Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên thực tế, kể từ khi Doanh Tử Khâm xuất hiện trong buổi họp báo, sự chú ý của giới truyền thông và cư dân mạng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp chưa bao giờ rời khỏi cô.

Sự xuất hiện của cô đã tạo nên một sự chấn động quá lớn, khiến cho người ta quên mất mục đích ban đầu của buổi họp báo này.

Đừng nói là Đồng Vũ Phi, ngay cả Truyền thông Sơ Quang, bọn họ cũng không quan tâm lắm.

Hiện giờ, trên sóng phát trực tiếp, chỉ còn lại người hâm mộ của Đồng Vũ Phi và các nick ảo mà Lạc Văn Bân đã bảo phòng Quan hệ công chúng của Giải trí Thiên Hành thuê đến.

Hơn nữa, trước khi đến họp báo, Lạc Văn Bân cũng huy động nhiều tài khoản blogger trực thuộc Giải trí Thiên Hành, bắt đầu tung tin trên mạng xã hội. Ông ta thực sự không ngờ rằng, dù cho mọi chuyện còn chưa có biến chuyển thì chỉ cần Doanh Tử Khâm ngồi ở đây là đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhìn thấy nữ thư ký lại đưa micro cho cô gái, sắc mặt của Lạc Văn Bân lại trầm xuống một lần nữa.

Giải trí và học thuật là hai thế giới hoàn toàn riêng biệt cho nên ông ta hoàn toàn không cần để ý đến Doanh Tử Khâm.

Ngay cả khi Doanh Tử Khâm giành được giải nhất trong cuộc thi học thuật quốc tế đi chăng nữa, thì cũng không thể nào vươn tay đến làng giải trí được.

Một cô bé mới lớn không thể biết ngành giải trí đen tối như thế nào.

Có công ty nào không nắm trong tay vài mạng người?

Lạc Văn Bân tự cười một mình, nhìn thẳng vào nữ thư ký, hùng hổ nói: "Truyền thông Sơ Quang có ý gì đây? Chúng tôi muốn nói chuyện với CEO của quý công ty, không phải là nhà thiết kế."

Ngay khi nói ra những lời này, ông ta lập tức nhận được những cái nhìn tử thần từ giới truyền thông.

Khung chat trên sóng trực tiếp cũng đang mằng ông ta.

[Lạc Văn Bân làm ơn im đi! Chúng tôi muốn nhìn thấy Doanh thần!]

[Micro lại đã trở về, Doanh thần, hãy nói thêm mấy câu đi! Hu hu hu, tôi muốn nghe giọng nói của cô.]

[Đợi đã, đợi đã, lẽ nào các bạn không cảm thấy rằng còn có một nguyên nhân khác sao? Doanh thần chính là CEO của Truyền thông Sơ Quang?!]

[??? Không thể nào đâu?]

Ban đầu, livestream buổi họp báo của Truyền thông Sơ Quang chỉ có 7 triệu người xem trực tuyến, nhưng khi Doanh Tử Khâm xuất hiện, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức tăng vọt lên 60 triệu người.


Người vào xem đều là người hâm mộ của Doanh Tử Khâm, còn có rất nhiều học sinh.

Nữ thư ký liếc nhìn con số người xem đang không ngừng tăng, lau mồ hôi.

Sếp của bọn họ đúng là có sức hút mạnh mẽ.

Sức hút của cô ấy thực sự có thể gϊếŧ chết bất kỳ một ngôi sao lưu lượng hàng đầu nào trong ngành giải trí.

Nữ thư ký tuyên bố, tính mạng của mình sau này sẽ dành cho sếp của mình, vĩnh viễn không nhảy việc.

"Tổng Giám đốc Lạc, xin lỗi đã làm ông thất vọng." Nữ thư ký khẽ cười: "Đây chính là CEO của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi cần phải giải quyết chuyện của cô Đồng, mời ông tạm thời ngậm miệng lại!"
Đồng Vũ Phi cười lạnh đứng lên: "Tôi đã từng thấy CEO, là một người đàn ông trung niên rất gầy. Từ khi nào lại biến thành cô ta? Các người đừng hòng tìm đại một người để lấp liếʍ!"

Doanh Tử Khâm liếc nhìn nữ thư ký một cái.

Nữ thư ký hiểu ý. Cô ta yêu cầu phòng điều khiển gỡ bản trình chiếu đang hiện trên màn hình và thay thế nó bằng một trang web.

Đây là trang web để điều tra thông tin doanh nghiệp.

Cho dù đó là thời gian đăng ký và vốn đăng ký, hay thông tin các cổ đông đều có thể được tìm thấy.

Tất cả thông tin bị che khuất trên website đều được tiết lộ.


Và tất cả mọi người đều nhìn thấy một dòng chữ.

Đại diện pháp lý của Truyền thông Sơn Quang: Doanh Tử Khâm.

Lạc Văn Bân mở to hai mắt, khó có thể tin được.

Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, nhướng mắt, khí thế vô hình nhưng rất mạnh mẽ, giống như dòng nước tĩnh lặng sâu thẳm: "Còn có câu hỏi nào không?"
Ban đầu cô chọn cách che giấu tên tuổi là để đỡ rắc rối. Dù sao, Truyền thông Sơ Quang là công ty hàng đầu trong ngành giải trí, sẽ có nhiều đối tác đến bàn chuyện hợp tác. Từ khi cô đảm nhiệm chức vụ CEO của Truyền thông Sơ Quang đến nay, công việc lớn nhất của cô là xem kịch bản và các tiết mục, còn những việc khác không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Hiện trường lập tức chìm vào trong yên lặng. Các bên truyền thông đều cảm thấy choáng váng, còn có một vài phóng viên đánh rơi cả máy ảnh của mình.

Khung chat trên sóng trực tiếp lại trống rỗng, chỉ còn lại một vài dấu chấm than trôi qua.

Rất lâu sau đó, cuối cùng mới xuất hiện một dòng chữ bình thường.

[Cái quái gì vậy??? Doanh thần của tôi thực sự là CEO?!]

[Cái cô ngôi sao kia có bị bệnh gì không thế? Cô nói một người con gái xâm phạm cô sao, khác nào bôi nhọ thanh danh người ta?]
[Không tự nhìn lại cái bản mặt mình, mặt thì như cái lưỡi cày, Doanh thần của tôi thèm để mắt đến cô à?]

[Đúng thế, Doanh thần của tôi chỉ thèm để mắt đến Tổng Giám đốc Phó thôi, vỗ tay!]

Phần lớn cư dân mạng vào xem sau này đều không biết Đồng Vũ Phi.

Một tiểu hoa đán nổi lên từ một bộ phim truyền hình, độ phủ sóng cũng chỉ đến vậy, căn bản không thể nào so sánh với một người đã thành danh trong cuộc khi quốc tế như Doanh Tử Khâm.

Sắc mặt của Đồng Vũ Phi dần tái đi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, sống lưng cũng lạnh toát. Nếu như không có chương trình phát sóng trực tiếp, có lẽ cô ta đã lao ra khỏi địa điểm họp báo rồi.

"Cô Đồng, chúng tôi cũng đã mời người mà cô nhầm thành CEO kia đến." Nữ thư ký lại lên tiếng: "Thực xin lỗi, ông ấy chỉ là một giám đốc của công ty chúng tôi."
"Tôi không biết tại sao cô Đồng lại coi tôi là CEO." Giám đốc Đường cũng cầm micro: "Nhưng tôi có thể thề rằng tôi thực sự không xứng với vị trí CEO này."

"Cô Đồng, mong cô tuyệt đối đừng nói những lời như vậy nữa, tôi sẽ giảm thọ mất."

Ông ta là người được Tập đoàn Venus kịp thời phái tới đây.

Sau vụ đánh bom ở châu Âu, một số lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Truyền thông Sơn Quang cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn một thời gian.

Lúc đó, Giải trí Thiên Hành cũng đã bắt đầu tiến hành công tác chèn ép Truyền thông Sơ Quang.

Sau đó, Truyền thông Sơ Quang phát hiện có người đang điều tra thông tin của CEO, lại còn điều tra trong khoảng thời gian căng thẳng như vậy.

Giám đốc Đường lo lắng bọn họ nhắm vào Doanh Tử Khâm, nên đã dán thông tin của mình lên.
[Ha ha ha ha, nhìn xem, dọa chết người ta rồi.]

[A a a a, tôi điên mất rồi, thần học, nhà thiết kế thời trang, CEO, tôi chỉ muốn biết là rốt cuộc Doanh thần còn có bao nhiêu thân phận nữa vậy?l]

Lúc này, Đồng Vũ Phi đã hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa, cô ta bối rối nhìn Lạc Văn Bân.

Sắc mặt của Lạc Văn Bân cũng không khá hơn là bao, vô cùng u ám.

Hóa ra, kết quả điều tra của bọn họ đã sai rồi?!

Thậm chí, Truyền thông Sơ Quang đã giăng một cái bẫy cho bọn họ!

Lạc Văn Bân hạ thấp giọng, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng hoảng hốt, bọn họ không có video giám sát, cô cứ nói là nhận nhầm người!"

Nghe được câu này, Đồng Vũ Phi như chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy, Truyền thông Sơ Quang không có ghi hình, làm sao có thể chứng minh được sự trong sạch?

"Được rồi, tôi thừa nhận, là do tôi không đủ năng lực, không đủ tư cách gặp gỡ CEO, nên nhận lầm người." Đồng Vũ Phi tự nhéo lòng bàn tay, ép buộc chính mình bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh như băng: "Nhưng các người có thể che đậy sự thật về chuyện bọn họ đã xâm hại tôi sao?"
Người hâm mộ của Đồng Vũ Phi cũng nắm lấy điểm này, bắt đầu lên tiếng bênh vực cô ta.

[Vũ Phi thật là đáng thương, ở Truyền thông Sơ Quang lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, mà lại chưa từng được gặp CEO tân nhiệm.]

[Không xứng, chúng tôi không xứng. Đúng là lạnh lòng!]

"Cô Đồng, không vội, chúng tôi phát hiện một thứ rất thú vị." Nữ thư ký biết rõ sếp của mình rất lười nói chuyện, nên tự giác tiếp lời: "Mời tất cả mọi người cùng xem."

Màn hình lớn lại tiếp tục thay đổi.

Đây là một đoạn video giám sát, rõ ràng là cùng một địa điểm mà Đồng Vũ Phi đăng vào hôm đó.

Đoạn video cho thấy rõ...

Sau khi Đồng Vũ Phi vào nhầm phòng, không những không đi ra ngoài mà còn xịt một thứ gì đó vào trong phòng.

Sau đó, mấy vị lãnh đạo cấp cao, bao gồm cả giám đốc Đường đều choáng váng.
Ngay sau đó, Đồng Vũ Phi bắt đầu cởϊ qυầи áo, tự mình chụp ảnh.

Sau khi tự sướиɠ xong, Đồng Vũ Phi mặc lại quần áo và rời khỏi phòng bao.

[Phép thuật à???]

[Tự mình xâm hại mình cũng được sao??]

[Còn chưa đến cuối năm mà, mấy kẻ ngu ngốc đã nóng vội hành động rồi.]

[Chúng tôi giúp cô lên tiếng, giúp cô bảo vệ danh tiếng, không ngờ là cô lại tự biên tự diễn!]

Người hâm mộ của Đồng Vũ Phi đều bị sốc trước hành động này, không ai nói nên lời nào.

Nhìn đoạn video dài ba phút kia, sắc mặt của Đồng Vũ Phi lập tức trắng bệch: "Rõ ràng là video giám sát..."

Cô ta đã kịp thời nuốt lại những lời kia, thế nhưng đã không còn kịp rồi.

Giới truyền thông đã ngay lập tức bắt được điểm đặc biệt này và dồn dập đưa micro hướng về cô ta.

"Cô Đồng, video giám sát làm sao vậy? Có phải bị các người xóa đi rồi không?"
"Cô Đồng, xin hỏi tại sao cô cứ nhìn Tổng Giám đốc Lạc suốt vậy? Chẳng lẽ là hai người đã hợp tác với nhau để vu oan Truyền thông Sơ Quang?"

"Cô Đồng, là Truyền thông Sơ Quang phát hiện ra cô và đưa cô đến với con đường diễn xuất. Cô thật vô lương tâm, dám quay lại đạp đổ công ty chủ quản của mình?"

Sắc mặt Đồng Vũ Phi đã tái hẳn, đi giọng nói run run: "Tôi..."

"Cô Đồng vốn dĩ chúng tôi muốn hòa giải riêng với cô." Nữ thư ký thản nhiên nhìn cô ta: "Vì vậy, trước đó, tôi đã liên lục hỏi lại cô rằng cô có chắc tất cả những chuyện này là thật không."

"Dù sao cô vẫn là nhân viên của công ty chúng tôi, chúng tôi không muốn cô bị lừa dối."

Lần này, Đồng Vũ Phi không nói được lời nào. Sắc mặt cô ta trắng bệch, hai tai ù đi.

Tại sao có thể như vậy?

Không phải Lạc Văn Bân đã nói rằng, tất cả mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, cô ta chỉ là người bị hại, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì hay sao?
Lạc Văn Bân cũng là tức đến tái xanh cả mặt.

Ông ta thực sự không ngờ rằng Truyền thông Sơ Quang lại khôi phục được đoạn video giám sát.

Chẳng lẽ, bọn họ đã thật sự mời đến một hacker lợi hại sao?

"Cô Đồng, cô không chỉ giả mạo chứng cứ mà còn có ý tấn công chúng tôi trên mạng. Thật khéo sao, cô cũng phạm pháp rồi." Nữ thư ký dửng dưng nói: "Nếu hôm nay chúng tôi không có đoạn video này, e là Giám đốc Đường và những người khác đều phải vào tù đấy."

"Tiếp đó, bộ phận pháp chế sẽ nói chuyện với cô về tất cả mọi chuyện."

Mặc dù có vết xe đổ của Chiêm Hà, nhưng Đồng Vũ Phi vốn không hề nghĩ rằng cô ta cũng sẽ nhận kết quả như vậy.

Tội vu khống và ngụy tạo chứng cứ của cô ta còn nghiêm trọng hơn cả Chiêm Hà.

Đừng nói là vai nữ chính của The Eternal Knight 4, cô ta còn sắp phải vào tù rồi.
Đồng Vũ Phi hoảng sợ: "Tổng Giám đốc Lạc! Tổng Giám đốc Lạc, ông phải cứu tôi!"

Lạc Văn Bân giận đến không tỉnh táo nữa, lạnh lùng đáp: "Cô có liên quan gì đến tôi, sao tôi phải cứu cô?"

Trong lòng ông ta đang thầm mắng chửi, đúng là đồ ngu ngốc, còn định kéo theo ông ta xuống nước nữa.

"Không cần vội, chúng tôi còn phát hiện ra một chuyện khác có liên quan đến cô Đồng." Nữ thư ký liếc nhìn tập tài liệu, cười lạnh: "Thật trùng hợp, chuyện này lại cũng liên quan đến Tổng Giám đốc Lạc đây."

Đột nhiên bị nhắc tên, sắc mặt của Lạc Văn Bân thay đổi: "Nói đùa sao, liên quan gì đến tôi?"

"Lúc 11 giờ ngày 11 tháng 6, Đồng Vũ Phi rời căn hộ của mình và bắt taxi đến Giải trí Thiên Hành." Doanh Tử Khâm thản nhiên gõ ngón tay lên bàn và cười nhẹ: "Sau đó đã ở lại văn phòng Tổng Giám đốc Lạc khoảng một tiếng đồng hồ."
Cô nhướng mắt, khẽ liếc nhìn Lạc Văn Bân: "Đoạn video ở khách sạn Merlot đã bị xóa rồi, tôi phải nhờ người để khôi phục lại."

[Doanh thần của tôi nói là nhờ người giúp, nhưng thế nào tôi lại nghĩ rằng Doanh thần của tôi còn là một hacker nữa đây?]

[Có gì mà Doanh thần không biết chứ?]

Lạc Văn Bân vô cùng kinh ngạc.

Rồi ông ta chợt nhớ ra một điều rất quan trọng. Doanh Tử Khâm là thần học, còn là thần học nổi tiếng quốc tế, cô nhất định biết nhiều ông lớn trong giới học thuật. Quả thật, nếu đã có mạng lưới quan hệ rộng lớn như thế thì chắc chắn con bé này cũng biết rất nhiều cao thủ hàng đầu trong giới công nghệ thông tin.

Thất sách rồi!

Lạc Văn Bân nắm chặt bàn tay.

Ông ta phát hiện, từ khi Doanh Tử Khâm đến buổi họp báo, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
Nữ thư ký tiếp tục nói: "Người xóa bỏ video là do Giải trí Thiên Hành phái tới, Tổng Giám đốc Lạc, ông muốn làm cái gì đây?"

Các bên truyền thông cũng dồn dập lên tiếng: "Tổng Giám đốc Lạc, Giải trí Thiên Hành đang bày trò lừa đảo vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ông đã hứa hẹn cho Đồng Vũ Phi tài nguyên thế nào để cô ta đồng ý phán bội Truyền thông Sơ Quang giúp các người?"

Một mồi lửa nhanh chóng chảy đến người của Lạc Văn Bân.

Nhưng Lạc Văn Bản đã ở trong làng giải trí hơn hai mươi năm, khả năng kiểm soát cảm xúc tất nhiên không thể giống với Đồng Vũ Phi, ông ta vẫn bình tĩnh nói: "Tôi mời cô Đồng đến chơi, có vấn đề gì không?"

Hợp đồng bị khóa trong văn phòng của ông ta, liệu Truyền thông Sơn Quang có thể vào lấy được không?

Không có hợp đồng, tất cả chỉ là lời nói suông.
"Hy vọng ngày mai Tổng Giám đốc Lạc cũng có thể nói như vậy." Nữ thư ký cười lạnh: "Tiếp xuống, chúng tôi giải quyết chuyện kịch bản đạo văn."

Nghe đến đây, ánh mắt của Lạc Văn Bân đanh lại.

Đúng thế, ông ta vẫn có cơ hội.

Truyền thông Sơ Quang tuyệt đối không thế nào xoay chuyển được chuyện đạo văn.


Ông ta đã mua bản quyền điện ảnh và truyền hình của cuốn tiểu thuyết "Hồng trang sơn hà", không phải là để quay phim mà chính là để hạ bệ Truyền thông Sơn Quang trong tương lai.


Quả nhiên, vào thời điểm này, nick ảo lại chuyển hướng công kích.


[Chỉ muốn hỏi làm thế nào để tẩy trắng vụ việc đạo văn? Các mốc thời gian vẫn còn nguyên ở đó!]



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK