Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 501: Thiên phú! Doanh Tử Khâm: Dũng khí, tôi cho! -

Tu Thiếu Uyển lại giật mình: "Được?"

"Được có nghĩa là..." Doanh Tử Khâm nhận lấy bát cháo nóng hổi từ tay cô ấy, bắt đầu đút cho Tu Vũ từng thìa: "Tôi đã nhớ kỹ bọn họ."

"Gia tộc Cohen?" Tu Vũ sờ lên cằm: "Tôi chưa nghe bao giờ, tôi có quen không nhỉ? Bọn họ cũng đua xe hay sao?"

"Tôi cũng chưa nghe nói bao giờ." Doanh Tử Khâm không hề quan tâm, chỉ chú ý đến cháo trong bát: "Chắc là một gia tộc nhỏ bé nào đấy thôi."

Tu Thiếu Uyển im lặng: ".."

Cô ấy nhất thời không biết có phải bản thân lo lắng quá mức hay không, hai đứa nhóc này đúng là nghé mới sinh, không sợ cọp.

Gia tộc Cohen quả thực không có danh tiếng gì ở nước Hoa.

Trên thực tế đối với những người bình thường ở châu Âu, ngoài bốn đại gia tộc kia ra thì những quý tộc khác đều không có danh tiếng gì. Nhưng điều này không có nghĩa là thực lực của những gia tộc này rất kém.

Nếu thực sự so sánh thì gia tộc Cohen còn mạnh hơn mấy gia tộc đỉnh cấp ở Đế đô, ít nhất là về mặt vũ lực.

"Tiểu Vũ, hay là cháu đừng tham gia cuộc thi nữa." Tu Thiếu Uyển nói với giọng điệu nghiêm túc nghiêm túc: "Bố của cháu mất tích chính là vì ông ấy đã gây thù chuốc oán. Cô thật sự không hy vọng cháu lại giẫm vào vết xe đổ của ông ấy. Cô không hy vọng cháu tài giỏi thành công quá, chỉ cần có thể bình yên sống hết đời là được."

Nhưng đến giờ bọn họ vẫn không thể điều tra rõ ràng, rốt cuộc Tu Thiếu Ninh đã gây ra thù oán gì.

"Cô ơi, cô sai rồi." Tu Vũ nhún vai: "Nếu cháu không tham gia cuộc thi, bọn họ sẽ càng đắc ý hơn nữa. Hơn nữa, ngay cả chuyện hạ độc bọn họ còn làm được thì còn chuyện gì mà không thể nữa?"

Năm năm trước, cô ấy gặp tai nạn xe.

Hôm nay, cô ấy lại trúng độc.

Tu Thiểu Uyển thở dài một hơi, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng đây là sự thật.

"Cậu chú ý nghỉ ngơi nhé." Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Cậu còn phải tham gia cuộc thi, không cần lo đến chuyện này. Từ giờ đến khi bắt đầu cuộc thi, cậu không được lộ diện."

Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cứ để bọn họ nghĩ là cậu đã bất tỉnh, không thể tham gia giải đua F1 nữa."

Mỗi một ngành nghề đều có nhân tài.

Tu Vũ là một tay đua xe tài năng, có thể nói cô ấy sinh ra là để đua xe.

Chắc chắn không chỉ có một mình gia tộc Cohen nhắm vào cô.

Không có bí mật nào không có sơ hở.

Vì đảm bảo an toàn cho bản thân, Tu Vũ vẫn nên ở lại trong bệnh viện.

Gia tộc Cohen cũng thật ngu xuẩn, còn làm mọi chuyện rùm beng lên, còn phải nói cho nhà họ Tu biết.

Gia tộc thật sự muốn tính mạng của Tu Vũ thì lại ngụy trang và che giấu rất tốt.

Không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Ăn xong bát cháo, cô ấy uể oải vẫy tay: "Cô ơi, cháu không sao rồi, cô về Đế đô trước đi ạ. Giả vờ như cháu chết rồi, khóc lóc một chút, làm thật chút ạ."

Tu Vũ nắm lấy vai cô gái, tỏ vẻ đau đớn: "Bố Doanh, trông cậy vào cậu hết đó, tôi yếu rồi, không đánh lại cô của tôi nữa."

Doanh Tử Khâm nhíu mày.

Tu Thiếu Uyển tức đến bật cười, gật đầu: "Tiểu Vũ, cháu... Thôi được rồi, có Doanh tiểu thư ở đây, thế nào cháu cũng phải ngoan ngoãn hơn. Tạm thời cô sẽ không về Đế đô nữa, đợi cháu thi đấu xong rồi nói sau."
Bà ấy cũng không muốn trở về để nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của ông cụ Tu.

Chán ghét!

Tu Thiếu Uyển lại dặn dò thêm một câu: "Chúng ta đang ở nơi đất khách, hai cháu đừng có đối đầu căng thẳng quá với các gia tộc bản địa ở đây. Hai cháu không biết rõ thực lực của gia tộc Cohen thế nào, an toàn vẫn là trên hết."

Nói xong, bà ấy ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.

"Bố Doanh, cậu cứu tôi là được rồi." Tu Vũ nhíu mày: "Cô của tôi nói rất đúng, chúng ta quả thực không nên đối đầu với gia tộc Cohen."

Bọn họ không có nhiều quan hệ ở châu Âu giống như gia tộc Cohen.

Hơn nữa, hiện giờ vẫn không có bằng chứng nào chứng minh chuyện này là do gia tộc Cohen làm, người và vật dụng trên máy bay đã được kiểm tra, đều không có gì bất thường.


"Yên tâm." Doanh Tử Khâm thản nhiên: "Tôi nói rồi, chỉ là một gia tộc nhỏ bé."
"Bố Doanh, cậu đối với tôi tốt quá!" Tu Vũ hai mắt long lanh: "Con gái rất cảm động đấy."

Doanh Tử Khâm lại đút thêm cho Tu Vũ một thìa cháo, liếc mắt nhìn cô ấy: "Không phải nói là tôi sẽ chiều cậu sao?"

Tu Vũ đưa tay giật áo của cô gái, giọng nói run run: "Đừng để cho vị kia nhà cậu nghe thấy mấy lời này."

"Hả?"

"Tôi... tôi sợ bị anh ấy ám sát."

***

Sau khi Tu Vũ ngủ say, Doanh Tử Khâm mới rời khỏi phòng bệnh.

Đây là phòng bệnh được mã hóa của IBI, sẽ không để lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài.

Cho dù là gia tộc Laurent đến tìm hiểu cũng vô dụng.

Các biện pháp bảo mật của IBI có hiệu quả tối ưu nhất trên thế giới.

Phó Quân Thâm đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Sắc mặt của chàng trai khá u ám, đôi mắt hoa đào tươi cười tự nhiên của anh cũng đanh lại, lộ vẻ lạnh lùng.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Ừm, gia tộc Cohen, hãy điều tra hết tất cả chứng cứ phạm tội, sau đó cử người trực tiếp đến đó."

Đầu dây bên kia là Cục trưởng của IBI, Lịcinius: "Vâng thưa sếp"

Anh ta tiện tay kiểm tra thông tin gia tộc Cohen trên máy tính, phát hiện gia tộc này đã có tiền án.

Tuy nhiên, trên thế giới có quá nhiều thế lực như gia tộc Cohen, tất cả đều liên tục lao vào bờ vực tội ác.

IBI không đủ nhân lực, căn bản không thể quản lý hết được.

Nếu như điều tra, thực sự có thể khiến trời đất chao đảo.

Gia tộc Cohen đúng là không có mắt, không biết tại sao lại đắc tội với sếp của bọn họ.

Thật thê thảm.

"Nhanh lên, tôi chỉ cho anh nhiều nhất bốn tiếng thôi." Phó Quân Thâm nói xong câu này bèn kết thúc cuộc gọi.

Anh quay người lại, giấu đi vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nhướn mày, nở một nụ cười lười biếng: "Yểu Yểu, đừng thấy anh đứng xa thế này, anh nghe hết mấy điều hai người nói với nhau rồi."
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: "Nói cái gì?"

"Em đút cháo cho cô ấy ăn, còn gọt cả táo."


"Còn nói là chiều cô ấy." Phó Quân Thâm lợi dụng ưu thế chiều cao, vỗ nhẹ lên đầu cô gái: "Bạn gái, lúc nào anh có thể trải nghiệm một lần? Anh có thể nằm xuống."

"Anh nhìn xem." Doanh Tử Khâm chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Mặt trời vừa to vừa tròn thế kia, đang là ban ngày, anh đừng có nằm mơ."

Mặc dù là nói như vậy, Doanh Tử Khâm vẫn lấy từ trong túi ra một quả quýt, bóc vỏ và đút cho anh một múi.

Sau khi đút xong, cô xoa xoa tay: "Em đến bang Heba một chuyến, anh ở đây trông chừng nhé!"

Nói thật thì cô cũng chỉ tin tưởng vào Phó Quân Thâm.

"Yểu Yểu, chờ một chút." Phó Quân Thâm giữ chặt cô gái, tay kia giơ ra một món đồ, cười: "Cho em cái này."

Đây là một tờ giấy chứng nhận của IBI, trên đó có kèm ba chữ Chỉ huy trưởng, cấp bậc là cấp S.
Giấy chứng nhận cấp S của IBI có tổng cộng không quá mười cái, đều nằm trong tay các cán bộ cấp cao.

Có giấy chứng nhận này thì đi lại ở bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng rất thuận tiện.

Doanh Tử Khâm nhìn tờ giấy chứng nhận, nhíu mày: "Đây gọi là đi cửa sau phải không? Sếp à, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng của anh."

"Tạm thời thôi." Phó Quân Thâm tỏ vẻ không quan tâm: "Nếu em đồng ý gia nhập thì anh cầu còn chẳng được."

Doanh Tử Khâm cất giấy chứng nhận cẩn thận: "Có thể cân nhắc."

Phó Quân Thâm lại đưa cho cô một chiếc mặt nạ khác: "Đi đi, anh sẽ bảo Vân Sơn đi theo em, chú ý an toàn nhé!"

Cô làm cái gì, anh cũng sẽ lo liệu chu đáo.

***

Mấy ngày nay, gia tộc Cohen cho người giám sát chặt chẽ các bệnh viện lớn ở thủ đô nước S nhưng không có tin tức gì về việc Tu Vũ nhập viện.
Nhà họ Tu cũng rất yên tĩnh, hiển nhiên là đã từ bỏ việc phản kháng.

Điều này khiến cho gia chủ nhà Cohen rất yên tâm.

Tuần sau là giải đua F1 rồi, chỉ cần Tu Vũ không tham gia, vị trí thứ ba sẽ chỉ thuộc về gia tộc Cohen.

Gia chủ nhà Cohen gọi quản gia đến: "Đội đua xe của nhà họ Tu đến rồi à? Đàm phán xong chưa?"

Quản gia lắc đầu: "Bọn họ ai nấy đều rất ngoan cố."

Gia chủ nhà Cohen cười lạnh một tiếng: "Đi thôi, tôi sẽ đích thân đi. Ngoan cố thì có tác dụng gì, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!"

Ông ta đi ra ngoài.

Trong trang viên có một nhóm tay đua, tất cả đều rất cảnh giác.

Chính người của gia tộc Manson đã nói sẽ dẫn họ đi xem xe đua mới, nhưng không ngờ lại đến chỗ này.

Không chỉ như thế, gia tộc Cohen còn nói muốn thu mua bọn họ.

"Không phải là các người vẫn chưa biết gì đấy chứ?" Nhìn những tay đua này, gia chủ nhà Cohen tặc lưỡi một cái: "Đội trưởng của các người đã trở thành người thực vật rồi, không thể nào đua xe được nữa. Tôi có lòng tốt mua lại các người, giúp các người tham gia giải đua, các người còn không bằng lòng sao?"
Ngay sau khi ông ta nói xong câu này, sắc mặc của các tay đua đều biến đổi.

Giải đua F1 do gia tộc Manson tổ chức, tất cả quy định cũng đều do gia tộc Manson đặt ra, rất thất thường, thậm chí có thể thay đổi bất cứ lúc nào theo sở thích của gia chủ.

Mỗi một đội đua xe chỉ có một đội trưởng. Đội trưởng của đội đua xe thể hiện thực lực cao nhất của đội, chỉ có đội trưởng mới có tư cách để đoạt cúp vô địch.

Mặc dù Tu Vũ đã rời khỏi Đế đô năm năm do vết thương ở tay nhưng cô ấy đã hồi phục rất nhanh chóng, không một ai trong đội đua của nhà họ Tu phản đối việc Tu Vũ làm đội trưởng.

Tu Vũ gặp chuyện không may ư?

Một tay đua nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc Cohen: "Ý của ông là gì?"

Quả thực là mấy ngày nay Tu Vũ không trở về, nhưng Tu Thiếu Uyển đã đánh tiếng với bọn họ rằng Tu Vũ đi tìm bạn và cô ấy sẽ trực tiếp đến hiện trường giải đấu.
Lẽ nào, đây chỉ là nói dối?

"Xem đến các người không hề biết chuyện." Gia chủ nhà Cohen cảm thán một tiếng: "Virus AXC 9, một khi trúng phải độc này, người ta sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, nội tạng sẽ không ngừng suy yếu cho đến khi trở thành người thực vật."

"Không còn đội trưởng, các người thi đấu thế nào? Ai cho các người dũng khí đó?"

Tất cả các tay đua đều im lặng, bọn họ đều chưa kịp có phản ứng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, từ xa truyền đến, như có như không, không gấp không vội: "Tôi!"

Doanh Tử Khâm đeo chiếc mặt nạ màu bạc đang bước đến, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô không hề che giấu dáng người của mình nên gia chủ nhà Cohen chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là một cô gái.

Dáng người mảnh khảnh, trông có vẻ khá yếu đuối.
Nhưng cô gái dẫn theo hai tên lính đánh thuê, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.

"Chỉ dựa vào cô sao?" Gia tộc Cohen nghĩ rằng đây chỉ là hộ vệ của nhà họ Tu, cười chế nhạo: "Cô có biết chỗ này của tôi có bao nhiêu lính đánh thuê không? Có bao nhiêu vũ khí nóng? Xe tăng, máy bay chiến đấu, đều là hàng cao cấp nhất."

"Cô cho rằng một mình cô có thể đánh bại gia tộc Cohen của chúng tôi?"

Đúng là mất trí!

Gia chủ nhà Cohen càng vàng khinh thường, vẫy tay một cái.

"Ầm ầm."

Tiếng động vang lên, một số tòa tháp phía trên lâu đài nhanh chóng thay đổi diện mạo, ống pháo được dựng lên, đồng loạt nhắm vào cô gái.

Ngoài ra còn có vô số lính đánh thuê.

Gia chủ nhà Cohen chắp hai tay sau lưng, điềm tĩnh nhìn Doanh Tử Khâm, trong mắt là vẻ giễu cợt: "Bây giờ, cô còn dám nói 'tôi' hay không?"
Ông ta vừa dứt lời thì có một giọng nói khác vang lên: "Này, này! Còn tôi, còn tôi!"

Gia chủ nhà Cohen sầm mặt lại: "Là ai?"

Ông ta ngẩng đầu lên,giống như cảm thấy gì đó.

Trên bầu trời, hơn chục chiếc máy bay đang áp sát.

Khoang tàu của chiếc máy bay dẫn đầu mở ra, đó là một người đàn ông trẻ với mái tóc vàng óng.

Chỉ huy hạm đội trên không của IBI, Anthony!

- Chương 502: Ngược cặn bã, biết y sư của Lâm Thanh Gia là ai thì sao? -

Anh ta mới ngoài hai mươi tuổi, khí phách anh hùng bùng phát.

Hốc mắt trũng sâu, làn da trắng nhợt dưới ánh sáng mặt trời hiện vẻ uể oải.

"Cậu sao? Chỉ là một thằng nhóc mà thôi." Gia chủ nhà Cohen vẫn nói với giọng khinh miệt như cũ, nhưng ông ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú lên bầu trời.

Trên vỏ của mười mấy chiếc máy bay này đều có đánh số và logo riêng.
Điều khiến gia chủ nhà Cohen chú ý không phải là logo mà là những con số kia.

Tuy rằng gia tộc Cohen không phải là một gia tộc lớn ở châu Âu nhưng do bọn họ thường xuyên buôn lậu và giao dịch phi pháp nên gia chủ nhà Cohen luôn rất quan tâm đến những chuyện liên quan đến IBI.

Loại máy bay đánh số này chỉ IBI mới có!

Các gia tộc lớn nhỏ ở châu Âu sợ là cái gì?

Chính là IBI.

Trán của gia chủ nhà Cohen toát mồ hôi lạnh, nhất thời ông ta không thể đứng vững.

Gia tộc Cohen luôn rất cẩn thận, chưa từng để lộ nhược điểm nào. Tại sao chỉ vì một giải đua xe mà lại kéo cả IBI đến? Chuyện quái quỷ gì vậy?

Chuyện này xảy ra quá trùng hợp, gia chủ nhà Cohen cũng không cho nghĩ rằng do ông ta mua vũ khí mới từ thế giới ngầm nên khiến IBI để mắt đến mình.

Huống chi, châu Âu vốn dĩ cho phép sự tồn tại của thế giới ngầm.
Đương nhiên, gia chủ nhà Cohen không dám động thủ với Tu Vũ ở nước Hoa, thế nhưng chỉ cần xuất cảnh thì ông ta có thể.

"Wow, tòa lâu đài này đúng là cao cấp thật đó." Anthony khoanh tay: "Thiết kế đẹp đấy, ông bạn."

"Hay là tôi mời ông đến nhà giam quốc tế để làm người thiết kế nhé? Ông có thích không?"

Giọng điệu này quá gợi đòn, gia chủ nhà Cohen cố gắng nhớ lại những tin đồn về IBI, vẻ mặt của ông ta thay đổi.

Chỉ có một người phù hợp với ngoại hình, độ tuổi và tính cách này thôi.

Hai chân của ông ta run lên, cổ họng khô khốc: "Ngài... ngài Anthony?"

IBI còn phái hẳn một cán bộ cấp cao đến bang Heba của bọn họ sao?

Lại còn là chỉ huy hạm đội trên không?

Gia chủ nhà Cohen xứng đáng để cho IBI điều động nhiều người như vậy sao?

Hai chân của gia chủ nhà Cohen mềm nhũn, quỳ "bịch" xuống đất: "Ngài Anthony, rốt... rốt cuộc chúng tôi đã phạm phải chuyện gì?"
Nếu cán bộ cấp cao của IBI đích thân đến thì chắc chắn không phải chỉ là vì một giải đua xe.

Nhưng gia chủ nhà Cohen đã vắt óc suy nghĩ mà vẫn không thể tìm ra được rốt cuộc ông ta đã bỏ lỡ điều gì.

"Tôi không quan tâm tội gì." Anthony hừ một tiếng: "Tôi chỉ phụ trách bắt hết những kẻ phạm pháp ở đây thôi. Đừng có nói nhảm nữa, ông tự mình qua đây hay để tôi phải qua đó?"

Hai chân của gia chủ nhà Cohen đã mềm nhũn, thậm chí không có đủ sức để đứng dậy.

Ông ta chẳng còn sự hống hách lúc trước nữa, mặt mũi tái xanh, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Anthony bước lên, nắm lấy cổ áo của gia chủ nhà Cohen, nhấc bổng ông ta lên: "Có thế này mà ông cũng ngang ngược được sao? Ông có đẹp trai bằng tôi không?"

Đôi môi của gia chủ nhà Cohen run rẩy, không thể thốt ra lời nào.
"Vô dụng." Anthony lôi ông ta đi: "Đi thôi."

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Đợi một chút."

Anthony quay đầu, ngẩn người một lúc mới lên tiếng: "Chị..." (dâu)

Doanh Tử Khâm nhìn anh ta một cái.

Anthony lập tức nuốt hết những lời phía sau lại.

"Tôi tặng ông ta một viên kẹo."

Gia chủ nhà Cohen còn không có kịp phản ứng, Anthony đã cậy mồm ông ta ra nhét viên "kẹo" kia vào, bắt ông ta nuốt xuống.

Viên "kẹo" tan chảy trong miệng của ông ta, thực sự ngọt ngào. Nhưng gia chủ nhà Cohen chỉ cảm thấy nội tạng xoắn vào nhau, giống như có vạn con côn trùng đang cắn, đau đến không thở nổi.

"Ngoan ngoãn một chút." Vào ngay lúc này, Anthony đá ông ta một cái: "Nếu ông để tôi... mất mặt ở đây, tôi sẽ ném ông vào đàn cá mập."

Gia chủ nhà Cohen đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó, ông ta lại nhớ đến một tin đồn khác.

Có tin đồn rằng các cán bộ cấp cao của IBI thực sự là một lũ quái vật bạo lực.

***

Tốc độ làm việc của IBI luôn rất nhanh chóng.

Sau khi Anthony bắt hết gia chủ nhà Cohen và những người bất hợp pháp khác trong gia tộc Cohen về, Tổ Thanh tra và Phòng An ninh cũng nhanh chóng nắm bắt được tất cả các tiền án.

Căn cứ vào mức độ nghiêm trọng, hình phạt cũng không giống nhau.

Bên phía bang Heba cũng có những thanh tra và điều tra viên kết thúc công việc.

"Ha ha ha, tên ngốc Lịcinius này!" Anthony lập tức xông vào phòng Cục trưởng, vỗ bàn một cái, cười to ba tiếng: "Thật không ngờ đó? Lần trước là anh làm nhiệm vụ, còn lần này là tôi làm nhiệm vụ. Vẫn là làm cùng với chị dâu!"

"Tuy tôi chưa nhìn thấy mặt của chị dâu nhưng cũng thấy được dáng người của chị ấy rồi! Rất đẹp!" Anthony tặc lưỡi một cái: "Haizz, anh nói xem, chị dâu có dáng đẹp, có nhan sắc, có vũ lực, đúng là thần tiên mà! Sao lại yêu tên hòa thượng khổ hạnh như sếp nhà chúng ta?"
Anh ta cũng đẹp trai, lại còn đáng yêu hơn cả ông sếp thối của bọn họ nữa.

Nghe được câu này, Licinius rời mắt khỏi màn hình máy tính, lườm Anthony một cái rồi chậm rãi gõ bàn phím.

Anthony đang thở dài một hơi thì điện thoại đổ chuông.

Đây là thiết bị liên lạc mà anh ta dùng để liên lạc với Phó Quân Thâm.

"Alo, sếp, anh tìm tôi sao?" Đôi mắt xanh của Anthony sáng lên và anh ta lập tức đứng thẳng người lên: "Đã xong chuyện rồi, vũ khí nguy hiểm bị tịch thu, đất đai quy về sở hữu của những cư dân khác, tất cả mọi người đều an toàn. Xin chờ chỉ thị."

"Daia sắp trở về từ đặc khu số VII." Đầu dây bên kia, Phó Quân Thâm nói với giọng điệu trầm và lười biếng, nhếch miệng cười nhẹ: "Cậu đi thay anh ta đi, trước khi trở về phải huấn luyện được một đội tinh nhuệ đấy nhé! Đừng để cấp trên là tôi đây phải thất vọng."
Anthony đang chờ được khen thưởng lập tức tan nát cõi lòng: "???"

Tại sao anh ta vừa lập được công mà lại bị đày ải?

Tuy rằng Đặc khu số VII đúng là căn cứ huấn luyện của IBI, nhưng tại sao anh ta lại phải đến đó vào lúc trời đông lạnh giá thế này? Hơn nữa, còn phải đào tạo ra một đội ngũ tinh nhuệ nữa?

Bảo anh ta đi chỉ huy chiến hạm thì được, còn chuyện huấn luyện này không phải là chuyện của Phó Cục trưởng Daia hay sao?

"Ừm." Phó Quân Thâm nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng rất qua loa: "Ngoan, giấy thông hành đã sắp xếp cho cậu xong rồi, lập tức lên đường!"

Anthony đã bị cúp máy. Anh ta im lặng trong vài giây rồi đột nhiên nhìn Licinius.

Licinius lập tức giơ tay lên, rất vô tội: "Không liên quan tới tôi, tôi không làm gì cả! Vừa rồi tôi đang xem hồ sơ của người mới, chuẩn bị phỏng vấn."
"Tôi nhổ vào, tin anh có mà là con lợn!" Anthony lại bị phẫn nói: "Chờ ngày nào đó tôi sẽ đánh chết anh, sau đó ngồi vào cái ghế này!"

Anh ta chưa từng gặp một người nào không biết xấu hổ như vậy.

***

Tin tức về việc gia tộc Cohen bất ngờ bị IBI xử lý lập tức lan truyền khắp các gia tộc và thế lực lớn ở châu Âu.

Có điều, không ai quan tâm đến chuyện này, dù sao chuyện như vậy trước đây cũng không phải chưa từng có.

Ai bảo gia tộc Cohen xui xẻo như vậy, vừa hay đυ.ng đến IBI? 

Dù là bốn gia tộc tài phiệt ở châu Âu cũng phải tôn trọng IBỊ. Bất kể nói thế nào, IBI là tổ chức quốc tế duy nhất duy trì an ninh của thế giới. Bọn họ không quan tâm khu vực, chủng tộc, chỉ quan tâm đến việc cứu người.

Vấn đề nhỏ này nhanh chóng bị người dân ở châu Âu bỏ qua, nhiều người đam mê đua xe thể thao đã tập trung sự chú ý của họ vào giải đấu F1 do gia tộc Manson tổ chức.
Sau khi được Doanh Tử Khâm điều dưỡng, Tu Vũ bình phục rất nhanh chóng, cũng biết được chuyện IBI thẳng tay tận diệt gia tộc Cohen.

Dù là Tu Vũ, cũng thấy sốc: "Bố... bố Doanh, không phải là cậu có quan hệ gì với sếp lớn của IBI đấy chứ?"

Cô ấy còn nhớ năm ngoái, IBI cũng đích thân đăng ký tài khoản Weibo VÌ vụ trộm báu vật trấn tiệm của Phỉ Thúy Trai nhà họ Chung.

Hai chuyện này để riêng lẻ thì rất bình thường, chỉ là hành vi chống tội phạm quốc tế của IBI, nhưng khi đặt cạnh nhau thì lại có ý nghĩa sâu sắc.

Doanh Tử Khâm im lặng một chút: "Không có gì."

Hôn cũng hôn rồi.

Tu Vũ: "???"

Cô ấy xoa xoa cầm: "Tôi đi chuẩn bị cho cuộc đua, bố Doanh, lát nữa cậu có đến cổ vũ tôi không?"

Doanh Tử Khâm vỗ vai cô, cười khẽ: "Đương nhiên."

Hai chữ này khiến Tu Vũ cảm thấy như nhận được trợ giúp từ một vị thần. Cô ấy ôm mũ bảo hiểm, vào phòng thay đồ để thay quần áo đua.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng một chút.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Tả Lê gọi.

Doanh Tử Khâm dứt khoát cúp máy, sau đó gọi lại bằng WeChat.

"Trò Doanh." Tả Lê nghe máy, rất phiền muộn: "Tại sao em lại cúp điện thoại của tôi?"

"Em đang ở châu Âu, phải chuyển vùng quốc tế."

Tả Lê: "..."

Phú bà của làng giải trí như cô cũng quan tâm đến chút tiền chuyển vùng này sao?

Không như anh ta, mới mua cho vợ mấy hộp mặt nạ làm trắng là đã hết cả quỹ đen rồi.

"Tôi chỉ muốn nói với em là Đại học Đế Đô đã bắt đầu vào học." Tả Lê thở dài một hơi: "Còn một số chuyện nữa, đợi khi em về, tôi sẽ nói, không vội."

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Vâng."

"Vậy cứ thế nhé." Tả Lê rất vui vẻ: "Chờ em trở lại."

Doanh Tử Khâm cúp máy, cô đứng dậy, đi đến hàng ghế khán giả.
***

Ở khu vực nghỉ ngơi của các tay đua.

Gần vị trí cửa sổ có một nhóm người châu Á.

Tổng cộng có bốn mươi tám đội lọt vào vòng chung kết, nước Hoa có bảy đội, nhưng năm trong số đó là dự bị.

Ngoài đội đua xe nhà họ Tu, nước Hoa còn một đội xe khác được lọt vào danh sách chính thức.

Đội trưởng của đội này cũng giống Tu Vũ, là một cô gái rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi.

"Cô à, cô yên tâm." Cô gái nói rất nhỏ nhẹ: "Cháu chỉ tham gia giải đua xe một lần cuối này thôi. Về sau, cháu nhất định chuyên tâm học y."

Tay cô ta là để học y, đua xe cũng chỉ là chơi cho vui chứ không hề nghiêm túc.

Cha mẹ cô ta đã qua đời vào năm cô ta thi đại học, chính người cô Nhan Nhược Tuyết này luôn giúp đỡ cô ta. Cho nên, cô ta rất nghe lời Nhan Nhược Tuyết.

"An Hòa, cháu biết điều này là được rồi." Lúc này, giọng điệu của Nhan Nhược Tuyết mới dịu xuống: "Học y vẫn tốt hơn là đua xe rất nhiều, cháu phải bảo vệ đôi tay cẩn thận đấy. Đợi cháu thi đấu về, cô dần cháu đi gặp cô chủ Thanh Gia."
Cô ta rất yêu thích cô cháu gái Nhan An Hòa này, rất biết phấn đấu và có thiên phú cao về y học.

Nói đến đây, giọng điệu của Nhan Nhược Tuyết cũng có phần hưng phấn hơn: "An Hòa, cháu có biết ai là người dạy y thuật cho cô Thanh Gia hay không?"

Nhan An Hòa cũng rất tò mò: "Ai thế ạ?"

Cô ta đã nghe Nhan Nhược Tuyết nhắc đến tên của Lâm Thanh Gia nhiều lần nữa rồi.

Cô ta là đệ nhất thiên tài tu luyện song song cổ y và cổ võ.

"Sư môn của cô ấy là do người đứng đầu giới cổ y thành lập, y thuật của cô ta cũng là chính thống nhất trong giới cổ võ." Nhan Nhược Tuyết nói: "Cô Thanh Gia rất hiền lành, lấy chuyện giúp người làm niềm vui. Khó khăn lắm cô mới giành được cho cháu một suất, nếu đổi lại là người khác thì họ sẽ không để ý đến người bình thường như chúng ta."

"Cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, phấn đấu để được vào sư môn của cô ấy."
Chỉ cần trở thành cổ y giả, cho dù là chỉ biết một chút cổ y thuật, cũng sẽ có được chỗ đứng trong giới y học, Nhan An Hòa không cần phải lo lắng đến tiền đồ của mình nữa.

Nhan An Hòa cười gật đầu: "Cháu biết rồi, cám ơn cô."

"Đúng rồi, cô còn nghe nói, nước Hoa chúng ta vẫn còn một tay đua tài năng khác cũng tham gia giải đấu này à?"

Nhan Nhược Tuyết tiện thể hỏi chứ không quan tâm đến những chuyện này.

"Vâng." Nhan An Hòa liếc nhìn Tu Vũ ở đối diện, giọng điệu nhẹ đi một chút: "Cô ấy thực sự lợi hại, cháu đã xem giải đấu cô ấy tham dự năm năm trước. Thế nhưng, cô ấy đã không tham gia đua năm năm rồi, dù có tài năng đến đâu cũng mai một thôi."

Nhan Nhược Tuyết nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Nhan An Hòa đang ung dung ngồi nghịch điện thoại di động thì thấy một tay đua vội vã từ ngoài cửa bước vào, tới trước mặt của Tu Vũ.
Trong hội trường cũng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đó.

Vẻ mặt của Tu Vũ thay đổi: "Dẫn tôi đi xem."

Cô ấy đứng dậy, lập tức theo tay đua đến bãi đậu xe phía sau.

Ảnh mắt của Nhan An Hòa khẽ động, cô ta cũng đứng dậy, đi ra ngoài,

Các tay đua trong đội xe nhìn cô ta: "Đội trưởng Nhan?"

Nhan An Hòa nhẹ nhàng nói: "Mọi người đợi một chút. Tôi đi xem thử."

Bãi đậu xe cách khu vực nhà chờ không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Ánh mắt Tu Vũ trở nên lạnh lùng.

Đội đua của nhà họ Tu có tổng cộng bảy chiếc xe đua, nhưng bây giờ toàn bộ lốp xe và động cơ đã bị hỏng.

Nhất định là có người cố ý phá hoại, hơn nữa chắc chắn không thể nào không liên quan gì đến gia tộc Manson, dù sao nơi này cũng có người đặc biệt giám sát.

Xe của các tay đua đều được đặt chế tạo riêng, dù là lốp hay động cơ thì các loại xe thông thường đều không thể so sánh được.
Giải đấu sắp diễn ra mà xe lại bị hỏng thì căn bản không thể nào tham dự được.

"Xe hỏng à?" Nhan An Hòa đi theo sau cũng tự nhiên chú ý đến: "Cô Tu, chi bằng cô sang làm hoa tiêu cho tôi đi?"

Tu Vũ quay đầu, cười lạnh: "Ban ngày trời xanh thế này, cô nằm mơ à?"

Cô ấy không quen Nhan An Hòa, nhưng cô ấy đã đọc hồ sơ của tuyển thủ trước cuộc thi.

Khi cô ấy mười lăm tuổi, do vấn đề sức khỏe nên đã làm hoa tiêu.


Lần này, cô ấy tham gia với vai trò tuyển thủ.


Cô ấy có thể làm hoa tiêu cho đội khác, nhưng nếu cô ấy làm thế thì chẳng phải nhà họ Tu lần này đã phí công tham gia rồi sao.


"Cô không muốn sao?" Giọng điệu của Nhan An Hòa có chút giễu cợt: "Một tay đua lọt vào vòng chung kết, nhưng ai mà không biết là cô đã nghỉ đua năm năm rồi? Bây giờ ngay đến cả xe cũng không còn mà cô vẫn muốn làm nước Hoa mất mặt sao? Cô cũng chỉ có thể làm hoa tiêu thôi."

"Cô Tu, tôi cho có thể cho cô cơ hội lên sân đua đã không dễ dàng gì rồi!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK