng kiến cảnh này, mặt đều biến sắc. Tin tức bọn họ nhận được cũng là tiệc chào đón Tu Vũ, chứ không hề biết còn có tiệc đính hôn của Tu Nhan nữa.

Ông cụ Tu lại giới thiệu tiếp: “Vị này là Kỷ công tử, Kỷ Vân Đông.”

Cái tên Kỷ Vân Đông không có mấy tiếng vang nhưng họ “Kỷ” thì các danh gia ở Đế đô đều biết cả.

Nhà họ Tu kinh doanh thương mại, nhà họ Kỷ nghiên cứu khoa học, đây đúng là hai kẻ mạnh hợp tác với nhau. Biết đâu sau một khoảng thời gian nữa, nhà họ Tu có thể phát triển lấn át cả nhà họ Nhϊếp và nhà họ Mục.

Lúc này, một số người có ý định rời đi bắt đầu do dự.
Ngay trước sự chứng kiến của bao người, nghi lễ đính hôn bắt đầu.

Sau khi thấy Tu Nhan và Kỷ Vân Đông trao nhau chiếc nhẫn đính hôn, cuối cùng ông cụ Tu cũng nở nụ cười.

Ông ta chắc chắn từng này giới truyền thông có mặt thì nhà họ Nhϊếp và nhà họ Mục sẽ không vì một Tu Vũ mà hủy đi thể diện của cả nhà họ Tu. Dù nói thế nào, Tu Vũ cũng chỉ là thế hệ sau, nhà họ Tu có biết bao nhiêu thành

viên trong gia tộc.

Thời còn trẻ, ông ta cũng từng qua lại thân thiết với Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhϊếp. Lẽ nào nhà họ Mục và nhà họ Nhϊếp lại vạch trần bộ mặt của ông ta trước mặt tất cả mọi người chỉ vì một hậu bối thôi sao?

Có thế nào thì cũng sẽ chỉ nói riêng.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên, không lớn lắm nhưng đủ to để đảm bảo mọi người có thể nghe được.
Phó Quân Thâm ngước mắt, khóe miệng cong lên: “Khoan đã, tôi có câu muốn hỏi.”

“Roạt”, tất cả ánh nhìn và ống kính đều tập trung vào người đàn ông đó.

Các phóng viên cũng chú ý đến sự tồn tại của Phó Quân Thâm. Đối với bọn họ, Tập đoàn Venus chắc chắn là đáng chú ý hơn nhà họ Tu rồi.

“Tổng Giám đốc Phó, anh cũng đến đây tham gia tiệc đính hôn của tiểu thư Tu Nhan và công tử Kỷ Vân Đông à?” Một phóng viên lớn gan đưa micro sang, “Xin hỏi anh. có lời chúc phúc gì đến cặp đôi này không?”

Phó Quân Thâm đang chắp hai tay, nghe thấy thế liền quay đầu, giọng nói của anh hơi ngả ngớn nhưng hỏi lại rất nghiêm túc: “Tu Nhan là ai?”

Đại sảnh yên lặng như tờ.

Nụ cười cứng đờ trên gương mặt của Tu Nhan, sắc mặt cô ta dần trở nên trắng bệch.

“Anh không quen biết tiểu thư Tu Nhan à?” Sau khi bừng tỉnh, người phóng viên tiếp tục hỏi, “Lẽ nào anh đến đây…”
“Tiểu thư Tu Vũ là bạn thân của công tử Nhϊếp Triều nên tôi mới tới, nói vậy là..” Phó Quân Thầm chậm rãi liếc mắt sang nhìn ông cụ Tu, “Nhà họ Tu lấy danh nghĩa tiệc chào mừng tiểu thư Tu Vũ ra để lừa tôi? Hả?”

Gương mặt ông cụ Tu biến sắc.

Kỷ Nhất Nguyên cũng rất ngạc nhiên, ông ta nhìn sang phía ông cụ Tu, ánh mắt sa sầm.


Thì ra, ông ta cũng bị lừa rồi.

Ông cụ Tu không hề báo cho ông ta biết là vẫn còn chuyện bữa tiệc chào mừng nữa.

“Xem ra nhà họ Tu lừa chúng ta rồi.” Phó Quân Thâm mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, “Cũng khá tốt.”

“Tổng Giám đốc Phó, đây chỉ là hiểu lầm.” Ông cụ Tu không thể không lên tiếng, cúi đầu trước một người thanh niên, “Cũng có tiệc chào mừng Tiểu Vũ, sẽ được tổ chức ngay sau tiệc đính hôn của Tiểu Nhan, hai đứa đều là cháu gái tôi hết, làm sao tôi có thể bên trọng bên khinh được.”
“Vậy sao?” Phó Quân Thâm đứng dậy, đưa tay phủi phủi vạt áo, giọng điệu có vẻ khinh thường, “Sau này, nếu tiểu thư Tu Vũ không phải là chủ sự của nhà họ Tu thì tất cả những sản phẩm của Tập đoàn Venus dưới quyền quản lý của tôi cũng sẽ không hợp tác với nhà họ Tu các người.”

“Trừ khi, tiểu thư Tu Vũ đích thân tới.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc.

Trong số những người có mặt ở đây, trừ Vân Sơn ra cũng chỉ có Nhϊếp Triều là biết người anh em luôn giả vờ ăn chơi trác táng của mình, thật ra là CEO của Tập đoàn Venus. Câu nói này đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ của nhà họ Tu với cả Tập đoàn Venus.

Phó Quân Thâm đứng dậy, rời khỏi đại sảnh.

Anh đi như thế, hiển nhiên Nhϊếp Triều cũng sẽ không ở lại thêm.

Các danh gia Đế đô ước lượng cả nhà họ Tu và nhà họ Kỷ cộng lại cũng không thể nào so sánh được với Tập đoàn Venus bên này, cho nên cũng lựa chọn rời đi.
Sau khi chụp được tin tức mà mình muốn, cánh phóng viên cũng lũ lượt ra về.

Chỉ trong vài phút, đại sảnh bữa tiệc đã trống mất ba phần tư.

Những người còn lại là một phần nhà họ Tu và các trưởng bối có quan hệ tốt với Tu Nhan.

“Giả dối chính là giả dối, một đứa con gái riêng mà giá vờ là thiên kim đại tiểu thư cái gì?” Một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bước ra, nhìn Tu Nhan gương mặt cắt không còn giọt máu một cái rồi trách mắng, “Nhìn đáng thương thật đấy.”

Ông cụ Tu đang trong cơn giận dữ, cuối cùng lửa giận cũng bộc phát: “Tu Thiếu Uyển!”

Tu Thiểu Uyển là em gái cùng cha  cùng mẹ với Tu Thiếu Ninh, cũng là cô ruột của Tu Vũ.

“Cô, cháu đưa cô đi hóng gió.” Tu Vũ kéo người phụ nữ lại, “Cháu vừa mua xe mới, xịn lắm nhé.”

Tu Thiếu Uyển chẳng thèm nể mặt ông cụ Tu, bỏ đi cùng với Tu Vũ.
Buổi tiệc đính hôn trực tiếp biến thành một trò cười.

Cho dù Tu Nhan có thể nhẫn nhịn đến mấy thì cũng đã uất ức đến mức bật khóc: “Ông nội..”

“Ông cụ, ông có ý gì đây?” Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên cũng sầm xuống, "Những người này không phải đến vì vị hôn thê của Vân Đông à?”

Đúng là vả một cái đau điếng vào mặt ông ta.

Ông ta đã bao giờ phải chịu sự xem thường như thế này đâu?

Kỷ Nhất Nguyên càng nghĩ càng thấy tức: “Nếu là như vậy thì Vân Đông nhà chúng tôi chẳng cần một vị hôn thê như thế đâu.”

Kỷ Vân Đông sĩ diện hơn Kỷ Nhất Nguyên nhiều, trực tiếp tháo nhẫn đính hôn xuống, vứt xuống mặt đất.

Ông cụ Tu cũng chẳng cản được, cứ trơ mắt nhìn Kỷ Nhất Nguyên và Kỷ Vân Đông rời đi như thế.

Quản gia mấp máy miệng: “Cụ ông, chuyện này...”
“Thất sách rồi.” Ông cụ Tu cũng vô cùng tức giận, “Lần này chẳng ai thèm Tu Nhan nữa rồi, thế thì đành thôi vậy.”

Dù sao ông ta cũng định giao nhà họ Tu cho em trai của Tu Nhan, Tu Nhan chỉ là đính kèm thôi, không quan trọng.

“Chuẩn bị thủ tục đưa nó ra nước ngoài.” Ông cụ Tu dặn dò, “Bảo nó đừng quay lại đây nữa.”

Tu Nhan trông có vẻ yên phận nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giờ không ít trò vặt vãnh.

Ông cụ Tu hiểu rõ điều này nên ông ta sẽ không cho Tu Nhan làm hỏng việc nữa.

Quản gia lau mồ hôi, vâng dạ đáp lời.

Người trong gia tộc lớn đều biết bị đưa ra nước ngoài trong tình huống này đồng nghĩa với vứt bỏ.

***

Bên ngoài, trên xe.

Nhϊếp Triều và Vân Sơn ngồi ghế trước.

Phó Quân Thâm ngồi ở ghế sau, đôi chân thon dài co lại, đang gọi điện thoại: “Chuyện bạn gái dặn dò đã làm xong rồi.”
“Vất vả rồi, em đã điều tra được.” Doanh Tử Khâm gật đầu, “Bố của Tu Nhan thật sự không phải là Tu Thiếu Ninh, bố của cô ta là con trai của ông cụ Tu và người yêu đầu, hai mẹ con đều qua đời khá sớm, cuộc sống cũng sa sút.”

“Em nghĩ ông cụ Tu muốn cho ông ta một danh phận chính thức nên mới cố tình gán vợ và con trai con gái ông ta vào dưới danh nghĩa của Tu Thiếu Ninh.”

Tất nhiên, chuyện này không phải do cô điều tra được mà là do cô tính ra.

Tu Nhan là một người bình thường, tính toán trực hệ của Tu Nhan là việc rất đơn giản.

“Ừm.” Phó Quân Thâm lơ đễnh đáp, “Anh đi tìm chứng cứ, đến lúc đó sẽ đăng lên luôn.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh lại gửi mấy tin nhắn đi, cho người đi tìm hiểu.

Ba mươi phút sau, xe dừng trước cổng nhà họ Nhϊếp.

“Ui da vãi nồi, cái cô Tu Nhan đó đúng là biết làm đẹp thể diện của mình thật.” Nhϊếp Triều vừa xuống xe vừa chơi điện thoại, đột nhiên kêu lên, “Còn kế thừa gia sản trăm tỉ kết hôn cơ đấy, biết xấu hổ tí đi.”
Vân Sơn ghé lại gần, vô cùng hào hứng: “Cái gì cái gì?”

Là một bài viết Weibo được rất nhiều blogger chia sẻ.

Thời gian của bài viết là vào trưa hôm nay, lúc bài viết ấy được đăng lên thì chuyện trong bữa tiệc đính hôn vẫn chưa xảy ra.

[Nghe đồn Tu Nhan không chỉ về gia tộc mà còn kết hôn nữa, đối tượng kết hôn là một vị công tử nhà họ Kỷ.

Có lẽ rất nhiều người chưa nghe đến nhà họ Kỷ bao giờ nhưng gia tộc này lợi hại lắm, không ít đồ chúng ta đang dùng là do bọn họ phát minh ra đấy. Một phòng thí nghiệm đã có vài trăm hạng mục độc quyền rồi, địa vị trong

giới nghiên cứu khoa học quốc tế cũng cao lắm đấy, toàn là tầng lớp chúng ta không với tới được thôi.

Không thể không nói, đây là cuộc liên thủ giữa hai ông lớn.]

Người hâm mộ của Tu Nhan rất vui mừng.
[Chị của em đỉnh quá!]

[Nhan bảo là tuyệt nhất đấy!]

Gia tộc lớn liên hôn với nhau là chủ đề cho người ta trò chuyện hăng say nên dòng hot search tăng hạng rất nhanh.

Từ trưa đến bây giờ mới hơn sáu tiếng trôi qua mà hot search đã tăng lên tới hàng thứ ba.

#Tu Nhan, người chiến thắng trong cuộc sống#

[Chậc chậc, nhà họ Tu đón thêm một cô con gái riêng về nữa thì đã sao? Chẳng phải vẫn không có địa vị, chỉ xứng xách dép cho Nhan bảo à?]

[Đúng thế, kiểu thế gia trong giới nghiên cứu khoa học như nhà họ Kỷ rất cao quý, chẳng thèm một đứa con gái riêng đâu.]

[Moi được tên rồi, cô ta là Tu Vũ, cái tên này chẳng được hay như tên của Nhan bảo nhà chúng ta nhỉ?]

[Nào chỉ không hay, cô ta còn là một con nhỏ đầu gấu nữa, lái xe mô tô, không được dịu dàng như Nhan bảo của chúng ta đâu.]
Ngay lúc người hâm mộ của Tu Nhan vẫn đang vui vẻ chúc mừng, bảng hot search thay đổi trong nháy mắt. Có thêm hai dòng hot search xuất hiện, chễm chệ chiếm giữ vị trí thứ nhất và thứ hai.

#Tập đoàn Venus tuyên bố không hợp tác với nhà họ Tu nữa#

#Tu Nhan, con gái riêng#

- Chương 477: Không ai dám kiếm chuyện với Doanh Tử Khâm nữa a. -

Ba cái hashtag xếp liền với nhau khiến cái hashtag thứ ba chẳng khác gì trò đùa thế kỷ.

Các fan hâm mộ còn đang ăn mừng trong Super topic bị gõ cho hai gậy không kịp hoàn hồn, đầu óc choáng váng.

Thực ra vốn không có nhiều người coi thường con rơi đến vậy, mà là bởi vì ban nãy các fan hâm mộ của Tu Nhan đã giẫm đạp Tu Vũ để tâng bốc cô ta. Thế nhưng vừa quay đi quay lại, tình hình và cục diện đã đảo ngược hoàn

toàn.

Bấm vào dòng hashtag đầu tiên #Tập đoàn Venus3 tuyên bố không hợp tác với nhà họ Tu nữa#, sẽ nhìn thấy mấy đoạn clip được cánh nhà báo ở buổi yến tiệc tung ra.
Ghi lại hoàn chỉnh đoạn Phó Quận Thâm chất vấn ông cụ Tu.

[Nhà họ Tu đỉnh đấy, dám lừa cả Tập đoàn Venus cơ.]

[Người ta đến là vì đại tiểu thư thật sự của nhà họ Tu, đã nhìn thấy chưa, không nhận ra chính chủ của mình là ai à.]

[Ôi chao, người hâm mộ của Tu Nhan gọi đại tiểu thư nhà họ Tu là đồ lêu lổng mà không biết ngượng mồm nhỉ, có phải bọn họ không biết, hồi 15 tuổi, Tu Vũ với tư cách là hoa tiêu đã dẫn theo đội đua nhà họ Tu giành được danh hiệu quý quân của cuộc đua xe F1 không? Tu Vũ vừa giỏi vừa xinh, Tu Nhan trình gì đòi so.]

Đua xe trong nước vẫn luôn tụt hậu, cũng chỉ có đội đua nhà họ Tu là từng giành được giải thưởng lớn.

Chỉ có điều, không có nhiều người quan tâm đến những cuộc thi như thế này, càng đừng nói đến việc cô ấy chỉ là một hoa tiêu.
Cho nên bình luận này là do Nhϊếp Triều tự đăng.

Anh ta đọc xong hashtag thứ hai, vỗ đùi đánh đét: “Thất thiếu, là cậu làm đúng không? Chỉ có cậu mới có tốc độ này thôi, đại lão đối xử với bạn bè tốt thật đấy.”

Bên dưới hashtag thứ hai trên bảng hot search #Tu Nhan, con gái riêng# đính kèm bằng chứng đầy đủ, cả ảnh lẫn chữ, cùng với một bàn giám định ADN giữa ông cụ Tu và đứa con rơi của ông ta.

Nhà họ Tu đã đè chuyện này xuống, nhưng nếu Phó Quân Thâm đã muốn điều tra, thì cho dù có ít dấu vết đến mấy, anh cũng hoàn toàn có thể lật ra được.

Đứa con rơi này của ông cụ Tu thực ra không kết hôn với mẹ của Tu Nhan, mà là gặp ở bên ngoài.

Về sau vì đứa con rơi này xảy ra tranh chấp với người ta trong quán rượu, bất hạnh bị chém trúng, sau đó không kịp chữa trị mà mất mạng.
Ông cụ Tu cũng điều tra mấy lượt, mới phát hiện ra sự tồn tại của Tu Nhan và em trai cô ta, thế là ông ta liền cho người đón bọn họ về nhà.

[Con rơi của con rơi? Quan hệ loạn đến phát sợ.]

[Mỗi lần Tu Nhan xuất hiện đều sẽ làm bộ vô tình nhắc tới việc cô ta là đại tiểu thư nhà họ Tu, thời buổi này, sao lại nhiều kẻ thích cướp thân phận của người khác thế nhỉ, mắc ói.]

[Quan trọng là cướp rồi còn không biết điều, khoe khoang cái gì?]

Xen lẫn trong những bình luận mắng nhiếc, còn có mấy dòng khá lạc quẻ.

[#Vợ chồng thần dược# Chị em ơi, xem tôi mò ra được cái gì này? Tu đại tiểu thư và Doanh thần là bạn bè! Còn học cùng một lớp cấp 3, Doanh thần lại có quan hệ rất thân với nhà họ Nhϊếp, tôi nghĩ thiếu gia Nhϊếp Triều chưa đủ trình để gọi sếp Phó ra đâu, nói không chừng Doanh thần của tôi có quen biết với sếp Phó, rồi bảo anh ấy ra mặt chống lưng cho chị em tốt cũng nên?]
Cái Super topic “vợ chồng thần dược” này đúng là càng lúc càng bành trướng.

Nhất là khi có không ít cư dân mạng đã phát hiện tài khoản @Ngày hôm nay khỏe mạnh hơn ngày hôm qua cũng follow Super topic của vợ chồng thần dược, còn phóng tay ghép mấy cái video liền.

Cư dân mạng không hề biết đây là nick Weibo của ông cụ Chung, nhưng cũng biết đây chắc chắn là người trong giới nhà giàu, cùng một giới với Doanh Tử Khâm.

Cho nên có không ít người đã cho rằng đây là dấu hiệu, cũng hớn hở chạy đi follow theo.

Lúc này, tất cả người hâm mộ của Tu Nhan đều lựa chọn im lặng, bắt đầu đi xóa những bình luận của mình lúc trước, ai nấy im như thóc.

Cũng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, số lượng người hâm mộ của Tu Nhan đã giảm ngay 500.000, hơn nữa còn đều là những người hoạt động năng nổ.
Chỉ số tìm kiếm vẫn đang tăng lên không ngừng, có cư dân mạng mắt tinh nhìn thấy dòng trạng thái mới của ông cụ Nhϊếp.

[@Nhϊếp Vân Giản V: Tiểu Vũ là một đứa trẻ rất tốt, ta còn tưởng là nhà họ Tu không cần nữa cơ, ta đã chờ lâu lắm rồi, nhà họ Nhϊếp bọn ta toàn mấy thằng trẻ ranh, đang thiếu một cô gái đây.]

Ông cụ Nhϊếp từ hồi tự đăng ký tài khoản Weibo đến nay, cũng bắt đầu cuộc sống lướt mạng mỗi ngày.

Mục Hạc Khanh vẫn tỏ ra không chút hào hứng, ông đã bỏ đi du sơn ngoạn thủy câu cá rồi.

Thế là ông cụ Nhϊếp bắt đầu hỏi kinh nghiệm ông cụ Chung làm thế nào để kiếm được nhiều niềm vui hơn trên mạng.

Có không ít cư dân mạng đã chạy tới giao lưu với ông.

[Ông ơi, đừng sợ, bảo cháu trai ông mau theo đuổi Tu đại tiểu thư là nhà họ Nhϊếp sẽ có con gái ngay.]
Mà những bình luận như thế còn không ít.

Nhϊếp Triều vốn đang hào hứng hóng hớt, nhìn thấy dư luận bên dưới bài viết của ông cụ Nhϊếp, suýt chút nữa ngã ngửa, anh ta sợ đến toát mồ hôi: “Ôi đệt, ông cụ nhà tôi muốn lấy mạng tôi à?”

Anh ta có ăn gan hùm cũng không dám theo đuổi Tu Vũ.

Cô ấy đồng thời là bạn tốt của cả Doanh Tử Khâm và Lăng Miên Hề. Vũ lực cũng hùng mạnh.

Anh ta sợ thật chứ chẳng đùa.

Mặc dù đã bắt đầu tu luyện cổ võ nhưng anh ta vẫn chỉ là một con gà mờ.

“Cậu yên tâm.” Phó Quân Thâm nới lỏng cổ áo, dụi dụi mắt: “Nếu Nhϊếp lão muốn đón một cô gái về thì sẽ cho cậu đi ở rể.”

Nhϊếp Triều: “..”

***

Chuyện kéo dài đến ngày hôm sau, ông cụ Tu cũng đã biết chuyện. Bởi vì cổ phiếu của Tập đoàn Tu thị cũng đã bắt đầu tụt dốc, hơn nữa mấy đài truyền hình còn cho phát sóng chuyện này.
Nhật báo Đế đô vẫn rất nể mặt nhà họ Tu, cố ý né tránh chủ đề ấy.

Ông cụ Tu tức giận lạ thường, bàn tay nắm lấy tay vịn xe lăn trắng bệch: “Là kẻ nào làm lộ ra?!”

Quản gia cúi đầu, lau mồ hôi: “Chắc, chắc là bên phía Tập đoàn Venus, chúng tôi đã cho người dập hot search xuống nhưng không dập nổi.”

Tuy nhà họ Tu mạnh, nhưng đúng là không thể so được với Tập đoàn Venus.

Ông cụ Tu hít sâu một hơi, gọi Tu Nhan đang trốn trong phòng ra, lạnh lùng nói: “Tao đã nói với mẹ mày rồi, bảo nó đưa mày cút khói nước Hoa ngay bây giờ, nhà họ Tu có vài bất động sản ở phía Nam châu Âu, chiều hôm nay chúng mày đi ngay đi, đừng để tạo nhìn thấy chúng mày ở trong nước nữa.”

Ông ta vẫn muốn giữ em trai của Tu Nhan lại.

Nhà họ Tu lớn thế này, có thể để cho một con vịt trời như Tu Vũ thừa kế được hay sao?
Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong đầu ông cụ Tu, tuyệt đối không thể dao động.

Trừ phi, Tu Thiếu Ninh vẫn có thể quay về.

Thế nhưng nhà họ Tu cũng đã cho người đi tìm Tu Thiếu Ninh đến tận bây giờ, đều không có chút tin tức nào.

Nghe đến đây, vẻ mặt Tu Nhan lập tức thay đổi: “Ra nước ngoài? Không được, cháu..”

“Câm miệng!” Ông cụ Tụ mất kiên nhẫn: “Còn không phải là tại mày? Mày nói xem sao mày cứ nhất định phải chọc vào Doanh Tử Khâm thế? Sao phải huênh hoang với Tu Vũ, an phận chút không được à?”

“Đã vạch sẵn đường đi rồi mà còn không biết đi thế nào, mày què hay gì?!”

Tu Nhan cắn chặt môi.

Lúc cô ta chọc giận Doanh Tử Khâm, Doanh Tử Khâm vẫn chỉ là một đứa con nuôi bị nhà họ Doanh đuổi ra khỏi cửa, làm sao cô ta biết được lại có chuyện ngày hôm nay.
Doanh Tử Khâm của hiện giờ căn bản không phải là người cô ta có thể dây vào.

Nhà họ Tu cũng không thể.

“Quản gia!” Ông cụ Tu không để ý đến Tu Nhan nữa, càng mất kiên nhẫn hơn: “Để mắt kỹ vào!”

“Vâng." Thái độ của quản gia đối với Tu Nhan cũng thay đổi 180 độ, ông ta không còn cung kính như trước kia nữa: “Tiểu thư Tu Nhan, xin mời.”

Mặt Tu Nhan trắng bệch như tờ giấy, đi theo quản gia ra ngoài, đúng lúc đυ.ng phải Tu Vũ và Tu Thiếu Uyển từ bên ngoài trở về.

Hai người cũng để ý đến cô ta, rõ ràng ánh mắt hai người không hề có ý coi thường, nhưng lại khiến Tu Nhan cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cô ta mím môi, lần này không dám huênh hoang nữa, cúi đầu cun cút rời đi như một con chó.

Tu Vũ xoa cằm, chép miệng một tiếng: “Cô xem, cháu đúng là công cốc.”

Cô ấy còn tỉ mỉ lên một kế hoạch, kết quả chẳng được bao lâu, Tu Nhan đã tự mình đâm đầu vào chỗ chết rồi. Cũng là bởi ông cụ Tu quá vô tình.
“Thôi kệ đi.” Tu Thiếu Uyển vỗ vỗ vai cô ấy, thở dài: “Để cô đi luyện xe với cháu, đợi đến khi cháu giành được thứ hạng cao trong cuộc đua F1 lần này, thì cho dù ông cụ có không bằng lòng đến mấy cũng phải giao lại quyền hành vào tay cháu.”

Nhà họ Tu cũng phân làm nhiều nhánh, không phải tất cả các nhánh đều ủng hộ ông cụ Tu.

Bọn họ vẫn rất xem trọng huyết thống, một đứa con rơi không đủ tư cách để thừa kế nhà họ Tu.

Chỉ có điều, trước mắt Tu Vũ vừa mới quay về, vẫn chưa đủ năng lực để có được sự ủng hộ của bọn họ.

Tu Vũ gật đầu: “Vâng, cháu biết ạ, đi thôi.”

***

Ba ngày sau.

Nhà họ Kỷ.

Kỷ Nhất Nguyên mất hết mặt mũi ở nhà họ Tu, mấy hôm nay đều đang tức tối.

Kết quả sáng nay ông ta lại nghe được tin từ phía nội viện, nói thí nghiệm của Kỷ Nhất Hàng rất thuận lợi, chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể hoàn toàn nghiệm thu rồi.
Còn bên phía ông ta, vẫn mắc kẹt ở bước thứ ba từ dưới lên, không thể nào vượt qua được.

Kỷ Nhất Nguyên biết, nếu ông ta thua Kỷ Nhất Hàng trong cuộc cạnh tranh dự án nghiên cứu lần này, thì sau này muốn trừ bỏ Kỷ Nhất Hàng sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa.

Hơn nữa, thí nghiệm này là cấp A, tổng điểm cống hiến đến 3000, ông ta thật không nỡ nhường cho đối thủ.

“Xui xẻo!” Kỷ Nhất Nguyên vỗ bàn thật mạnh, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Thật đúng là họa vô đơn chí (1).”

(1) Họa vô đơn chí ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập.

Ông ta phải nghĩ cách khiến thí nghiệm của Kỷ Nhất Hàng thất bại mới được.

“Bố.” Kỷ Vân Đông ở bên cạnh lên tiếng: “Con vừa gọi điện thoại cho giáo sư Nhan rồi, cô ấy bảo bố không cần phải lo, Kỷ Nhất Hàng tuyệt đối không thể hoàn thành được thí nghiệm đâu.”
Kỷ Nhất Nguyên nhíu mày: “Sao lại nói thế?”

“Không phải Kỷ Ly đã đắc tội với giáo sư Nhan rồi ư?” Kỷ Vân Đông cười nói: “Giáo sư Nhan đã nhờ người khóa hết các kênh mua nguyên liệu dùng cho phòng nghiên cứu của nhóm Kỷ Nhất Hàng rồi.”

“Hôm nay Kỷ Nhất Hàng xin nghỉ rời khỏi phòng thí nghiệm, là để đi mua nguyên liệu cho bước nghiên cứu cuối cùng, bố nói xem không còn kênh cung cấp, bọn họ đào đâu ra nguyên liệu? Không có nguyên liệu còn đòi làm thí nghiệm?”

Đúng là đáng đời.

“Vậy à?” Kỷ Nhất Nguyên không ngờ còn có chuyện này, tâm trạng tốt hẳn lên: “Rất tốt, con nhất định phải cố gắng theo học cô Nhan, bố nghe nói năm sau phòng thí nghiệm của Manuel sẽ tuyển người, nói không chừng cô Nhan có thể tiến cử con đi.”

Kỷ Vân Đông gật đầu: “Bố, nhưng còn phía Tập đoàn Venus?”
“Cũng may đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tu.” Kỷ Nhất Nguyên thầm thấy may mắn: “Tập đoàn Venus chỉ nói không hợp tác với nhà họ Tu nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội, cứ đợi thêm xem sao.”

Đợi đến khi nắm được nhà họ Kỷ trong tay, bọn họ sẽ bắt đầu hướng sang thị trường quốc tế.

***

Một bên khác.

Kỷ Nhất Hàng quay về nhà, bắt đầu chọn mua nguyên liệu thí nghiệm mới.

Ông cầm máy bàn lên, gọi cho phía trung tâm cung cấp nguyên liệu.

Điện thoại được nối máy rất nhanh.

Kỷ Nhất Hàng mở lời: “Xin chào, tôi là Kỷ Nhất Hàng, tôi đã đặt một đơn hàng nguyên liệu thí nghiệm, tôi cần gấp, mong trung tâm cung cấp nguyên liệu có thể phê duyệt nhanh nhất có thể.”

“Xin ông đợi cho một lát.” Nhân viên trực tổng đài kiểm tra trên máy tính bàn tay bất chợt chững lại: “Thưa ông Kỷ Nhất Hàng, số hiệu phòng thí nghiệm của ông là B69 đúng không?”
Kỷ Nhất Hàng gật đầu: “Đúng B69 cần những loại vật tư thí nghiệm này.”

“Thật xin lỗi, ông Kỷ Nhất Hàng.” Nhân viên tỏ vẻ rất tiếc: “Ban nãy tôi vừa kiểm tra, trước mắt số hiệu phòng thí nghiệm này đang nằm trong danh sách xám, cho nên chúng tôi không thể xuất vật tư thí nghiệm cho ông được.”

“Danh sách xám?” Kỷ Nhất Hàng biến sắc: “Đã có chuyện gì?”

Trừ phi phòng thí nghiệm xảy ra sự số thí nghiệm nghiêm trọng nào đó, hoặc là tiến hành một vài thí nghiệm đen không chính đáng, gây hại cho quốc tế, mới bị xếp vào danh sách xám.

Cấp bậc phòng thí nghiệm của ông năm nay mới tăng hạng, cũng không làm chuyện gì phi pháp, theo lý mà nói phải có nhiều đặc quyền hơn mới phải, sao đột nhiên lại bị phong tỏa?

Con đường quốc tế một khi bị phong tỏa, thì không thể mua được nguyên liệu thí nghiệm nữa.
Nếu muốn nói viện giúp bọn họ đặt mua vật tư thí nghiệm, thì phải lấy điểm cống hiện ra đổi. Hoặc là đạt được vinh quang nào đó, khiến nội viện phải đưa ra phần thưởng.

Nhưng nếu dùng điểm cống hiến đi đổi vật tư, thì sẽ phải tiêu tốn rất nhiều điểm cống hiến.

Đừng nói là Kỷ Nhất Hàng, cho dù là Nhan Nhược Tuyết cứ dùng điểm cống hiến đổi mãi như vậy thì cũng không chống đỡ được bao lâu.

Nội bộ nhà họ Kỷ cạnh tranh như thế đấy, mọi việc đều phải dựa vào thực lực và quan hệ của bản thân.

“Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không có quyền nói cho ông biết." Nhân viên nói: “Ông Kỷ Nhất Hàng, rất tiếc, ông còn phòng thí nghiệm nào khác không?”

Kỷ Nhất Hàng lại đọc thêm hai số hiệu nữa: “C98 và C105.”

Mười giây sau, nhân viên lại trả lời: “Ông Kỷ Nhất Hàng, hai phòng thí nghiệm này cũng đang ở trong danh sách xám.”
Cũng đang?!

Kỷ Nhất Hàng đờ đẫn ngồi tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Ba phòng thí nghiệm đều nằm trong danh sách xám, chỉ có thể là bị người ta cố ý phong tỏa thôi.

Nhân viên thấy mãi không có tiếng trả lời, đành nói tiếp: “Chúng tôi còn rất nhiều việc, nếu ông không có việc gì khác, thì cuộc nói chuyện lần này sẽ kết thúc tại đây!"

Kỷ Nhất Hàng cất tiếng khó khăn: “Được, tôi...”


Lần này, một bàn tay trắng bóc đón lấy điện thoại từ trong tay ông.


Kỷ Nhất Hàng ngầng đầu lên, sững người.


“S07." Doanh Tử Khâm nhận lấy điện thoại, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi dùng phòng thí nghiệm có số hiệu S07.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK