Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếp này của Irna, không, cả hai kiếp, cô ta đều không thể quên được cái tên này.

Cái tên này đối với cô ta mà nói, là lời nhắc nhở thường trực về thất bại và nỗi nhục nhã mà cô ta phải gánh chịu.

Thực ra đúng như lời đồn ở bên ngoài giới học thuật, dưới tác dụng của việc thôi miên, cô ta đã nhớ lại ký ức của kiếp trước. 

Lúc phóng viên đến phỏng vấn, cô ta cũng không che giấu, thẳng thắn nói cho người khác biết. Dù sao thì chuyện này có nói ra cũng không ai tin.

Đến cả bản thân Irna ban đầu cũng khó mà tin được, nhưng về sau lại hân hoan đón nhận. 

Được mấy người giống cô ta chứ? 

Chỉ có điều, có những chỗ cô ta vẫn nói dối. 

Cô ta vốn không phải là một nhà khoa học. Bởi vì trong lịch sử châu Âu không hề ghi lại tên của cô ta, cô ta cũng chưa từng được giới khoa học thời đó công nhận. Kiếp trước, khi chết, cô ta mới 28 tuổi.

Thế kỷ 17, năm 1639.

Cô ta chết ở trong ngục, trước khi chết, cô ta thương tích đầy mình, đã mấy ngày không được ăn cơm. Cho nên nguyên nhân cái chết của cô ta là do chết đói.

Irna rất không cam tâm. So về trí tuệ, cô ta tuyệt đối không thua kém Gwen Brown.

Cho dù có thua kém chút ít thì cũng không đáng là gì. Cùng là học trò của Simon Brand, nhưng ông lại mãi mãi không nhìn thấy cô ta, chỉ dốc hết tâm huyết bồi dưỡng Gwen Brown.

Irna căn bản không thể chấp nhận nổi sự phân biệt đối xử này. Chỉ có điều bản thân Gwen Brown không phải người huênh hoang, cô cũng chỉ vô tình bước vào giới nghiên cứu. Cô đã tham gia không ít dự án nghiên cứu của Simon Brand, nhưng đều không đề tên, càng không có bất kỳ tiếng tăm gì. 


Nhưng Irna vẫn mang lòng oán hận Simon Brand sâu sắc đến tận cốt tủy. Nếu ông để cô ta cùng tham gia vào các dự án thí nghiệm của mình, thì cô ta đã có thể có một chỗ đứng trong giới nghiên cứu, giành được hào quang rực rỡ.

Thế nhưng không.

Simon Brand không để cô ta tham gia vào những nghiên cứu cốt lõi. 

Châu Âu ở thời kỳ ấy, tuy khoa học kỹ thuật phát triển thần tốc, tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn, nhưng có một vài thứ hủ lậu vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn.

Ngoài chiến tranh, còn có những thiên tai khác như dịch bệnh. Nhưng tất cả những điều này đều không bằng đoạn lịch sử đen tối ấy.

Đó là một hành động bức hại kéo dài suốt ba thế kỷ giày xéo cả mảnh đất châu Âu trong suốt ba trăm năm. Mãi đến năm 1780 mới chính thức dừng lại.

Xét xử phù thủy, trong lịch sử gọi là "cuộc săn phù thủy".

Người bị bức hại không chỉ có những thầy bói chân chính.


Mà phần đông là những cô gái vô tội. Những cô gái chỉ cần bị gắn mác "phù thủy" thì không cần chứng cứ, sẽ bị lôi ngay ra chém đầu thị chúng, thi thể sau đó còn bị đem lên giàn hỏa thiêu.

Số lượng oan hồn nhiều không đếm xuể.

Tất nhiên, Irna không hề hay biết đến sự tồn tại của thầy bói trên đời này.

Tuy thành tựu về mặt khoa học của cô ta rất cao, nhưng rốt cuộc vẫn thuộc lớp người bình thường.

Những thứ như thuật luyện kim, thuật chiêm tinh đều không rộng cửa chào đón cô ta.

Trừ khi lúc đó cô ta có thể vào học Đại học Norton.
Nhưng hồi đó Đại học Norton không mở cửa với bên ngoài, cũng không chiêu sinh, phần lớn mọi người đều không biết đến ngôi trường này.

Bởi vì oán hận với Simon Brand, Irna đã vu khống với giáo hội đương thời rằng vợ của ông là phù thủy. 

Trùng hợp là khi ấy, trong thành vừa hay xảy ra một trận dịch bệnh, chết rất nhiều người, và xuất hiện rất nhiều nạn dân. Vợ của Simon Brand là một cô gái bình thường, cũng không hiểu về học thuật. Nhưng cô ấy rất lương thiện, còn tự tay nấu cháo và nướng bánh, đi cứu tế cho nạn dân trong thành.

Thế mà Irna lại dám lan truyền lời dối trá, nói trận dịch bệnh này là do vợ của Simon Brand gây ra.

Quyền lực của giáo hội đương thời rất lớn, chỉ với một lời vu khống vô căn cứ, đã đủ khiến một người phụ nữ vô tội bị gϊếŧ chết giữa quảng trường. Simon Brand cũng vì thế mà bị đả kích nặng nề, ông rời khỏi thành phố, trở về thị trấn nhỏ sinh sống trước kia.
Irna rất hả hê.

Dù sao thì cô ta cũng đã học được không ít thứ từ ông, cô ta hoàn toàn có thể đến một đất nước khác để bắt đầu con đường phát triển của mình.

Đến lúc đó, sớm muộn gì cô ta cũng vang danh hiển hách.

Nhưng bản thân cô ta cũng không thể an toàn rút lui.

Gwen Brown mất tích một năm đột nhiên quay lại, tống cô ta vào trong ngục.

Ngục giam này không thuộc về giáo hội, cũng không thuộc về bất kỳ hoàng tộc nào, Irna chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cô ta chịu đủ sự giày vò ở trong đó, cuối cùng chết một cách thê thảm.

Lúc có được lại ý thức, cô ta phát hiện mình đã đến hơn ba trăm năm sau.

Đây là một thời đại khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, rất nhiều thứ trước đây các nhà khoa học còn không dám nghĩ tới, thì giờ đây đều đã trở thành sự thật.
Irna biết, cơ hội của cô ta đến rồi.

Cô ta phải đứng trên sân khấu của thế giới này, khiến Simon Brand biết, sự lựa chọn trước đây của ông là sai lầm.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, mình lại một lần nữa thất bại, còn thất bại hoàn toàn.

"Cô chính là cô ta! Cô nhất định là cô ta!" Gương mặt của Irna bắt đầu vặn vẹo: "Nếu cô không phải là cô ta, thì sao lại biết rõ bản ghi chép của Simon đến thế?"

"Thú vị ghê." Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, giọng điệu lạnh nhạt: "Mấy ngày trước tôi mới đến viện bảo tàng ở châu Âu, bản thảo của Simon để ngay ở khu triển lãm số 1."

Cô biết Irna là ai.

Một tên phản đồ trong số các học trò của Simon Brand.

Là kẻ đã trực tiếp gây ra cái chết của sư mẫu cô.

Cũng là kẻ bị đích thân cô tống vào ngục. Nếu không phải cô kịp thời quay về từ giới cổ võ nước Hoa thì Simon Brand sớm muộn gì cũng phát điên.
Thiên tài và kẻ điên, chỉ cách nhau một khoảnh khắc.

Cô thật sự không ngờ rằng, một cuộc thôi miên lại đánh thức kẻ phản đồ này. Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi lạnh đi.

Bây giờ cô có lý do để nghi ngờ, đây là một cuộc thôi miên có tính toán từ trước.

Có chuyện bất thường tất có kẻ đang tác quái, bọn họ vẫn chưa điều tra ra thôi miên sư đã thôi miên cho Irma khi đó là ai.

Trên bảng xếp hạng thôi miên của NOK, không có người nào có vẻ đã thực hiện chuyện đó. Đúng là có một vài thợ săn ở ẩn có thực lực rất mạnh, nhưng không có trên bảng xếp hạng.

Phó Quân Thâm nhướng mày: "Ừm, tôi làm chứng, tôi đi cùng cô ấy." 

Những người xung quanh càng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Cô ta điên rồi chắc?"

"Còn không phải là vì vừa thua với 0 điểm tròn trĩnh? Khả năng điều tiết tâm lý của cô thần đồng này cũng yếu ghê."
"Tôi là fan cuồng của Simon Brand, trong số học trò của ông ấy không hề có người mà cô nói." 

Học trò của Simon Brand, cũng là những nhà khoa học lưu danh thiên sử.

Đây là điểm vĩ đại của ông.

"Tất nhiên là các người không biết rồi!" Irna gào lên xé họng, mặt cô ta đỏ au, bắt đầu giậm chân thình thịch: "Bởi vì cô ta khiêm tốn, Simon tôn trọng cô ta, cho nên trước giờ đều không viết tên cô ta vào!"

Đây chính là phân biệt đối xử. Cùng là không để lại tên, nhưng đối với cô ta lại là sự sỉ nhục.

"Cô đến để báo thù tôi có phải không?" Irna càng kích động hơn: "Sao lúc nào cô cũng muốn hủy hoại vinh quang của tôi thế, vì sao?!"

Doanh Tử Khâm không lên tiếng, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt rất lạnh nhạt.

"Cô còn dám nhìn tôi như thế? Cô còn dám? Tôi..." Irna rống lên, tinh thần không thể chống đỡ nổi nữa, mắt cô ta trợn ngược, sau đó đột nhiên ngất đi.
Người xung quanh đều vội vàng lùi lại phía sau, giống như sợ bị thứ gì đó truyền nhiễm sang. 

Lúc này, cho dù bảo vệ có không muốn bước tới cũng phải bước tới.

Mấy người bảo vệ dìu Irna đã ngất lịm lên, sau đó đưa ra ngoài hành lang.

Đội trưởng đội bảo vệ bước lên, tỏ ý xin lỗi: "Doanh tiểu thư, đã khiến cô phải sợ hãi và bất tiện rồi, thật lòng xin lỗi."

Doanh Tử Khâm kéo vạt áo vest mà Phó Quân Thâm khoác lên người mình, giọng điệu bình thản: "Không sao."

"Những việc thế này cứ giao cho người có chuyên môn xử lý." Phó Quân Thâm lãnh đạm nói: "Tuyết Thanh sẽ giải quyết mọi chuyện, Yểu Yểu, đi nghỉ trước đi."

Thuật thôi miên có thể đánh thức trí nhớ, thì cũng có thể xóa bỏ trí nhớ.

Nói trắng ra, Irna là nhờ có thuật thôi miên mới giải được thế này. Chỉ cần Dụ Tuyết Thanh xóa bỏ thuật thôi miên của cô ta, thì cô ta sẽ quay về dáng vẻ lúc trước, không còn là thần đồng nữa.
Sự trừng phạt này còn ác hơn nhiều việc tống cô ta vào ngục giam lần nữa.

Doanh Tử Khâm gật đầu: "Đi thôi."

***

Trong hội trường.

Đã đến lúc hội đồng giám khảo tiến hành công bố điểm tổng. Ngoài phía Irna, các đội đại biểu của các quốc gia và vùng lãnh thổ đều rất kích động.

Tả Lê cũng có chút căng thẳng, anh ta giơ tay nới rộng cà vạt.

Phần thi tập thể cũng còn đỡ, nhưng vì quy tắc của phần thi cá nhân hơi phức tạp, cho nên lúc chuyển đổi sang điểm tổng cũng rất phiền phức.

Bởi vì biểu hiện của Doanh Tử Khâm mà trong đầu Tả Lê chỉ văng vẳng hai chữ "quái vật", căn bản không nghĩ đến việc đi tính điểm.

Bên cạnh Tả Lê, vẻ mặt của thầy giáo trường Đại học Helga lại rất khó coi.

Đừng nói là nước Hoa, đến các thí sinh của nước M và nước F, anh ta đều không thèm quan tâm. Bởi vì các học sinh này đáng lý ra không thể là đối thủ của Irna mới đúng. Nhưng giờ đây, bọn họ không chỉ thua cuộc thi mà còn thua cả phẩm hạnh.
Lúc này, chuông điện thoại của anh ta đột ngột vang lên.

"Cái gì? Irna được đưa vào bệnh viện rồi?" Thầy giáo nọ vừa nghe thấy câu đầu tiên, đã lập tức biến sắc: "Được, tôi qua đó ngay đây, mời bác sĩ khoa thần kinh và khoa não đến kiểm tra xem."

Dứt lời, anh ta cũng không đợi bảng xếp hạng chung cuộc nữa,


Anh ta cũng chẳng buồn so đo với mấy người này, ánh mắt hừng hực dán chặt lên màn hình lớn. 


"Tổng cộng hai mươi tư vị giám khảo của hội đồng giám khảo đã cùng nhau thống kê, tính toán điểm số cuối cùng." Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu: "Điểm tối đa là 100 điểm, mời xem." 


Màn hình lớn chuyển động, chẳng mấy chốc điểm số chung cuộc đã xuất hiện trên màn hình.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK