Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt mày cô như họa, con ngươi lạnh nhạt.

Làn da trắng sứ, gần như là trong suốt.

Dung mạo của cô gái quá đẹp, rất dễ để nhận ra.

Chỉ cần gặp một lần, chắc chắn sẽ không thể nào quên.

Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không hề có bất cứ một 1tiếng động nào.

Nụ cười trên mặt bà cụ Doanh tắt ngấm, không hề có ý tốt gì: "Cô đến rồi, Thiên Luật đâu? Cô đến đây làm gì? Tôi không cần cô tỏ lòng hiếu thảo, mau biến khỏi đây đi."

Nếu không phải vì Doanh Tử Khâm, Doanh Lộ Vi cũng sẽ không bị đưa vào nhà giam, khiến cho đến bây giờ, đến tư cách để thăm nom bà ta cũng không có.

Thời còn trẻ, bà cụ Doanh đã từng trải qua tranh đấu trong giới hào môn, tay cũng từng gián tiếp dính máu người.

Vì thế theo bà cụ Doanh, những chuyện này chẳng đáng là gì.

Bà ta thiên vị, bà ta thừa nhận.

Chung Mạn Hoa thì lại hơi kinh ngạc.

Lâu lắm rồi bà ta không gặp Doanh Tử Khâm, dù có đến Thanh Trì, bà ta cũng không gặp được cô.

Cũng từ chuyến đến Thanh Trí lần trước, bà ta mới biết tin Doanh Tử Khâm đã đổi phương thức liên lạc với người giám hộ sang số của Ôn Phong Miên, chẳng trách đến điện thoại của Thanh Trí, bà ta cũng không nhận được.

Suy nghĩ của Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình khác nhau, bà ta vẫn muốn đón Doanh Tử Khâm về. Nhưng thái độ của bà cụ Doanh bày ra đó, bà ta cũng không làm gì được, chỉ là mím môi, hơi do dự một chút.

"Bà nội, bà đừng như vậy." Doanh Nguyệt Huyên nhìn cô gái một cái: "Em ấy có thể đến đây, chúng ta nên chào đón mới phải."

"Chào đón?" Bà cụ Doanh cười lạnh: "Bà thấy là nó muốn bà tức đến đổ bệnh nặng thêm ấy. Bà không muốn gặp nó, đuổi nó đi đi."

Norah không hiểu tiếng Hán nhưng cũng có thể nhận ra không khí thay đổi.

Cô ấy tiến lên phía trước, nắm tay cô gái, rất vui mừng nói: "Em đến rồi. Đây là cụ Doanh, chính là bệnh nhân mà tôi đã trao đổi với em. Tôi nghi ngờ trong đầu bà cụ có thứ gì đó nhưng máy móc không kiểm tra ra được."

Norah nói xong lại quay đầu: "Đây là bạn Doanh, Doanh Tử Khâm. Tôi quen em ấy ở trại huấn luyện ISC, nghe nói em ấy còn nhậm chức ở một bệnh viện tại thành phố Hồ nữa."

"Cũng trùng hợp quá, mọi người đều họ Doanh, họ này rất phổ biến ở nước Hoa ư?"

Doanh Tử Khâm nâng mắt, ánh mắt quét qua bốn người nhà họ Doanh đang trong trạng thái không thể tin nổi.


Cuối cùng cô dời mắt, không hề có chút cảm xúc nào.

Cô hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lười biếng: "Ừm, giờ tôi biết rồi."

Phòng bệnh lại chìm trong khoảng tĩnh lặng chết chóc.

Nụ cười bên môi Doanh Nguyên Huyên đông cứng lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên, giọng nói hơi run rẩy: "Tiến sĩ Norah, cô nói gì cơ?"

Sao Doanh Tử Khâm có thể là bác sĩ mà Norah mời đến được?

Đùa gì vậy?

Norah kiên nhẫn đáp lại một câu: "Em Doanh sẽ cùng tôi phụ trách cuộc phẫu thuật của bà cụ Doanh, mọi người... biết nhau ư?"

Dù bà cụ Doanh không hiểu tiếng Anh nhưng nhìn thấy thái độ của Norah với cô gái thì cũng không khó để đoán ra. Bà ta hoàn toàn không thể tin nổi, một tay bấu chặt lấy Doanh Nguyệt Huyên, thân thể run lên: "Loan Loan, nói cho bà nội biết, thần y nói gì vậy?"

Doanh Nguyệt Huyên không đáp lời, cô ta ngẩn ngơ nhìn cô gái, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Sợi dây đàn luôn căng chặt trong đầu cô ta "phựt" một tiếng, đứt đoạn trong nháy mắt.

Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa cũng không khá hơn là bao.
Nhất là Chung Mạn Hoa, bà ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Vì bà ta nghe được một câu trong lời của Norah – Doanh Tử Khâm còn nhậm chức trong một bệnh viện tại thành phố Hồ.

Lại thêm lần trước sau khi bà ta đặt được lịch hẹn với thần y của bệnh viện Thiệu Nhân, điện thoại lại bị cho vào danh sách đen. Dù có ngu ngốc đến thế nào đi chăng nữa, Chung Mạn Hoa cũng suy đoán ra chân tướng của sự việc.

Vị thần y của bệnh viện Thiệu Nhân kia thực sự là Doanh Tử Khâm!


Nhưng sao có thể?

Trở về nhà họ Doanh một năm, Doanh Tử Khâm chưa từng thể hiện tài năng y thuật gì, đến học thuộc bài cũng vấp lung tung, tại sao có thể trở thành thần y?

Đầu óc Chung Mạn Hoa ong lên, trước mắt đã bắt đầu tối sầm.

Thần y bà ta tìm hồi lâu, kết quả xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Doanh Chấn Đình vẫn được coi là trấn tĩnh nhưng cơ mặt run rẩy thể hiện sự mất bình tĩnh trong nội tâm ông ta.

Khác với Chung Mạn Hoa, ông ta chưa từng thích đứa con ruột này của mình. Nhất là sau khi đón Doanh Tử Khâm từ huyện Thanh Thủy về, thấy cô không hiểu lễ nghi, học thức nông cạn, đến một ngón tay của Doanh Nguyệt Huyên cũng không bằng thì ông ta lại càng chán ghét hơn.

Dù rằng gần đây Doanh Tử Khâm rất nổi tiếng, lại còn là thần học mà cả mạng Internet công nhận nhưng Doanh Chấn Đình cũng không hề thay đổi suy nghĩ của bản thân.

Cho đến bây giờ, thần y mà đến Norah cũng phải đích thân đi mời tới.

Nhân tài hàng đầu trong ngành y thiếu thốn thế nào, Doanh Chấn Đình biết rõ.

Bây giờ nhà họ Doanh xuất hiện một thần y.

Có một thần y, sao có thể thiếu mối quan hệ được?
Gia tộc lớn đều sẽ vội vàng lao đến, cầm tiền đến mời ấy chứ.

Nghĩ đến điểm này, tim Doanh Chấn Đình run lên.

"Mẹ, Tử Khâm là thần y." Cuối cùng chung Mạn Hoa cũng bừng tỉnh, vẻ mặt bà ta kích động: "Tử Khâm có thể khám bệnh cho mẹ!"

Bà cụ Doanh càng không thể chấp nhận được: "Mẹ không tin, mẹ không tin. Chấn Đình... Chấn Đình, con nói gì đi."

Một đứa con nuôi, dựa vào đâu mà lại ưu tú hơn cháu ruột của bà ta?

Doanh Nguyệt Huyên, thiên kim đại tiểu thư mà nhà họ Doanh dốc hết sức bồi dưỡng.

"Mẹ, Tử Khâm quả thật là thần y." Khuôn mặt lạnh lẽo của Doanh Chấn Đình dần dần dịu lại: "Là con bé muốn cứu mẹ."

Xem ra ông ta phải thay đổi chủ ý, đón Doanh Tử Khâm về thôi.

Hơn nữa, ông ta còn phải mở tiệc, nói cho tất cả mọi người biết Doanh Tử Khâm mới là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Doanh.
Còn về ước định trước đây đã nói với Tỉnh Hồng Trinh?

Ông ta nuốt lời đấy, thế thì đã làm sao?

"Ừm." Doanh Tử Khâm nhét hai tay vào túi, sắc mặt lạnh nhạt, giọng nói xa cách: "Tôi không cứu."

Ba chữ này giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người nhà họ Doanh.

Tim Chung Mạn Hoa trong phút chốc co rúm lại, bà ta cười rất khó coi: "Tử. Tử Khâm, con nói gì? Đây là bà nội con, sao con có thể không cứu?"

Doanh Tử Khâm nhướn mày, lôi điện thoại ra, không nhanh không chậm mà ấn một nút.

Trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên giọng nói rất cương quyết của bà cụ Doanh.

"Tôi không muốn gặp nó, bảo nó biến đi."

Doanh Tử Khâm tắt ghi âm đi, nhét điện thoại vào trong túi áo, vẫn nói rất lịch sự. "Như mong muốn của các người."

Sáu chữ này khiến sắc mặt của bà cụ Doanh trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, trên mặt càng đau đến nóng rát.
Bà ta không thích Doanh Tử Khâm, nhưng cũng không muốn lấy mạng mình ra để làm trò đùa. Nếu bà ta biết Doanh Tử Khâm là thần y mà Norah mời đến, sao bà ta có thể nói ra được những lời đó?

Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: "Cũng mong các người nhớ rõ, tôi và nhà họ Doanh đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhau từ lâu rồi."

Chung Mạn Hoa đứng sững sờ tại chỗ.

Khung cảnh này thực sự quá quen mắt.

Bà ta đột nhiên nhớ đến một năm trước. Trong cuộc đối chất lần trước ở nhà tổ, không ai tin tưởng Doanh Tử Khâm. Lúc đó, cô gái cũng trực tiếp mở một đoạn ghi âm, sau đó không thèm quay đầu, rời khỏi nhà họ Doanh.

Chung Mạn Hoa đột nhiên nhận ra, kể từ lúc đó, bà ta thực sự đã mất đi đứa con ruột của mình.

Không thể trở lại được nữa.

"Tử Khâm, mẹ sai rồi." Chung Mạn Hoa cúi đầu, đây là lần đầu tiên bà ta xin lỗi: "Bệnh của bà nội con rất nặng, con chữa cho bà đi, chuyện này với con mà nói chẳng đáng là gì mà."
"Tiến sĩ Norah, xin lỗi." Doanh Tử Khâm không hề lung lay, cô quay đầu: "Không ngờ cô lại tìm tôi đến để chữa bệnh cho người như thế này. Tôi với họ có thù oán, tôi không cứu."

Cô hơi gật đầu tỏ ý rồi rời khỏi.

Bốn người nhà họ Doanh vẫn còn ngẩn ngơ ở phòng bệnh, thân thể run lên.

"Mọi người..." Norah cau mày.

Cô ấy ngẫm nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Tả Lê.

Ngay từ lần đầu đến Thanh Trí, Tả Lê đã tìm hiểu được mấy chuyện tồi tệ mà nhà họ Doanh làm từ chỗ chủ nhiệm giáo vụ.

Nghe Norah hỏi vậy, anh ta liền kể tất cả những gì mình biết cho cô ấy nghe.

Cuối cùng còn bồi thêm một câu.

"Tiến sĩ Norah, mấy người nhà họ Doanh kia không xứng làm người. Cô là bác sĩ, cô biết kho máu sống đại biểu cái gì đúng không? Một năm rút máu nhiều lần như vậy, tổn thương với cơ thể lớn đến mức nào, chắc hẳn cô cũng rõ."
"Trò Doanh có thể sống đến bây giờ, thực sự là một kỳ tích."

Norah nghe xong, tức đến run người.

Cô ấy gặp không ít bệnh nhân, cũng thấy cảnh người nhà bệnh nhân làm loạn ở bệnh viện rồi.

Nhưng cô ấy thực sự không thể tin được còn có người có thể làm ra được những chuyện thế này.

Norah nhìn bà cụ Doanh, vẻ mặt chán ghét: "Kho máu sống? Các người thực ghê tởm!"

Nói xong, cô ấy bỏ điện thoại xuống, cởϊ áσ blouse trắng trên người mình ra.

Thấy hành động này của cô ấy, Chung Mạn Hoa hoảng hốt: "Tiến sĩ Norah, cô làm gì vậy?"

"Xin lỗi." Giọng Norah lạnh lùng: "Tôi cũng không chữa nữa. Lương y như từ mẫu, nhưng các người không xứng."

Cô ấy đặt áo blouse trắng qua một bên, đi ra ngoài cửa. Trước khi bước ra khỏi cửa, Norah vẫn dừng lại, nói thêm một câu: "Bệnh này không đơn giản, rất kỳ lạ, các người vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Cánh cửa phòng bệnh được đóng lại, lúc này trong phòng chỉ có bốn người nhà họ Doanh.

Người Chung Mạn Hoa lạnh toát, môi mấp máy: "Chấn Đình..."

Doanh Chấn Đình cũng vô cùng hối hận.

Doanh Tử Khâm biết y thuật, ông ta chắc chắn sẽ giữ cô lại, hơn nữa sẽ còn cho cô những điều tốt nhất.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi.

Họ đã cắt đứt quan hệ rồi, ông ta cũng không chỉ một lần buông lời cay nghiệt, bảo Doanh Tử Khâm cút xéo.

Giờ nghĩ lại, lòng Doanh Chấn Đình đau như cắt, vô cùng hối hận.

Bà cụ Doanh cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Bà ta nắm chặt tay của Doanh Nguyệt Huyên, thở hổn hển, mặt đỏ au: "Loan Loan, làm thế nào bây giờ? Tử Khâm không chữa bệnh cho bà, làm thế nào bây giờ?"

"Cháu đi cầu xin con bé, cầu xin con bé có được không?"

Đứng trước cái chết, dù là ai cũng sẽ sợ hãi.
Doanh Nguyệt Huyên nở một nụ cười rất khó coi, nội tâm cũng rất sụp đổ.

Cô ta tính toán trăm bề cũng không tính được bác sĩ mà Norah mời đến là Doanh Tử Khâm.

Rốt cuộc làm thế nào mà Doanh Tử Khâm lại biết y thuật?

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa.

Quan trọng là địa vị của cô ta trong nhà họ Doanh đã tuột dốc không phanh rồi.

Làm thế nào bây giờ?

Doanh Nguyệt Huyên mím môi, đứng dậy: "Mẹ, con ra ngoài một lát."

Chung Mạn Hoa không nghe thấy câu này, Doanh Chấn Đình cũng không để ý.

Doanh Nguyệt Huyên hít sâu một hơi, rời khỏi phòng bệnh.

Cô ta đi vào nhà vệ sinh, lướt đến số điện thoại của Tỉnh Hồng Trinh, gọi đi.

***

Ngoài bệnh viện.

Phó Quân Thâm dựa vào chiếc Maserati. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái bước xuống bậc thềm thì nhướn mày: "Sao nhanh vậy hả, Yểu Yểu nhà chúng ta?"
Doanh Tử Khâm mở cửa xe, ngồi vào vị trí phó lái: "Người nhà họ Doanh, không cứu."

Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nheo lại, vẻ mặt dần lạnh nhạt: "Đúng là không nên cứu, có năng lực thì để họ đi tìm người khác."

Doanh Tử Khâm thắt đai an toàn xong, trầm mặc không nói gì.

"Sao vậy?" Phó Quân Thâm có thể cảm nhận được cảm xúc của cô gái không đúng lắm: "Tâm trạng không vui?"

"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy..." Doanh Tử Khâm tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh nhạt nói: "Khá là nực cười."

Lợi ích thực sự quan trọng đến vậy?

Có thể khiến người từng cao cao tại thượng hèn mọn cầu toàn?

Trước đây cô chưa từng cảm nhận được cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu mà chỉ được biết cái gì là tình bạn sống chết có nhau.

Một lần nữa trở lại Trái đất, không phải là cô không muốn cảm nhận tình thân, chỉ tiếc rằng nhà họ Doanh đã chặt đứt sợi dây tình thân này, cô cũng không cần.
Cô có Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan là đủ rồi.

Còn về tình yêu?

Doanh Tử Khâm hơi liếc nhìn. Ngay lúc này, một bàn tay thon dài đặt trên đầu cô.

Lòng bàn tay ấm áp mà mềm mại.

Mang theo sự dịu dàng và điềm tĩnh riêng của anh.

"Lòng người là thứ khó đoán nhất thế gian này." Lông mi Phó Quân Thâm hơi động đậy, cười nhẹ: "Được rồi, bạn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa. Công viên giải trí Disneyland, có đi không?"

Doanh Tử Khâm nhướn mày.

Giờ cô mới nhớ ra, cô quả thật chưa đến công viên giải trí bao giờ.

"Đi thôi."

"Ừm." Phó Quân Thâm cười khẽ: "Ở lại đó hai ngày, em cũng nghỉ ngơi một chút."

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát, khuôn mặt thả lỏng: "Em muốn ăn barbossa's bounty (1)."

(1) Nhà hàng phục vụ đồ ăn nhanh ở Disneyland Thượng Hải.

"Được, còn gì nữa?"

"Và chụp ảnh với vịt Donald."
"Hửm?" Phó Quân Thâm cảm thấy rất thú vị: "Tại sao không chụp ảnh với nàng Bạch Tuyết?"

"Vịt Donald trông ngốc ngốc dễ thương."

Phó Quân Thâm lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt vé.

Trước mặt anh chỉ là một cô bé, vậy thì chiều cô vậy, anh cam tâm tình nguyện.

***

Ba ngày sau, buổi tối.

Bệnh viện Số 1, trong phòng bệnh.

Chứng đau đầu khiến bà cụ Doanh thường xuyên ngủ gật, nhưng hai hôm nay, bà ta không hề cảm thấy buồn ngủ.

Các bác sĩ của bệnh viện Số 1 đều bó tay với chứng đau đầu của bà ta.


Norah đã khởi hành về châu Âu ngay trong ngày hôm ấy, họ không thể tìm được cô ấy.


Bà cụ Doanh vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm hồi trước.


Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh bật mở. Có người bước vào.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK