Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu không Irna cũng không thể hiên ngang nói thí sinh của nước Hoa là rác rưởi như thế.

Đằng Vân Mộng nhỏ tiếng: “Không biết có phải tại rút thăm có vấn đề hay không mà có nhiều thí sinh bên phía chúng ta gặp phải cậu ta thế.”

“Cũng tại tớ kém cỏi quá.” Vành mắt cô gái đỏ ửng, nói tiếp: “Nếu tớ học được nhiều kiến thức hơn nữa thì cũng không đến nỗi chỉ được có năm điểm.”

“Không phải đâu, cậu tốt lắm, cậu rất giỏi.” Doanh Tử Khâm ngước mắt nói: “Các cậu đều không kém cỏi, chỉ có

điều kiến thức của đối phương không phải kiến thức của học sinh cấp ba có được thôi. Cuộc thi này vốn không

tương xứng.”

Cũng mới hôm qua khi Dụ Tuyết Thanh đến tìm, cô mới xác nhận lại một lần là Irna đã được thức tỉnh ký ức kiếp trước. Anh ta còn cố tình tìm những nhà khoa học trong lịch sử châu Âu nhưng không có một người nào phù hợp.

Nhà khoa học so tài với học sinh cấp ba thì kết quả có gì hồi hộp đâu?

“Ai cũng biết hoàn cảnh của cậu ta đặc biệt, nhưng còn có thể làm được gì?” Phong Việt thở dài, nói tiếp: “Để tôi xem xem tôi có cần đi thôi miên thử không, nhỡ đâu kiếp trước tôi là Simon Brand cũng nên?"

Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc rồi đáp: “Yên tâm đi, cậu không thể là ông ấy được đâu, cậu thành thật hơn ông ấy nhiều.”

Phong Việt: “???”

Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, nói: “Đi ăn cơm trước đi. Buổi chiều mới có tinh thần mà thi đấu chứ.”

Đằng Vận Mộng gật đầu rồi đỡ bạn nữ vừa rồi đứng lên.

Tầng dưới của hội trường là nhà ăn.

Cả nhóm người vừa tiến vào đã nghe tiếng xuýt xoa dội vào tai.

Là tiếng những thí sinh của trường công lập Ylang.

Irna ngồi chính giữa bọn họ, bên miệng vẫn còn hiện rõ nụ cười châm biếm.

Cô ta nhìn Doanh Tử Khâm, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm qua tôi quên mất không nói với cậu, tôi rất mong đợi gặp mặt cậu ở phần thi đấu cá nhân, sau đó thử tài một lần với nhau nhưng tiếc là cậu lại bốc thăm vào phần thi đấu đồng đội.”


Nếu không cô ta chắc chắn phải đạp nát sự tự tôn của Doanh Tử Khâm dưới chân mới hả dạ.

Doanh Tử Khâm ngừng bước chân, quay đầu, ánh mắt sáng ngời: “Nếu là lúc trước, tôi sẽ nói, nhưng bây giờ...”

“Cô không xứng.”

Cô ta thay đổi nét mặt, giọng nói cũng khác đi: “Tôi không xứng?”

Doanh Tử Khâm đút một tay vào túi, đáp: “Hẹn gặp ở trận đấu cuối cùng nhé."

Irna ngẩn người, nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”

Doanh Tử Khâm không thèm để ý tới cô ta nữa mà đi tới nơi chọn đồ ăn.

“Irna, mặc kệ cậu ta đi.” Nam sinh bên cạnh cười khẩy đầy xấu xa khuyên nhủ: “Mỗi thí sinh chỉ được tham gia một trong hai phần thi là cá nhân hoặc đồng đội thôi, cậu ta cũng chỉ mạnh miệng ấy mà.”

Irna mím chặt môi.

Không biết vì sao, cô ta luôn có một dự cảm không lành nhưng chẳng nói rõ ra được, thế nhưng cô ta chẳng thèm để ý tới Doanh Tử Khâm nữa mà rời khỏi nhà ăn.

***

Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, mấy người Doanh Tử Khâm và Đằng Vận Mộng cũng chia tay nhau.


Cô nhìn sơ đồ rồi quyết định đi tới phòng làm việc của ban tổ chức.
Chủ nhiệm và mấy nhân viên đều đang ở trong phòng.

“Doanh Tử Khâm, em có chuyện gì sao?” Chủ nhiệm đứng dậy, nhiệt tình chào đón.

Phần thi đồng đội là các thành viên cùng nhau hợp tác nên thường cá nhân khó có cơ hội nổi bật.

Thế nhưng, bỗng dưng lại sinh ra một “hàng khủng” như Doanh Tử Khâm.

Chỉ một trận đấu mà cô đã nổi tiếng.

Bây giờ ban tổ chức cuộc thi không còn ai là không biết cô.

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chủ nhiệm, em đến đây để hỏi lại những lời nói lúc trước của các thầy cô còn được tính không ạ?”

Chủ nhiệm hơi bất ngờ, hỏi lại: “Ý em muốn nói tới chuyện gì?”

Doanh Tử Khâm nâng tay, đưa điện thoại tới trước mặt ông ta.

Chủ nhiệm vừa nhận lấy điện thoại, sắc mặt lập tức đanh lại.

Ông ta sửng sốt đến mức lạc cả giọng: “Doanh Tử Khâm, em...”
Trên điện thoại hiển thị tên đăng nhập và điểm số bài thi của Doanh Tử Khâm.

Tuy cuộc thi đấu trực tuyến của ISC đã kết thúc nhưng ứng dụng vẫn lưu giữ bài thi và tài khoản.

“Là em, cho nên có còn được tính không ạ?" Doanh Tử Khâm gật đầu.

“Tính chứ, đương nhiên là tính rồi!” Chủ nhiệm kích động đến mức đỏ cả mặt: “Em có thể đến tham gia thi đã là vinh hạnh cho ISC.”

Cô là người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu! Cuối cùng bọn họ cũng mới được cô tới rồi. Không, phải nói là thì

ra người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu cũng ở đây. Sự thật ảo diệu gì thế này?

“Như thế, coi như tính em có hai

suất tham gia. Em rút thăm lại một lần nữa cũng được đúng không ạ?” Doanh Tử Khâm mở lời.

Chủ nhiệm gật đầu: “Quả thực là có thể. Nhưng lúc đầu đồng ý với em là trận cuối cùng một đấu một nên giờ em có thể vào thẳng trận chung kết.”
Doanh Tử Khâm cất điện thoại, đáp: “Vậy cũng được, em sẽ tới trận chung kết cá nhân cuối cùng.”

“Được, được, được. Chúng tôi sẽ sắp xếp, chúng tôi sắp xếp ngay đây!” Chủ nhiệm vừa tiễn cô đi, vừa hứa hẹn.

***

Có rất nhiều người trên toàn thế giới đều đang xem phát sóng trực tiếp, đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều xem vì dù sao không phải ai cũng xem thế vận hội Olympic.

Doanh Nguyệt Huyên bắt đầu xem từ ngày thứ ba.

Hiện giờ có tổng cộng bốn mươi bảy thí sinh nước Hoa gặp phải Irna.

Không một ai ngoại lệ mà tất cả đều bị ép điểm.

Doanh Nguyệt Huyên thầm chế nhạo trong lòng. Cô ta phải thừa nhận rằng thực sự không ai bằng tuổi mà có thực lực có thể so được với Doanh Tử Khâm.

Thế nhưng, thực tế là như vậy đó, một vài người không hề quan tâm tới Doanh Tử Khâm tài giỏi tới mức nào, bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Thậm chí cho dù bọn họ biết là vì Irna mà thí sinh nước Hoa bị ép điểm thấp đi nhưng bọn họ vẫn đẩy trách nhiệm đó lên người Doanh Tử Khâm và trách móc cô.
Bọn họ sẽ chỉ trích cô là không dẫn được đoàn đội nước Hoa lấy được vị trí cao.

Giống như trong thi đấu thể thao, những người này sẽ không nhớ tới vận động viên đã từng phá kỷ lục thế giới nào. Mà chỉ nhớ đến vận động viên từ bỏ đại hội thể thao vì chấn thương, không có cơ hội được giành quán quân và thành tích xếp bét.

Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm.

Cô ta muốn đợi xem sau khi nước Hoa về bét ở chung kết quốc tế ISC, Doanh Tử Khâm về nước rồi sẽ bị cộng đồng

mạng chửi cho sấp mặt thế nào.

Cô ta không được sống tử tế thì Doanh Tử Khâm cũng đừng mơ được yên ổn.

Doanh Nguyệt Huyên uống một ngụm nước rồi tiếp tục xem truyền hình trực tiếp.

Bây giờ đã là trận thi đấu cuối cùng của phần thi cá nhân rồi.
Đằng Vận Mộng không gặp phải Irna ở mấy vòng trước nên dựa vào thực lực bản thân cũng tiến vào được trận

cuối cùng.

Irna vốn không coi Đằng Vận Mộng ra gì, cô ta vẫn trả lời hết các câu hỏi trong vòng năm phút.

Trên màn hình lớn là điểm số cuối cùng của hai người.

20:9.

Vẫn là khoảng cách chênh lệch tuyệt đối.

Cho dù Đằng Vận Mộng đã dự đoán được kết quả như thế này nhưng

trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu.

[Đằng Vận Mộng, cậu đã giỏi lắm rồi, cố lên, hãy tin vào chính mình!]

[Chúng ta không thèm so với người vô đạo đức, thắng thi đấu nhưng thua nhân phẩm.]

[Hơ hơ, đừng có tìm lý do ngụy biện cho thất bại của mình nữa, Irna là người mạnh nhất.]

“Tử Khâm...” Đằng Vận Mộng đi xuống vành mắt cô ấy đỏ hoe, nói: “Xin lỗi cậu.”

Phần thi đồng đội nhờ vào Doanh Tử Khâm mới kéo được điểm số lên, thế mà điểm thi đấu cá nhân bên này toàn bị Irna áp đảo.
Thành tích tổng còn chưa đưa ra nhưng cũng có thể chắc chắn nước Hoa e rằng còn không vào nổi tốp mười.

“Không sao đâu. Chưa đến giờ phút cuối cậu đừng nói mấy lời như thế này." Doanh Tử Khâm vỗ vai, nói với Đằng Vận Mộng. Nói xong, cô bèn đứng dậy lấy bảng tên của mình đeo trước ngực rồi đi về phía sân khấu.

Đằng Vận Mộng ngạc nhiên, thốt lên: “Tử Khâm?”

Thi đấu cá nhân đã kết thúc rồi mà cô còn lên trên đó làm gì?

“Doanh thần!” Phong Việt cuống lên, gọi với theo: “Doanh thần, cậu bớt giận đi, bớt giận đi, đừng đi lên đánh

người chứ, chúng mình âm thầm úp sọt đánh cũng được.”

(Dilys: Cái nết giống Giang Nhiên vậy :)))

Doanh Tử Khâm không quay đầu lại mà bước tới bục thi đấu chính giữa sân khấu.

Cùng lúc đó, người dẫn chương trình cầm mic lên tiếng với biểu cảm rất kích động: “Các vị, trận đấu còn chưa kết thúc, xin mọi người đừng vội rời khỏi hội trường. Đây là trận thi đấu cuối cùng, chắc chắn vô cùng hấp dẫn vượt qua cả tưởng tượng của mọi người!”
Đám đông khán giả và các thí sinh bao gồm cả những vị giáo sư ngồi ở hàng ghế cố vấn nghe thấy thế đều rất ngạc nhiên.

Đúng lúc này, Doanh Tử Khâm đi lên tới nơi, đứng trước máy trả lời đáp án.

Khung chat trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng như muốn nổ tung

Đương nhiên là mưa bình luận của cư dân mạng nước ngoài.

[Doanh Tử Khâm dựa vào đâu mà được tham gia thi đấu cá nhân???]

[Không công bằng!]

[Âm mưu! Âm mưu! Âm mưu!]

Khán giả có mặt ở hội trường cũng rất ngạc nhiên, không hiểu nổi có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt của Irna tối sầm lại.

“Những người đã theo dõi cuộc thi của chúng tôi hẳn đều biết người đứng số 1 trên bảng xếp hạng toàn cầu!” Người dẫn chương trình phấn khích đến đỏ mặt: “Hôm nay, chúng tôi đã mời cô ấy đến đây tham dự trận chung kết 1-1 cuối cùng!”
[Cười chết người ta rồi, đừng nói Doanh Tử Khâm chính là người xếp hạng cao nhất đấy nhé? Đâu có ai được tuyển thẳng vào trận chung kết quốc tế lại còn tham dự thi tuyển nữa? Chắc khùng?]

[Nếu Doanh Tử Khâm là người xếp hạng cao nhất của bảng xếp hạng toàn cầu thì tôi sẽ nhảy từ trên lầu xuống. ]

[Ban tổ chức thiên vị nước Hoa, chậc chậc chậc.]

Khán giả bên dưới giận dữ hét lớn.

“Mong mọi người hãy kiên nhẫn!” Người dẫn chương trình cất lời: “Chúng tôi cũng rất bất ngờ khi người có thứ hạng cao nhất trong bảng xếp hạng toàn cầu lại chính là thí sinh được tuyển thẳng vào trận chung kết quốc tế. Nhưng theo quy định của cuộc thi, cô ấy quả thực có một suất tham dự.”

“Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn!”

Điểm số trên màn hình lớn biến mất, thay vào đó là hình ảnh của cái bàn trước mặt Doanh Tử Khâm.
Trên bàn là điện thoại di động của cô, trên điện thoại là ứng dụng bài thi ISC, số tài khoản và điểm số của cô được viết rõ ràng.

Sau đó, Doanh Tử Khâm đã mở nền tảng livestream Cá Mập và đăng nhập vào tài khoản của cô trước mặt mọi

người

Mousse chocolate.

Đó là một ID rất phổ thông, nhưng cư dân mạng ở nước Hoa đều biết đến nó.

Tài khoản phát sóng trực tiếp của người giành vị trí số một thế giới!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả các kênh phát sóng trực tiếp của các quốc gia khác đều không có bình luận

hiển thị.

Irna nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chính là người đứng số một trên bảng

xếp hạng toàn cầu?!”

Thảo nào, hôm trước Doanh Tử Khâm đã nói với cô ta rằng, hẹn gặp lại ở trận chung kết. Người khác không biết
nhưng Irna hiểu rất rõ.

Chỉ có người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu kia mới có thể đe dọa được cô ta và mối đe dọa này còn rất lớn.

Vì vậy lúc ấy sau khi Irna nói những lời độc ác kia, cô ta đã cảm thấy hơi hối hận.

Cô ta thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng người đứng đầu bảng sẽ không đến.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm ổn.

Cô nhìn thẳng vào hàng triệu khán giả tại hiện trường và nhìn thẳng vào màn hình phát sóng trực tiếp của nhiều quốc gia khác nhau.


Sau đó vươn tay, nâng cao bảng tên trước mặt rồi lại tự giới thiệu.


“Doanh Tử Khâm, nước Hoa.”


Thi đấu vì nước Hoa!----

Dilys: Vì đang gay cấn nên tui xin tạm dừng up 1 lúc nhé =)))) Tối up nha ~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK