Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 422: Gia tộc Laurent không đủ, lại thêm Tập đoàn Venus nữa -

Nhưng ngoài cây cối ra, bà ta không nhìn thấy cái gì.

Chung Mạn Hoa cố dằn sự mất kiên nhẫn của bản thân xuống, lại gọi một tiếng: "Tiểu Huyên?"

"A?" Doanh Nguyệt Huyên sực tỉnh, mím môi: "Xin lỗi, mẹ, ban nãy con hơi mất tập trung."

"Sắp vào trường thi rồi." Giọng Chung Mạn Hoa nhạt hơn mấy phần: "Đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ khi thi tốt, con mới có tương lai."

Doanh Nguyệt Huyên ép mình thu lại ánh mắt nhưng tay cô ta vẫn đang run lẩy bẩy, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hình như cô ta mới nhìn thấy Doanh Tử Kh3âm thì phải.

Nhưng sao có thể chứ?

Không phải đâu.

Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.

Doanh Tử Khâm còn đang nằm trong bệnh viện ở châu Âu, phải dựa vào máy thở và glucozo mới có thể tiếp tục duy trì mạng sống, sao có thể đến tham gia kỳ thi này được?

Không biết chừng còn có khả năng chết rồi cũng nên.

Trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp toàn quốc chỉ có thể là cô ta.

Không thể là một ai khác.

Cô ta không cho phép.

Lúc này, tiếng chuông vang lên.

Doanh Nguyệt Huyên nhéo lòng bàn tay, bắt bản thân bình tĩnh lại: "Mẹ, con vào đây."

"Đi đi." Chung Mạn Hoa gật gật đầu: "Mẹ cổ vũ cho con."

***

Một bên khác.

Góc phố, cũng là nơi mà camera không thể quay đến được.

Phó Quân Thâm cầm hộp bút và phiếu dự thi đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Doanh Tử Khâm: "Cố gắng đừng để quá nhiều người nhìn thấy."

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Em tự có tính toán."

Năng lực phản trinh sát của cô rất mạnh. Nếu không mấy trăm năm trước, khi ở châu Âu, cô cũng không tránh được nhiều cuộc truy sát đến vậy.

"Đại lão, cố lên!" Nhϊếp Triều ở bên cạnh cổ vũ, vô cùng hưng phấn: "Đợi cô đến Đế đô, tôi sẽ cho công ty quay rất nhiều, rất nhiều phim drama máu chó cho cô xem."

Anh ta vốn không đến được, trọng trách của nhà họ Nhϊếp đều đặt trên vai anh ta.

Là ông cụ Nhϊếp biết anh ta muốn đến tiễn Doanh Tử Khâm đi thi nên mới đặc biệt đồng ý cho anh ta nghỉ.

Nhϊếp Triều rất đau buồn nhưng anh ta không thể không thừa nhận một sự thật.

So với anh ta, Doanh Tử Khâm càng giống cháu của ông cụ Nhϊếp hơn.

Doanh Tử Khâm liếc anh ta một cái: "Vậy tôi đợi xem."


Đợi tất cả học sinh đều đi vào, Doanh Tử Khâm mới đi.

Phó Quân Thâm đút tay vào túi, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô rời đi.

"Thất thiếu." Nhϊếp Triều nhấc tay đập đập vai anh, có hơi ngưỡng mộ: "Đưa bạn gái đi thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia, cảm giác này có phải là khá mới mẻ không?"

"Ừm." Phó Quân Thâm có vẻ không tập trung lắm: "Có cảm giác an ủi vì con gái mình lớn rồi."

Nhϊếp Triều: "..."

Bạn trai kiểu bố đúng chuẩn.

Nhϊếp Triều ngượng ngùng một chút, xoa xoa tay, ánh mắt phát sáng: "Thất thiếu, cậu nói xem, liệu có phải bạn gái tôi đang học cấp hai không? Biết đâu sau này tôi cũng có thể được nếm trải cảm giác ấy cũng nên."

Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, đột nhiên cũng khóe môi, ngữ khí nhàn tản: "Đã thu âm, tôi sẽ gửi cho anh và ông cậu ngay"

Nhϊếp Triều: "???"

**

Trong trường thi.

Lúc Doanh Tử Khâm vào, những học sinh khác đều đã ngồi vào chỗ.
Có vài người nhìn cô một cái nhưng rất nhanh đã dời mắt, hiển nhiên là không nhận ra.

Ngoài học sinh lớp xuất sắc sẽ được phân bố đồng nhất ở một trường thi, phòng thi của những học sinh khác trong trường Thanh Trí vẫn được phân bố theo khu vực như bình thường.

Doanh Tử Khâm siết chặt khẩu trang, ngồi xuống bày đồ dùng học tập ra.

Đầu tiên là ký tên, giám thị cầm danh sách bắt đầu đi từ bàn thứ nhất.

Lúc đến lượt Doanh Tử Khâm, vì phải xác nhận xem có hành vi thi hộ hay không, vì thế bắt buộc phải cái khẩu trang.

Doanh Tử Khâm kéo khẩu trang xuống.

Giám thị nhận ra cô ngay, trong phút chốc vô cùng kinh ngạc: "Em là Doanh..."

Doanh Tử Khâm lắc đầu với cô ấy, ngón tay ấn nhẹ trên môi, tỏ ý cô ấy đừng kinh động đến người khác.

Giám thị kịp thời nuốt lời nói lại, căng thẳng mà gật đầu.


Sau khi để cô ký tên xong, giám thị hoảng hốt đi sang bàn tiếp theo.

Doanh Tử Khâm lại đeo khẩu trang lên, cúi thấp đầu.

Tiếng chuông chuẩn bị thi vang lên, hai giám thị bắt đầu phát đề.

Sau khi điền xong thông tin cá nhân, Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn câu tập làm văn.

Cô bóp bóp cổ tay, khẽ khàng thở dài.

Cô vẫn nên viết thôi.

Dù sao cũng chỉ có một lần.

Nhưng mong rằng sau này cô không phải gặp cái thứ phản nhân loại như tập làm văn của môn ngữ văn nữa.

***

Năm rưỡi chiều ngày 6 tháng 8, kỳ thi tốt nghiệp chính thức kết thúc.

Trong dòng học sinh ùa ra ngoài, Doanh Tử Khâm trông rất nổi bật.

Cô đi rất chậm, thậm chí là rất nhàn nhã.

Phó Quân Thâm đang ở bên ngoài đời cô.

Ngoại hình của anh rất xuất chúng, vì thế anh cũng đeo khẩu trang.

Nhưng dù vậy, dáng người hoàn hảo kia cũng thu hút không ít cái ngoái nhìn của rất nhiều người.
"Thế nào?" Phó Quân Thâm ôm lấy cô, ngón tay siết chặt eo cô: "Đề không khó đúng không?"

Doanh Tử Khâm gật nhẹ: "Chuyện cỏn con."

Phó Quân Thâm xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Về nhà ăn cơm, ông ngoại và bác trai đều đang đợi."

"Em không muốn đi bộ."

"Anh cõng em."

Doanh Tử Khâm không từ chối, trèo lên lưng anh.

Ngón tay của Phó Quân Thâm giữ chặt bắp chân cô, lông mi rũ xuống, cười khẽ.

May mà bạn gái nhà anh chỉ làm nũng với anh, với người khác vẫn rất hung dữ.

Doanh Tử Khâm vốn dĩ muốn ngủ một giấc, nhưng chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn một cái rồi nhấc máy.

Là Hickman gọi đến.

Hôm xảy ra vụ nổ, Hickman cũng thức trắng mấy đêm, vẫn luôn chờ trong bệnh viện.

Cho đến khi Doanh Tử Khâm hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, ông mới trở về phòng thí nghiệm.

"Doanh, phòng thí nghiệm quyết định ngày kia mở cuộc họp báo cáo dự án tàu mẹ vũ trụ." Hickman hỏi: "Em có thời gian đến tham dự không?"
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối: "Không đâu, giáo sư, giờ em không thích hợp xuất hiện. E rằng sẽ mang đến rắc rối cho giáo sư."

Những người bị thương do khói độc ăn mòn cùng cô tuy đã được Đại học Norton cung cấp thuốc giải độc nhưng đến giờ họ vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu chuyện cô tỉnh lại trước bị quá nhiều người biết, sự tình sẽ không quá tốt.

"Được. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy." Hickman thở dài một hơi: "Đây là một dự án dài, em đến lúc nào cũng được."

***

Châu Âu.

Gia tộc Pastch cũng nhận được tin về cuộc họp báo cáo dự án.

"Gia chủ, may là ngài sáng suốt, rút vốn đầu tư trước, nếu không chúng ta cũng bị kéo xuống nước rồi." Quản gia cười nói: "Vậy mà Hickman thực sự dám công khai dự án của mình, cũng không biết sẽ nhận lại chế giễu của bao nhiêu người nữa."
Gia chủ của gia tộc Pastch năm nay đã hơn 50 nhưng vẫn phong độ như năm xưa, giữa mày mắt có thể mơ hồ nhìn ra vẻ đẹp trai năm đó. Ông ta vẫn khỏe mạnh cường tráng, không hề kém cạnh đàn ông trẻ tuổi một chút nào.

Người đàn ông trung niên hơi híp mắt: "Đến lúc đó, chúng ta phải đến cuộc họp báo cáo này."

Quản gia hơi ngạc nhiên: "Gia chủ?"

"Chỉ sợ Hickman thực sự tìm được nhà đầu tư rồi" Người đàn ông trung niên thản nhiên nói: "Chúng ta dọa mấy nhà đầu tư không biết trời cao đất dày kia một chút."

"Đến lúc đó, bắt họ rút vốn ngay lập tức."

Họ đã hợp tác với gia tộc Taylor, tất cả đều đầu tư vào phòng thí nghiệm của Manuel. Giới nghiên cứu khoa học đều biết, Manuel và Hickman không hợp nhau lắm.

Manuel đã nghiên cứu ra phun sương hình chữ L chữa trị vết thương nhưng hai năm nay Hickman lại chẳng có thành quả gì.
Rốt cuộc ai phát triển tốt hơn, nhìn cái là biết.

"Sau đó cũng thuận theo ý của Hickman." Người đàn ông trung niên lại nói: "Lan truyền tin tức của cuộc họp báo cáo dự án đi, người ủng hộ ông ta sẽ từ đó mà ít đi."

Hickman được coi là nhà vật lý vĩ đại nhất sau Simon Brand.

Nếu họ đã quyết định đứng về phía Manuel, đương nhiên cũng sẽ giúp ông ta chèn ép Hickman.

Đầu tiên là phải giảm uy tín và danh tiếng của Hickman.

Quán gia bừng tỉnh: "Vâng, gia chủ."

Ông ta vội vàng để giải quyết.

Rất nhanh sau đó, dưới sự thúc đẩy của gia tộc Pastch, trên các trang mạng xã hội ở châu Âu cũng xuất hiện từ khóa liên quan đến tàu mẹ vũ trụ.

Người biết Hickman ở nước Hoa rất ít nhưng ở châu Âu, về cơ bản là ai cũng biết.

Trong phút chốc, Internet nổ tung.

[Giáo sư Hickman lợi hại quá! Tàu mẹ vũ trụ!!!]
[Trời ơi, tôi mới chỉ thấy loại phi thuyền này trong phim, cũng chỉ có giáo sư Hickman mới dám đề ra.]

Nhưng phản đối và chế giễu vẫn chiếm phần nhiều.

[Tôi thừa nhận Hickman rất giỏi, nhưng cũng tự đại quá. Tàu mẹ vũ trụ? Ha ha ha, năm mơ giữa ban ngày.]

[Còn chưa hiểu sao? Tại sao gia tộc Pastch rút vốn? Hiển nhiên là vì dự án này quá giả, quá sáo rỗng rồi. Chậc, tôi đề nghị mọi người đi xem phim điện ảnh về đề tài các hành tinh đi, trong đó muốn bao nhiêu tàu mẹ vũ trụ liền có bấy nhiêu.]

[Để tôi xem xem có nhà đầu tư nào ngu ngốc đầu tư cho dự án này. Có thời gian lãng phí tiền đi đầu tư cho dự án sáo rỗng này thì chi bằng đi làm công tác xã hội đi, biết trên thế giới này có bao nhiêu nạn dân vẫn đang chịu khổ cực không?]

[Ồ, đúng rồi. Gia tộc Pastch vừa ra, chắc hẳn không có nhà đầu tư không có mắt nào đầu tư tiếp đâu. Có điều có hai bên đều không sợ gia tộc Pastch, là gia tộc Laurent hoặc Tập đoàn Venus à, có mời được không vậy? *Mỉm cười* *Mỉm cười*]
- Chương 423: Cuộc họp báo cáo -

Tuy không đến cuộc họp báo cáo nhưng Doanh Tử Khâm vẫn quan tâm, cũng lên mạng đọc bình luận.

Cô nhướn mày.

Thật không trùng hợp, cả hai đều đến rồi.

Cô phát hiện bây giờ cũng có khá nhiều nhà tiên tri đấy.

Doanh Tử Khâm tựa vào giường, vẻ mặt lười biếng, dùng máy tính để đăng nhập diễn đàn NOK.

Vừa vào, mấy tin nhắn ào ào hiện lên.

[Chỉ Yêu Tiền]: !!!

[Chỉ Yêu Tiền]: Lão đại, tôi bị bắt nạt.

[Thần toán]: Không bước chân ra khỏi cửa mà vẫn bị bắt nạt?

[Chỉ Yêu Tiền]: Có một Tập đoàn Venus, bỏ đi, tên của tập đoàn này là gì không quan trọng, dù sao lão đại cũng không quan tâm đến chuyện này. Tóm lại họ đầu tư 200 tỷ cho dự án tàu mẹ vũ trụ mà cô nói.

[Chỉ Yêu Tiền]: Tôi chỉ đầu tư 100 tỷ, đây không phải bắt nạt tôi thì là gì? Có phải họ muốn đọ tiền với tôi không?
[Chỉ Yêu Tiền]: Lão đại, đây cũng là gây hấn với cô, trong kho vàng của tôi cũng có phần của cô.

[Thần toán]: ...

Doanh Tử Khâm nhìn về phía cửa.

Lúc này Ôn Phong Miên đã ngủ rồi nhưng vẫn không ngắt điện.

Vì bây giờ CEO nào đó của Tập đoàn Venus bắt nạt Caesar Laurent đang nằm trên sô pha.

Cô có thể dùng điện thêm một lúc nữa.

[Chỉ Yêu Tiền]: Sao tôi có thể nhịn được chuyện này? Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Doanh Tử Khâm nhướn mày, lúc chuẩn bị trả lời thì lại có tin nhắn mới.

[Chỉ Yêu Tiền]: Tôi nhịn. Tôi còn muốn ngủ trên vàng. Tôi không thèm chấp Tập đoàn Venus phá của kia, tôi phải chế giễu họ, lãng phí tiền!"

Doanh Tử Khâm: "..."

Quả nhiên vẫn là thằng nhóc ngốc nghếch trẻ trâu kia.

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: "Yểu Yểu, ngủ chưa?"
Doanh Tử Khâm không muốn nhúc nhích, chỉ trả lời: "Chưa ngủ, anh vào đi."

Phó Quân Thâm ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.

Cô gái mặc váy ngủ màu trắng, yên lặng tựa lưng trên giường.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong, rơi xuống cẳng chân trắng muốt của cô, tựa như đắp một lớp sa mỏng vậy.

Dụ hoặc lòng người.

Vẻ mặt Phó Quân Thâm nhàn nhạt, cầm chăn bông bên cạnh lên đắp cho cô.

Sau đó anh ngồi bên cạnh cô, nhướn mày: "Chuẩn bị khi nào chính thức dẫn anh về gặp phụ huynh?"

"Hôm nay anh rõ ràng như vậy, bố em và ông ngoại đều nhìn ra rồi." Doanh Tử Khâm ngáp một cái, không quan tâm lắm: "Anh lo lắng cái gì?"

Chuyện Phó Quân Thâm cứu cô ra, ông cụ Chung và Ôn Phong Miên cũng đã biết.

Tuy ông cụ Chung ngoài miệng luôn nói cải trắng bị heo ăn mất rồi nhưng trên thực tế, ông cụ rất hài lòng với Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm hơi trầm mặc một lúc, thấp giọng cười: "Lo lắng đối xử không tốt với em, ngày nào đó em chạy mất thì làm sao, anh lại cô đơn một mình rồi."

Anh luôn không có cảm giác an toàn, sẽ lo được lo mất.

Anh cũng luôn cảm thấy là mình không tốt cho nên người thân thiết xung quanh anh mới lần lượt rời anh mà đi.

Vì chuyện này, anh còn đặc biệt đi xem bói, xem xem mình có mệnh cách thiên sát cô tinh gì gì không.

"Đây là lần đầu tiên em yêu, cũng là lần đầu tiên có bạn trai." Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Nhưng em có thể học cách làm một bạn gái, chúng ta có thể cùng nhau học tập."

"Anh không cần lo, đời này của em, ngoài anh ra sẽ không có người khác."

Một câu ngữ khí bình thường nhưng hệt như sóng to gió lớn, đập vào tai người nghe.

Lông mi Phó Quân Thâm hơi động đậy, đột nhiên bật cười, ấn tay cô: "Em làm tim anh đập nhanh quá, em có muốn sờ thử không?"
Lần này Doanh Tử Khâm không giãy ra, ngón tay bị kéo qua. L*иg ngực của người đàn ông rộng, ấm áp mà có sức mạnh.

Sờ xong, cô ngáp một cái, lười biếng đánh giá một câu: "Cơ bắp không tệ."

"Hửm?" Phó Quân Thâm cũng tựa vào giường, khôi phục dáng vẻ tản mạn: "Đặc biệt tập cho em đấy, còn cơ bụng nữa, cung kính chờ đợi được phục vụ bất cứ lúc nào."

Doanh Tử Khâm liếc Phó Quân Thâm một cái rồi đá anh: "Được voi đòi tiên."

"Được rồi, bàn chính sự. Dạo này không bình yên, anh đưa em đến giới cổ vũ tu dưỡng một khoảng thời gian." Phó Quân Thâm vuốt tóc và trán của cô, thấp giọng: "Anh đã liên lạc với nhà họ Diệp rồi, họ sẽ sắp xếp cho em, Vân Sơn cũng đi cùng em, anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến."

Tuy giới cổ võ rất hỗn loạn, gia tộc lớn, gia tộc nhỏ cũng tranh đấu không ngừng.
Nhưng không thể không thừa nhận, với tình hình trước mắt, giới cổ võ quả thật là nơi an toàn nhất.

Dù là nhóm người có ký hiệu đầu lâu đen kia cũng tuyệt đối không dám bước vào giới cổ võ.

Cổ võ giả tu luyện hơn 200 năm đều ở ẩn rồi.

Không có ai rõ ràng thực lực chân chính của giới cổ võ.

Doanh Tử Khâm ngập ngừng, cau mày: "Em muốn cùng anh..."

"Suỵt, nghe lời, chuyện của người lớn, trẻ con bớt xen vào." Phó Quân Thâm lại véo mặt cô: "Anh không muốn em mệt mỏi quá độ."

Doanh Tử Khâm không nhanh không chậm: "Mệt mỏi quá độ sẽ có nếp nhăn, người già."

"Lại công kích tuổi của anh?" Phó Quân Thâm quay người lại, ánh mắt hơi sâu: "Yểu Yểu, em nói xem anh có nên phạt em không?"

Doanh Tử Khâm còn chưa nói gì thì đã bị ôm lấy.

Anh càng gần cô hơn.

Cô có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở và đôi môi của anh.
Lông mi Doanh Tử Khâm hơi run.

Môi anh lướt qua môi cô, cuối cùng chỉ rơi xuống trán cô.

Một tiếng cười nhẹ vang lên.

"Ngủ ngon, bạn gái."

***

Hôm sau.

Tám giờ sáng theo giờ châu Âu.

Cuộc họp báo cáo dự án tàu mẹ vũ trụ chính thức bắt đầu. Rất nhiều đơn vị truyền thông đến cuộc họp báo cáo từ rất sớm.

Địa vị của Hickman trong giới nghiên cứu khoa học và ở châu Âu rất cao, tin tức đầu tay về ông có giá trị rất lớn.

"Có rất nhiều người hỏi tôi vì sao lại thành lập dự án tàu mẹ vũ trụ này." Hickman đẩy kính, mỉm cười: "Mọi người đều biết, chúng ta thám hiểm vũ trụ mấy chục năm nhưng mới chỉ biết được bề nổi."

"Trong vũ trụ, chắc chắn sẽ có những sinh mệnh khác cùng sinh sống. Máy móc cũng đã từng bắt được tín hiệu ngoài vũ trụ nhưng liệu sinh mệnh ngoài vũ trụ có thực sự tồn tại hay không, trong chúng ta không ai từng thấy qua."
"Tôi vẫn luôn nghiên cứu cơ học lượng tử, hy vọng có thể giúp thế giới giải đáp câu hỏi khó này. Đây chính là những gì tôi nghĩ."

Trên màn hình lớn là bài thuyết trình mà trợ lý và vài nhân viên nghiên cứu làm ra.

Bên trong có bản vẽ phác thảo sơ bộ của tàu mẹ vũ trụ do Hickman vẽ và một vài danh từ, kiến thức lý luận chuyên môn.

Có điều giới truyền thông không hề hứng thú với động kiến thức cơ học lượng tử này nhưng họ chỉ có thể cố nhẫn nhịn chờ đợi.

Sau khi trình bày xong bản báo cáo, trợ lý nhận lấy micro: "Mọi người có nghi vấn gì, bây giờ đều có thể hỏi."

Giới truyền thông đang nghe đến sắp ngủ gật cuối cùng cũng phấn khích, nhao nhao đưa micro qua, bắt đầu đặt câu hỏi.

"Giáo sư Hickman, điều gì đã cho ông dũng khí thành lập dự án tàu mẹ vũ trụ? Ông cho rằng trí thông minh của mình đã đạt đến mức có thể khai phá vũ trụ rồi sao?"
"Giáo sư Hickman, không biết ông có nhìn thấy những bình luận trên mạng xã hội không? Không ít người đều nói ông đang nằm mơ giữa ban ngày, ông thừa nhận điều này sao?"

"Giáo sư Hickman, tôi không thể không hỏi, ông đã không có vốn rồi, dự án tàu mẹ vũ trụ này lại cần cực nhiều tiền đầu tư. Chẳng lẽ ông còn tìm được nhà đầu tư lợi hại hơn gia tộc Pastch sao?"

Vấn đề sau còn sắc bén hơn vấn đề trước.

Giới truyền thông hỏi những câu này chỉ là để thu hút người đọc chứ không nghĩ đến cảm xúc của Hickman.

Nhưng ông không nổi giận mà ngược lại còn rất bình tĩnh.

Ông đẩy kính mắt, lùi về sau một bước, chắp tay hừ nhẹ một tiếng.

Nhìn xem lúc này, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc.

"Rất vui vì mọi người đã quan tâm đến dự án tàu mẹ vũ trụ đến vậy." Người chịu trách nhiệm trả lời là trợ lý. Vẻ mặt anh ta kích động: "Sau khi gia tộc Pastch rút vốn đầu tư, phòng thí nghiệm phải đối mặt với chuyện đóng cửa."
"Tôi và giáo sư cũng rất khó xử, không biết làm thế nào mới có thể tiếp tục nghiên cứu dự án này."

"Nhưng nhờ phúc của một thành viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cô ấy kéo được hai nhà đầu tư lớn về cho chúng tôi." Trợ lý ấn nút, màn chiếu đằng sau hạ xuống: "Mời quý vị nhìn lên màn hình lớn, đây là tất cả số vốn của chúng tôi."

"Chúng tôi đảm bảo sẽ không lãng phí một đồng vốn nào, đến lúc đó, chúng tôi sẽ công khai tất cả chi tiêu, mời mọi người giám sát."

"Một khi dự án tàu mẹ vũ trụ này thành công, nó sẽ mang lại lợi ích cho cả xã hội."

Người đàn ông trung niên tất nhiên cũng nghe được những lời này, nhưng ông ta chỉ khinh thường cười khẩy.

Hickman vẫn có thể kêu gọi được hai nhà đầu tư lớn?

Hoang đường.

Có ai dám mạo hiểm đắc tội với gia tộc Pastch để đầu tư?
Chỉ cần ông ta tùy tiện nói một câu, không có một gia tộc hoặc tập đoàn nào ở châu Âu đầu tư cho dự án tàu mẹ vũ trụ này.

Thực sự tin là gia tộc Laurent?

Người đàn ông trung niên mất đi hứng thú, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Quản gia không hề nhúc nhích, ông ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hai dãy số trên màn hình lớn, thất thanh: "Gia chủ, ông mau nhìn đi, đây... đây..."


Người đàn ông trung niên cũng dừng bước, rất mất kiên nhẫn mà nhìn qua.


——


Dilys: Hong biết mọi người có thích 2 chương gộp lại với nhau không? Mình tính sẽ gộp nhiều chương lại để giảm số quyển đi á. Cmt cho mình biết nhé.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK