Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 457: Hot search lại xuất hiện, chứng cứ đập chết Doanh Chấn Đình cùng Doanh Nguyệt Huyên. -

Bởi vì ngày hôm qua Doanh Nguyệt Huyên bị sốc bởi những tin tức trên mạng kia, cô ta không thể chấp nhận được nó, vì vậy sau khi Doanh Chấn Đình đi ra khỏi ICU và trở về phòng bệnh, cô ta đã rời khỏi bệnh viện ngay lập tức mà quên mất vẫn còn bản kết quả kiểm tra ghép tạng.

"Có ai thích hợp hay không?" Chung Mạn Hoa chỉ cho là bệnh viện đã giúp bọn họ tìm được nguồn gan, thầm thở phào một hơi: "Đưa tôi xem thử xem."

Bà ta tiếp nhận các kết quả phù hợp để xem xét.

Phía trên có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành và các con số, Chung Mạn Hoa không thể hiểu được, nhưng cuối tờ giấy có viết một dòng là có thể cấy ghép.

Chung Mạn Hoa gật nhẹ đầu: "Vậy thì làm phẫu thuật thôi. Càng nhanh càng tốt." 

Bác sĩ chủ trị cũng gật đầu: "Được, vậy mời bà đi theo tôi, qua bên kia nộp phí phẫu thuật."

Chi phí ghép gan không hề thấp, cần phải nộp trước 50 vạn (1.710.705.800 VNĐ).

Hơn nữa sau khi xuất viện, về sau hàng năm còn cần một khoản chi phí bảo dưỡng khổng lồ.

Chuyện kinh doanh của nhà họ Doanh đã bị phong tỏa hoàn toàn, nhưng may là bọn họ vẫn còn rất nhiều tiền gửi ngân hàng. Chung Mạn Hoa cũng đi theo: "Bác sĩ, nguồn gan là của ai? Tôi muốn cảm ơn bọn họ một cách đàng hoàng."

Bác sĩ chủ trị đang viết hóa đơn, không ngẩng đầu: "Không phải người ngoài. Là con gái của bà thôi, như vậy cũng tiết kiệm được một khoản phí tổn thất."

Chung Mạn Hoa ngẩn người: "Con gái của tôi?"

Bà ta và Doanh Tử Khâm đã cạch mặt nhau rồi.

Con gái ở đâu ra?

Chung Mạn Hoa đột nhiên nhớ tới Doanh Nguyệt Huyên.

Doanh Nguyệt Huyên lại có thể hiển gan cho Doanh Chấn Đình sao, thật là trùng hợp.

Dù sao thì không có quan hệ huyết thống cũng có thể ghép tạng được, chỉ có điều là rất hiếm có, vì vậy nguồn gan mới khó đợi.

Chung Mạn Hoa cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn Doanh Chấn Đình có thể bình phục.

***

Đế đô.

Phó Quân Thâm đang kết nối trực tuyến với Tần Linh Yến.

"Lão Phó, chứng cứ thu thập xong, chắc chắn có thể đập chết Doanh Chấn Đình." Tần Linh Yến hừ lạnh một tiếng: "Có lẽ đến lúc đó, mụ phù thủy kia cũng sẽ chết ngắc thôi."

Vì một đứa con riêng mà bán đứng con gái ruột của mình, Chung Mạn Hoa có thể chấp nhận ư?

"Ừm." Phó Quân Thâm nheo lại đôi mắt đào hoa, thản nhiên nói: "Tung hết tin ra ngoài đi."

Bây giờ, nhà họ Doanh đã suy sụp, liệu Doanh Nguyệt Huyên còn có thể hiến gan cho Doanh Chấn Đình?

Tương tự, bọn họ cũng sẽ không để ý đến chuyện Tỉnh Hồng Trinh bắt đầu chuyển tài sản của Doanh Chấn Đình.

Nhà họ Doanh đi đến bước đường này, tất cả chỉ là quả báo. 

"Ừm, được rồi, được rồi." Tần Linh Yến lần lượt đáp lời.

Ngay khi chạm tay vào bàn phím, anh ta chợt nhận ra một chuyện.

Sao giờ anh ta lại thành người lao động khổ sai thế này rồi?!

Phận FA đúng là không có nhân quyền mà.

Tần Linh Yến tức giận hầm hừ, chỉ có thể bắt đầu hành động.

Trong một ngày, hot search trên Weibo không hề giảm đi, mà đúng lúc này, một tin tức bùng nổ lại ập đến với cư dân mạng.

[Tin tức độc quyền, đảm bảo đó là sự thật, bạn có biết cô con gái nuôi mà lúc trước nhà họ Doanh nhận nuôi để thay thế Doanh Tử Khâm hoàn toàn không phải trẻ mồ côi không?
Cái cô con gái nuôi tên Doanh Nguyệt Huyên thực ra là con gái của Doanh Chấn Đình và bồ nhí, có hình ảnh chứng minh đây.

Tôi hoài nghi, lúc trước Doanh Tử Khâm có thể dễ dàng bị Doanh Lộ Vị bắt cóc ra khỏi biệt thự dễ dàng như vậy cũng là có sự tiếp tay của lão Doanh cặn bã kia.]

Hình ảnh là một tờ kết quả giám định quan hệ cha con có đóng dấu của một bệnh viện có thẩm quyền trên đó.

Tần Linh Yến tiện tay gõ một đoạn code, trực tiếp cho bài viết Weibo này đứng đầu danh sách các hot search. Là loại mà có bao nhiêu lập trình viên cũng không thể động vào được.

#Doanh Nguyệt Huyên, đứa con gái ngoài giá thú#

[U là trời? ? ? Con gái ngoài giá thú?]

[Doanh Chấn Đình thật đáng ghê tởm, hai đứa con gái của ông ta đều thật thê thảm.] 

[Tôi hy vọng căn bệnh sẽ lập tức chiến thắng Doanh Chấn Đình *mỉm cười*].
[Doanh thần thê thảm thật, nhưng Doanh Nguyệt Huyên chắc chắn không hề. Học sinh của Thanh Trí đều biết, Doanh Nguyệt Huyên thường xuyên hủy hoại danh tiếng của Doanh thần, hơn nữa còn chiếm thân phận của Doanh thần hơn mười năm. Có gì mà khổ sở đâu?]


Chẳng mấy chốc, đã có người đã tung ra nhiều tin tức hơn.

[Tôi là thí sinh từng tham gia vòng chung kết quốc tế ISC, có thể các người không biết đấy thôi. 

Doanh Nguyệt Huyên bị loại khỏi vòng chung kết ISC, bị đuổi về nước Hoa, không bao giờ được phép đi đến châu Âu nửa bước, tội danh tương đương với tội phạm cấp độ ba.

Một khi cô ta xuất hiện ở sân bay, hải quan và nhân viên quản lý sẽ lập tức bắt cô ta luôn.

Có biết nguyên nhân là gì không?

Cô ta đã vu oan Doanh thần đánh cắp dữ liệu thí nghiệm của cơ sở nghiên cứu thuộc thành phố đại học ở châu Âu, lúc ấy có cả đội điều tra đến cơ.
Cũng may, Doanh thần đưa ra bằng chứng, nếu không thì bây giờ Doanh thần mới là người bị cấm nhập cảnh rồi.

Doanh Nguyệt Huyện đáng thương, nhưng cũng đáng ghét, hoàn toàn không đáng được mọi người đồng tình.]

Trước sự sửng sốt của cư dân mạng, về sau Đại học Đế Đô đã chia sẻ lại tin tức này lên Weibo.

Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng rõ ràng đây chính là sự thật. 

[Cái nhà này toàn là người xấu!]

[Mẹ kiếp, Doanh Nguyệt Huyên làm vậy là để cắt đứt con đường nghiên cứu khoa học của Doanh thần sao? Muốn tiêu diệt một nhân tài khoa học một cách tùy tiện như vậy ư?]

[Tin đáng tin cậy, tất cả các trường đại học và cao đẳng trên toàn quốc đều đã cấm Doanh Nguyệt Huyên nhập học rồi. Điểm thi của cô ta chỉ vừa đủ đỗ đại học top đầu mà thôi, nhưng bây giờ cả cổng trường còn không thể chạm đến. Tự mình tạo nghiệp, không đáng sống!]
[Nếu được ôm Doanh thần thì có thể một mình chạy nước rút cả 50 mét, nhưng ba người này thì phải tránh xa một chút.]

Phó Quân Thâm nhướng mày khi nhìn thấy bình luận ấy.

Anh để điện thoại di động xuống, đi lên sân thượng.

Cô gái mặc áo tay ngắn màu trắng, đang ngồi trên sàn.

Ánh mặt trời chiếu vào lưng cô, phủ lên nó một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.

Yên tĩnh mà đẹp đẽ.

Phó Quân Thâm chớp chớp mắt, cúi người xuống, ôm lấy cô từ phía sau, môi cong lên: "Cô bạn nhỏ." 

Doanh Tử Khâm đang phân chia các loại dược liệu mà cô mua được từ diễn đàn NOK thì bị gián đoạn đột ngột và dừng lại một lúc.

Cô xoa xoa tay, quay lại nhìn anh: "Sao lại đột nhiên ôm em thế?"

"Chứng minh rằng bọn họ chỉ có thể mơ tưởng trên mạng, nhưng anh thì có thể làm tận tay." Phó Quân Thâm đặt cằm lên vai cô, khuôn mặt kề sát mặt cô, vô cùng ấm áp: "Tay anh khỏe lắm, có thể bị em chạy cả năm cây số."
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: "Anh hơi bất thường đấy."

Ngày nào cũng thế, cô không biết anh đang nghĩ gì cả.

Phó Quân Thâm một tay ôm cô, một tay véo nhẹ mặt cô, cười nhẹ: "Bạn gái, có thể hôn không?" 

"Ở đây có nhiều người quá." Doanh Tử Khâm dừng lại, cúi đầu, sau đó phân chia dược liệu: "Chờ khi nào không có người."

Bên trái là phòng của Tu Vũ, bên phải là Giang Nhiên.

Sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tu, cô sẽ dọn ra khỏi nhà họ Nhϊếp.


"Lúc không có người?" Phó Quân Thâm suy nghĩ một chút: "Được." 

Anh cúi người, muốn giúp Doanh Tử Khâm cùng phân chia các loại dược liệu, nhưng vừa động vào đã bị đuổi ra luôn.

"Em vừa chia xong rồi, lượng thế nào cũng đều tính hết rồi, anh đừng có động vào."

*****

Sau khi Chung Mạn Hoa thanh toán tiền viện phí, bà ta ở lại cùng Doanh Chấn Đình đến tối mới trở về nhà.
Bà ta bị mắng nhiều đến mức không dám truy cập Internet và cũng tắt hết cả lưu lượng mạng 4G.

Doanh Nguyệt Huyên không có ở nhà.

Chung Mạn Hoa nghĩ rằng những ngày qua bà ta có thái độ không tốt với Doanh Nguyệt Huyên mà Doanh Nguyệt Huyên vẫn đi kiểm tra hiến tạng, trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy.

Vì thế, bà ta đã gọi một cuộc điện thoại, bảo cô ta về nhà.

Doanh Nguyệt Huyện nghe thấy Chung Mạn Hoa ân cần hỏi han mình trong điện thoại mà thấy khá hoảng hốt.

Tỉnh Hồng Trinh không biết lại đi đâu rồi, nên cô ta cũng trở về nhà tổ của nhà họ Doanh. 

"Mẹ." Vẻ mặt Doanh Nguyệt Huyên phờ phạc, mấp máy môi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Chung Mạn Hoa cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bà ta không hiểu gì về việc kinh doanh, những lần đi xã giao cũng chỉ là đi cùng với Doanh Chấn Đình. Gia tộc ở Đế Đô tuyên bố cô lập nhà họ Doanh một cách quyết liệt như vậy, đồng nghĩa với việc nhà họ Doanh quả thật đã xong đời.
Chung Mạn Hoa hít sâu một hơi: "Khi nào bố con tỉnh lại, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi ra nước ngoài."

Bọn họ không thể nào tiếp tục sống trong nước được nữa, bọn họ có tiền tiết kiệm, ra nước ngoài sống thì cũng không cần phải lo ăn lo mặc suốt phần đời còn lại.

Còn các cổ đông của Tập đoàn Doanh thì sẽ thế nào, Chung Mạn Hoa không hề nghĩ đến.

Sắc mặt của Doanh Nguyệt Huyên thay đổi.

Cô ta đã bị châu Âu cấm nhập cảnh rồi, đi thế nào được?

"Tiểu Huyên, mẹ có lỗi với con." Chung Mạn Hoa không nhận thấy sự khác thường của Doanh Nguyệt Huyên nên hạ giọng: "Mấy ngày trước mẹ rất tức giận nên đã nói nặng lời với con."

Nếu so sánh hai đứa con, thì con nuôi vẫn còn thân thiết hơn con ruột. Trên đời này vẫn còn có thân tình, điều ấy khiến bà ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút. 
Lúc này, bên ngoài cổng sắt có bưu tá đến, tay cầm một bức thư: "Bà Doanh, thư của bà." 

Chung Mạn Hoa ngẩn người. Thời buổi này rồi, còn ai đi gửi thư nữa?

Bà ta ký nhận xong, cầm lấy phong thư.

Trên thư có tên của bà ta, nó được gửi từ Đế đô tới đây, tên người gửi được để trống, không viết gì. Chung Mạn Hoa đột nhiên giật nảy.

Chẳng lẽ lại... lại có chuyện gì xảy ra rồi?

Bà ta mở phong bì và thấy bên trong có một tờ giấy xét nghiệm ADN.

Doanh Nguyệt Huyên đứng bên cạnh, đột nhiên nhận ra điều gì đó, định ngăn chuyện này lại.

Cô ta không những không thành công, còn để rơi bức ảnh bên trong ra. Đồng tử của Doanh Nguyệt Huyên co rụt lại.

Những bức ảnh đó đều là ảnh thân mật của Tỉnh Hồng Trinh và Doanh Chấn Đình, hơn nữa hình ảnh còn được phóng lên khá to.
Chung Mạn Hoa cũng đã mở tờ kết quả xét nghiệm cha con ra và đọc đến dòng cuối cùng.

[Ý kiến phân tích]

DBS1179 cùng 1.9 gen STR đều là dấu hiệu di truyền của con người, tuân theo chuỗi định luật của Mendel và các ứng dụng kết hợp

để kiểm tra quan hệ cha con, tỷ lệ loại trừ không phải cha con là 0,99999999989.

[Kết quả giám định]

Sau khi xem xét, kết quả giám định như sau: Doanh Nguyệt Huyên là con gái ruột của Doanh Chấn Đình.

----

Dilys: Nể tác giả viết được mấy cái giám định như này thiệt chứ :))

---- 

- Chương 458: Tinh thần Chung Mạn Hoa sụp đổ. -

Đây là bức thư mà Vân Sơn đặc biệt gửi từ Đế đô tới. Trước khi gửi thư, bọn họ còn đặc biệt dặn dò bên bưu điện phải để Chung Mạn Hoa tận tay nhận được bức này.

Nếu như không phải bà ta nhận thì lần sau phát lại.

Chung Mạn Hoa không hề biết đến những chuyện này, tất cả suy nghĩ của bà ta bây giờ đều tập trung vào một câu cuối cùng của tờ kết quả giám định. Ngay lập tức máu trong người bà ta dồn hết lên não, còn hai tai thì ù đi.
Doanh Nguyệt Huyên và Doanh Chấn Đình lại chính là bố con ruột!

Ký ức của hơn mười năm trước nhanh chóng hiện rõ trong đầu bà ta.

Tay của Chung Mạn Hoa run lên, bờ môi trắng bệch: "Không... Tôi không tin, tôi không tin..." 

Khoa học kỹ thuật ngày nay tiên tiến như vậy thì có chuyện gì mà không làm giả được?

Nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật kia, máu trong người Chung Mạn Hoa gần như đông hết lại.

Bà ta không nhớ người phụ nữ trong ảnh là ai, cũng không biết tên của người đó, nhưng dường như có một chút ấn tượng mơ hồ.

Đó chính là một trong những người tình của Doanh Chấn Đình trước khi bà ta và Doanh Chấn Đình kết hôn.

Dù là khi nhà họ Tỉnh còn chưa phá sản thì cũng tuyệt đối không có cách nào so sánh được với nhà họ Doanh.

Chung Mạn Hoa luôn kiêu căng, ngạo mạn, trừ phi là những tiểu thư nổi tiếng như Phó Lưu Huỳnh, Giang Họa Bình, bằng không thì bà ta không hề để mắt đến.
Tỉnh Hồng Trinh vốn dĩ không thể lọt vào mắt của Chung Mạn Hoa.

Bà ta đã yêu Doanh Chấn Đình, nhất định đòi cưới ông ta.

Lúc trước, ông cụ Chung rất yêu thương bà ta, nhưng sau nhiều lần ngăn cấm không được, cuối cùng, ông cụ không thể thay đổi được ý định của bà ta nên cũng đành đồng ý.

Chung Mạn Hoa thậm chí còn không nhớ có một người như Tỉnh Hồng Trinh. Huống hồ, sau khi nhà họ Tỉnh phá sản thì đã nhanh chóng biến mất khỏi thành phố Hồ, không thấy tăm hơi.

Một gia tộc như thế thì có gì đáng để bà ta quan tâm?

Theo quan điểm của Chung Mạn Hoa, trước khi kết hôn Doanh Chấn Đình có thể phong lưu thế nào cũng được, nhưng sau khi kết hôn nhất định phải chung thủy.

Bà ta có tính kiểm soát rất mạnh, thư ký và trợ lý đặc biệt xung quanh Doanh Chấn Đình tuyệt đối không có người nào khác giới.
Mãi cho đến khi sinh con, bà ta mới chuyển hướng quan tâm của mình. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm rồi, Doanh Chấn Đình còn có thể làm chuyện gì có lỗi với bà ta được hay sao?

Nhưng bây giờ, Doanh Chấn Đình thực sự đã có con riêng với người tình cũ sau lưng bà ta, rồi ông ta còn mang đứa trẻ này về cho bà ta nuôi.

Chung Mạn Hoa biết rõ Doanh Nguyệt Huyên lớn tuổi hơn Doanh Tử Khâm. Điều này chứng tỏ Doanh Chấn Đình đã lừa dối bà ta từ trước khi bà ta mang thai đứa con thứ hai.

Chung Mạn Hoa không thể kìm được cơn tức, lửa giận lập tức bùng lên, cả mặt đỏ bừng. Bà ta ngẩng đầu, nhìn về phía Doanh Nguyệt Huyên.

Tất cả cảm giác áy náy, sự thương xót trước đây đều đã không còn nữa, chỉ còn lại sự tức giận và hận thù.

Chung Mạn Hoa giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Doanh Nguyệt Huyên: "Mày vẫn gọi tao là mẹ được à? Mày không xứng đáng! Mày đang giễu cợt tao đấy à?!"
Đứa con gái của bồ nhí lại dám gọi bà ta là mẹ?

Doanh Nguyệt Huyên bị đánh trở tay không kịp, đầu óc cũng choáng váng.

Chung Mạn Hoa đã dùng hết sức mình để tát một cái này, không chút nương tay, khóe miệng Doanh Nguyệt Huyên rách ra rướm máu.

"Có phải mày đã biết từ trước rồi không?" Chung Mạn Hoa vẫn chưa hết giận, lại tát Doanh Nguyệt Huyên thêm một cái, rồi cười lạnh: "Có phải mày với mẹ đẻ của mày cùng nhau chơi tao phải không? Phải không?"

Doanh Nguyệt cuối cùng cũng định thần lại, cô ta cũng bị chọc giận rồi.

Ngay khi Chung Mạn Hoa tiếp tục giơ tay lên lần thứ ba thì Doanh Nguyệt Huyện đã chặn lại, lạnh lùng nói: "Chung Mạn Hoa, tôi cảnh cáo bà. Bà đừng có ép tôi phải ra tay với bà! Bà cũng đã gần năm mươi rồi. Nếu tôi ra tay, bà sẽ không đứng dậy nổi đâu!"

Chung Mạn Hoa không thể tin được khi nghe thấy những gì cô ta nói: "Mày nói cái gì?"
Doanh Nguyệt Huyên được bà ta yêu chiều, được sống trong sự giàu sang của nhà họ Doanh mà lại dám ra tay với bà ta sao?

Bà ta mới là người bị hại.

Doanh Nguyệt Huyên hất tay của Chung Mạn Hoa xuống, lui về phía sau mấy bước. Hai mắt của Chung Mạn Hoa đỏ hoe, hai tròng mắt như sắp nứt ra: "Mày nói đi. Rốt cuộc là mày muốn làm cái gì?!"

"Tôi muốn làm gì sao?" Doanh Nguyệt Huyên lại rất bình tĩnh: "Chung Mạn Hoa, tôi ép bà yêu chiều tôi à? Tôi ép bà để tôi làm đại tiểu thư nhà họ Doanh đấy sao? Hay là tôi ép bà đuổi Doanh Tử Khâm đi?"

"Là tự bà làm thế!"

"Bà ích kỷ, bà thích sĩ diện, không có gì quan trọng bằng cái sĩ diện của bà." Doanh Nguyệt Huyên gắn từng chữ một: "Bà đừng có nói là bà yêu thương thôi, bà chỉ yêu bản thân bà thôi! Bà không thấy giả tạo à, còn ở đây làm bộ cái gì?"
Bị giẫm đúng nỗi đau, sắc mặt Chung Mạn Hoa càng trở nên nhợt nhạt hơn.

Bà ta không thể thừa nhận, bờ môi run run: "Mày còn dám cãi lời? Nếu không có mày thì tao đã sớm tìm được Tử Khâm về rồi!"

Nếu không phải Doanh Chấn Đình mang về một đứa trẻ vào đúng thời điểm đó, bà ta nhất định sẽ tiếp tục tìm con của mình.

"Chung Mạn Hoa, bà đáng bị như vậy." Doanh Nguyệt Huyện cười lạnh, rồi tiếp tục mỉa mai: "Rõ ràng là bà bất công, bà coi Doanh Tử Khâm như là một công cụ. Bà mới là người có lòng dạ ác độc. Giờ bà lại muốn đổ hết mọi trách nhiệm lên người khác hay sao?"

"Bà nghĩ rằng bà biến bản thân mình thành người bị hại thì bà sẽ cảm thấy được an ủi hay sao? Nằm mơ đi, cả đời này bà sẽ phải sống trong đau khổ."

"Tôi rất vui khi nhìn thấy bà đã nhận được quả báo."
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên nói hết những lời này ra, cô ta lập tức rời khỏi nhà tổ.

Chung Mạn Hoa đứng không vững, bên tai bà ta như có cả ngàn con ong quanh quẩn, vo ve không ngừng.

Bà ta đã vì đứa con gái của bồ nhí mà đánh mất luôn con gái ruột của mình. Gia đình đã hoàn toàn ly tán.

Bà ta đã không đạt được gì cả.

Lúc này, thần kinh của bà ta đã hoàn toàn suy sụp, hai mắt Chung Mạn Hoa tối sầm lại, ngã xuống.

Trong lúc mê man, bà ta nghe thấy tiếng ai đó gọi xe cấp cứu. Sau đó, ý thức chìm vào bóng tối.

*****

Đế đô.

Trong một phòng riêng của nhà hàng tư nhân. 

Kỷ Nhất Hàng ngồi vào chỗ của mình, hồi hộp chờ đợi.

Hơn mười phút sau, cánh cửa mới được mở ra một lần nữa. 

Kỷ Nhất Hàng đứng bật dậy, chân ông loạng choạng gần như không đứng vững.

Một bàn tay kịp thời đưa ra đỡ lấy ông, kèm theo một tiếng thở dài: "Anh."
Sau hơn hai mươi năm hai anh em họ mới gặp lại nhau, hai mắt của Kỷ Nhất Hàng lập tức đỏ hoe, ông nghẹn ngào lên tiếng: "Phong Miên..."

Ôn Phong Miên đã quen với việc tiết kiệm, dù bây giờ Doanh Tử Khâm rất giàu có, nhưng vẫn ăn mặc rất giản dị.

Tuy nhiên, những bộ quần áo bình thường này quả thực khó có thể che giấu được phong thái của ông.

Ông vẫn là nhà nghiên cứu trẻ nhất của nhà họ Kỷ và thậm chí là của đất nước.

Tất cả mọi người đều cho rằng vị thiên tài này đã mất rồi thế nhưng giờ đây khi được gặp lại, Kỷ Nhất Hàng mới xác nhận Ôn Phong Miên vẫn còn sống.

"Phong Miên, ngồi đi." Kỷ Nhất Hàng lau nước mắt và nhanh chóng giới thiệu: "Đây là con gái của anh. Tử Khâm, con bé bằng tuổi cháu, nhưng nó sinh vào tháng một."

"Cháu còn là thần tượng của con bé đấy. Bác cũng xem trận chung kết quốc tế ISC rồi, cháu rất lợi hại."
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Xin chào."

"Doanh thần, chị biết em rất thích heo." Kỷ Ly lập tức lấy ra một chiếc hộp từ trong cặp sách: "Chị đã đặc biệt mua cho em một bé heo bằng pha lê." 

Cô ấy còn tự hào nói thêm một câu: "Chị đã tự mua nó bằng tiền tiêu vặt của mình đấy."

Doanh Tử Khâm: "..."

Đô Đô thò cái đầu hồng của mình ra khỏi túi: "..."

Doanh Tử Khâm nhận lấy: "Cảm ơn." 

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Kỷ Ly xua tay: "Sau này em dẫn chị làm thật nhiều đề thi chơi chơi là được."

Doanh Tử Khâm nhìn về phía Ôn Phong Miên: "..."

Đây chính là tác phong của nhà họ Kỷ? Coi việc làm đề như một trò chơi? 

Ôn Phong Miên ho nhẹ một tiếng, chỉ làm bộ như không nghe thấy.

Kỷ Nhất Hàng cũng lấy ra một bao lì xì đỏ: "Tử Khâm, đây là một chút tâm ý của bác hai."

"Không cần." Doanh Tử Khâm không nhận cái này: "Phòng thí nghiệm của bác cũng cần rất nhiều tiền."
Nhà họ Kỷ có rất nhiều ngân quỹ, một số được chính phủ tài trợ cho các thí nghiệm mà họ đang thực hiện. Thế nhưng những thí nghiệm đó cũng tiêu tốn cực kỳ nhiều tiền.

Kỷ Nhất Hàng cũng mới hoàn thành một thí nghiệm, nên mới nhận được một khoản quỹ mới. Nếu không, ông cũng không có cách nào kiếm được tiền mặt.

"Anh hai à, con bé không nhận đâu." Ôn Phong Miên cười lắc đầu: "Con bé có sự nghiệp của mình."

"Cháu biết!" Kỷ Ly giơ tay: "Doanh thần được công nhận là đại phú bà làng giải trí đấy ạ." 

Doanh Tử Khâm, người mỗi lần mua dược liệu đều chi hàng trăm triệu: "..."

Không, cô rất nghèo. 

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một cái hộp: "Cái này là tặng hai người."

Bên trong hộp là khối lập phương màu đen trông rất bình thường.

Kỷ Ly không biết là gì. 
Nhưng con ngươi của Kỷ Nhất Hàng co rút lại, ông ngẩng đầu lên: "Đây, đây là..."

- Chương 459: Lễ vật nghịch thiên, Yểu Yểu - bảo bối của nhóm, xung đột. -

Ông nhìn chằm chằm khối lập phương màu đen, thực sự không thể tin nổi.

Một hồi lâu sau, Kỷ Nhất Hàng mới bừng tỉnh: "Không được, cái này quá quý giá, không thể nhận được. Tiểu Ly, trả lại đi."

Kỷ Ly còn chưa biết đây là gì. Nhưng Kỷ Nhất Hàng nói vậy, cô ấy bèn làm theo lời bố mình.

Ôn Phong Miên như có suy nghĩ mà liếc khối lập phương màu đen một cái, ngược lại ông bình tĩnh hơn: "Anh hai, đừng kích động, Yểu Yểu vẫn còn, không thiếu một cái này."

Tay Kỷ Nhất Hàng run run: "Vẫn còn?"

Doanh Tử Khâm chống tay lên cằm, ừm một tiếng: "Vẫn còn."

Hickman cho cô ba cục, trước mắt cô chưa cần dùng đến.

Cô biết Kỷ Nhất Hàng đang làm thí nghiệm, có thứ này sẽ rất tiện. Vốn dĩ Doanh Tử Khâm định tặng thuốc nhưng nhà họ Kỷ quá thân thiết với giới cổ võ, để tránh tiếp tục xảy ra chuyện như Nhϊếp Triều, cô đã chọn món quà này.
Thực ra cái này hợp hơn là tặng thuốc.

Kỷ Nhất Hàng hơi chóng mặt, ông sững cả người ra. 

Khối lập phương màu đen này là một thiết bị năng lượng chỉ có ở châu Âu. 

Nguyên liệu làm ra nó đến từ một khối thiên thạch. Chẳng qua thiên thạch rất nhỏ, kỹ thuật của con người lại hạn chế, vì thế, cuối cùng chỉ chế tạo được ra 15 cục thiết bị năng lượng này.

Nhà họ Kỷ cũng có một cục mua từ châu Âu về, tiêu tốn cả một tỷ đô la Mỹ, móc rỗng vốn của mấy phòng thí nghiệm. Tuy Kỷ Nhất Hàng sắp thăng chức, nhưng ông không phải là người được nhà họ Kỷ coi trọng nhất.

Số tiền đầu tư thí nghiệm mỗi tháng mà ông nhận được chỉ có 100 vạn, không đủ để mua nguyên vật liệu, vì thế, ông không thể không nhịn ăn nhịn mặc.

Thiết bị năng lượng này, ông thực sự có nghĩ cũng không dám nghĩ. 
Một tỷ đô la Mỹ đấy! Vậy mà cô cháu gái này của ông tiện tay có thể lấy ra được nhiều tiền đến vậy.

Kỷ Nhất Hàng nhớ đến xưng hô ban nãy Kỷ Ly nói... 

Đại phú bà làng giải trí. 

Đây đâu chỉ là đại phú bà làng giải trí, phải gọi là đại phú bà thế kỷ ấy chứ. 

"Vẫn quý giá quá." Kỷ Nhất Hàng hơi hổ thẹn, "Anh không biết nên tặng gì cho bố con em."

Ông không bằng Ôn Phong Miên. Hơn 20 năm rồi mà ông cũng không bằng Ôn Phong Miên lúc mười mấy tuổi.

Lại vì lúc ấy có liên quan đến chuyện thí nghiệm đảo nhỏ thất bại, nhà họ Kỷ không đổ nhiều vốn đầu tư cho ông, không ít tiền đầu tư là do bà Kỷ mang về.

Doanh Tử Khâm nâng mắt, cười nhẹ: "Bác chăm sóc bố cháu nhiều năm như vậy, chút đồ này chẳng đáng là bao."

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Ly nhớ đến một việc: "Doanh thần, em có thể kiện Doanh Chấn Đình tội bỏ rơi em, tống ông ta vào tù."
Trên mạng đã đưa ra chứng cứ mới. Chứng minh năm ấy việc Doanh Tử Khâm mất tích có liên quan đến Doanh Chấn Đình.

Là ông ta cố ý sắp xếp cuộc xã giao vào lúc ấy, bên cạnh đó, còn điều không ít người làm của nhà họ Doanh và nhân viên ở trên đầu phố, tiện cho Doanh Lộ Vi trộm Doanh Tử Khâm và vứt cô đi.

Doanh Tử Khâm híp mắt, sau đó lông mi rũ xuống, lạnh nhạt nói: "E rằng ông ta không sống được đến lúc đó đâu."

Kỷ Ly sững người, không hiểu nhưng cũng tán đồng: "Đúng vậy, sống phí không khí." 

Trên bàn ăn, không khí gia đình rất hòa thuận.

Kỷ Nhất Hàng rót một chén trà, ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: "Phong Miên, sao đột nhiên em lại đổi ý vậy?"

Ôn Phong Miên lắc lắc đầu, lần này ông không trả lời mà chỉ cười nói: "Anh hai, ăn cơm đi." 

Doanh Tử Khâm trầm mặc.
Cô biết rất rõ tại sao Ôn Phong Miên quyết định trở về Đế đô.

Vì cô gặp sương độc DEATH ở thành phố đại học châu Âu. 

Năng lực nghiên cứu tổng hợp của nhà họ Kỷ không kém gì châu Âu. Hơn nữa rất nhiều máy móc và tư liệu nghiên cứu chỉ có nhà họ Kỷ có, giữ bí mật với người ngoài. Không phải nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm nhà họ Kỷ, căn bản là không có tư cách tiếp xúc.

Năm đó thí nghiệm trên đảo thất bại nhưng số liệu thí nghiệm vẫn được bảo lưu. Những số liệu nghiên cứu này đều được cất ở nhà họ Kỷ.

Ôn Phong Miên định tiếp tục tiến hành thí nghiệm ấy, điều tra nguồn gốc của sương độc DEATH. Vì thế và vì cô nữa, Ôn Phong Miên mới trở lại.

"Phong Miên, bố con em đang ở đâu?" Kỷ Nhất Hàng rất lo lắng, "Có an toàn không? Nhà họ Kỷ bên này..."
"Anh hai yên tâm." Ôn Phong Miên ho hai tiếng, "Rất an toàn."

"Vậy thì tốt." Kỷ Nhất Hàng gật đầu, "Chỗ anh không có cổ võ giả, chỉ có chỗ chị dâu của em là có một người, có điều thực lực cũng không thể so được với bên Kỷ Nhất Nguyên."

Kỷ Nhất Nguyên là người có địa vị cao nhất ở nhà họ Kỷ hiện giờ.

Bất hòa với Kỷ Nhất Hàng.

Kỷ Nhất Hàng cũng nghi ngờ, thí nghiệm trên đảo năm đó đột nhiên xảy ra sai sót, e rằng có bàn tay của Kỷ Nhất Nguyên.

"Chị dâu em không xấu, chỉ là lo sợ lâu ngày, sợ em trở về sẽ mang lại rắc rối cho anh." Kỷ Nhất Hàng thở dài, "Nhưng em cũng là em trai anh, anh chắc chắn không thể bỏ mặc em được."

"Anh cũng có lỗi với cô ấy. Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, có lẽ anh không còn được gặp em nữa." 

Ôn Phong Miên than nhẹ: "Em biết."
Đấu đá trong nhà họ Kỷ quá lợi hại, lại thêm thiên tính của cổ võ giả, lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng.

"Gặp được em là anh yên tâm rồi." Kỷ Nhất Hàng nói, "Anh gọi cho chị dâu em, đưa em về thăm nhà."

Gọi điện xong, ông lại nói: "Tối nay có thể về được, chắc hẳn không cần lo lắng bên phía phòng thí nghiệm. Với năng lực của em, chắc chắn em có thể trở về được."

Ôn Phong Miên gật đầu: "Làm phiền anh rồi."

***

Bốn người ăn cơm xong thì đi dạo ở ngoài mấy vòng.

Lúc Kỷ Nhất Hàng lái xe về nhà, trời đã tối.

Bà Kỷ chuẩn bị một bàn thức ăn đợi họ.

"Đây là chị dâu em." Kỷ Nhất Hàng, "Mẹ lũ trẻ, đây là em trai anh, em đã từng xem ảnh của em ấy rồi đấy."

Ôn Phong Miên gật đầu: "Chị dâu."

Bà Kỷ đứng dậy, bắt tay Ôn Phong Miên, lạnh nhạt nói: "Đúng là tôi không thích cậu, thậm chí còn hy vọng cậu không còn sống trên đời này nữa. Nhưng tôi đã lấy anh ấy rồi, vậy thì cậu cũng là em trai tôi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Chuyện đã đến nước này thì cũng không còn cách nào khác.

Ôn Phong Miên xuất hiện trước mắt mọi người, dù Kỷ Nhất Hàng không đón ông về, chi khác của nhà họ Kỷ cũng sẽ ra tay.

Doanh Tử Khâm bỏ mũ bóng chày ra, rất lễ phép chào: "Cháu chào bác."

Bà Kỷ quay đầu. Khi nhìn thấy cô gái, bà không tránh khỏi ngạc nhiên.

Xinh đẹp quá.

Thời còn trẻ, bà Kỷ cũng là hoa khôi của viện nghiên cứu, bà có rất nhiều người theo đuổi.

Bà lấy Kỷ Nhất Hàng xác thực có một nguyên nhân, đó là vì Kỷ Nhất Hàng rất đẹp trai. Bà Kỷ cũng từng xem ảnh của Doanh Tử Khâm. Nhưng không thể không thừa nhận, người thật còn đẹp hơn ảnh gấp nhiều lần. 

Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng yên tâm rồi.

Nhà họ Kỷ đông như vậy, Ôn Phong Miên chỉ nhắc đến Kỷ Nhất Hàng, điều này chứng tỏ những người khác không quan trọng.
Vậy thì cô cũng không cần quan tâm nữa.

May mà gia đình của Kỷ Nhất Hàng rất tốt với Ôn Phong Miên.

Bà Kỷ lấy một hộp trang sức rất tinh xảo ra: "Yểu Yểu đúng không? Bác chuẩn bị cho cháu vài thứ phù hợp với tuổi cháu bây giờ. Cháu xem xem, thích cái gì cứ chọn."

Kỷ Ly: "???"

Là ai lúc ấy nói với mình, mình không có thần tượng và em họ?

Thay đổi nhanh đến vậy? Nhan sắc quả nhiên là vũ khí sắc bén.

Kỷ Ly hừ một tiếng, cầm lấy chiếc điện thoại khó lắm mới lấy được, sau đó bình chọn cho Doanh Tử Khâm.

Kỷ Nhất Hàng cũng bị hành động này của bà Kỷ làm cho choáng váng. Cuối cùng, ông chỉ đành giải thích với Ôn Phong Miên: "Chị dâu em yêu cái đẹp."

Ôn Phong Miên ho khan một tiếng: "Anh hai, Tiểu Ly là con gái út của anh, anh còn có đứa nào khác ư?"

"À, đúng." Kỷ Nhất Hàng cười nói, "Anh còn có một đứa con trai, tên Kỷ Huân. Chỉ có điều nó được cử đi thực tế rồi, tháng sau mới trở về. À, đây là ảnh của thằng bé."
Ông mở một bức ảnh trong album ảnh trên điện thoại ra cho Ôn Phong Miên xem. Trong bức ảnh là một chàng trai khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục màu xanh sẫm.

Kế thừa ưu điểm của Kỷ Nhất Hàng và bà Kỷ, ngũ quan chàng trai thâm thúy, nét nào ra nét ấy, khôi ngô tuấn tú.

Ôn Phong Miên hơi trầm ngâm một chút, nhớ ra nhà họ Kỷ cũng có một căn cứ trên biển. Xem ra Kỷ Huân đã ra khơi rồi.

Có thể đến căn cứ thí nghiệm ở trên biển kia, không chỉ cần có năng lực nghiên cứu nhất định mà còn cần có thân thủ không tệ.

Kỷ Nhất Hàng lại nói: "Tiểu Huân từng luyện võ. Thằng bé còn nói muốn đến IBI ứng tuyển."

Một bên khác. Đương nhiên Doanh Tử Khâm không nhận trang sức của bà Kỷ. Cô cũng chuẩn bị một món quà cho bà.

Đó là một bộ sườn xám.

Bà Kỷ mang bộ sườn xám vào phòng ngủ để thay.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Doanh Tử Khâm nghe máy: "Ông ngoại."

"Tử Khâm, ông nói với cháu một tiếng, những chuyện khác cháu không cần lo đâu." Ở đầu dây bên kia, ông cụ Chung hơi trầm mặc một chút, cất lời, "Chung Mạn Hoa..."

Còn chưa nói hết lời thì một tiếng "rầm" cực lớn đã cắt ngang lời ông.

Ông cụ Chung sững người, trong lòng có dự cảm chẳng lành: "Tử Khâm, bên cháu xảy ra chuyện gì vậy?"

Doanh Tử Khâm ấn điện thoại, mày mắt lạnh nhạt, ngẩng đầu lên nhìn. 

Cửa chống trộm của nhà Kỷ Nhất Hàng bị một cước đá tung.

Một nhóm người đi vào, tất cả đều mặc đồng phục. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, trên cổ áo bên phải của ông ta còn cài huy chương.


Bên trên có chữ "Kỷ".


Người đàn ông trung niên phủi phủi vạt áo, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng mang theo ý sát phạt. Ông ta không nhìn Doanh Tử Khâm lấy một cái, quay người dặn dò người đứng đằng sau, lạnh nhạt ra lệnh: "Hai kẻ phản bội, bắt lại."

----


Dilys: 1 phát 3 chương luôn nhe, tha hồ mà đọc ^^



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK