Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tay của Chung Mạn Hoa run lên, điện thoại đập mạnh xuống sàn.

Giọng nói của y tá vẫn tiếp tục vang lên trong loa điện thoại: “A lô? A lô? Bà Doanh, bà vẫn đang nghe chứ ạ?”

“Tình trạng của ông Doanh rất tệ. Nếu không có chữ ký của người nhà, chúng tôi không dám tiến hành phẫu thuật cho ông ấy. Xin bà hãy đến càng sớm càng tốt. Cảm ơn sự hợp tác!”

Chung Mạn Hoa đời người, không thể lấy lại tinh thần.

Một lúc lâu sau, bà ta mới xách túi, lao ra ngoài.

Một tay cầm điện thoại, vừa đi bà ta vừa gọi cho Doanh Thiên Luật, giọng nói run rẩy, không mạch lạc: “Thiên,

Thiên Luật, bố của con… Bố của con có chuyện rồi, ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu. Mẹ xin con, hãy đến thăm ông ấy một lần, có được không?”

***

Mười lăm phút sau, ở bệnh viện số 1.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

Một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, mồ hôi nhễ nhại.

“Bác sĩ, ông nhà tôi thế nào rồi?” Chung Mạn Hoa vội vàng chạy đến đón, rất lo lắng: “Tại sao ông ấy lại đột nhiên ngất xỉu?”

Nghe vậy, bác sĩ bèn liếc nhìn bà ta một cái.

Hầu hết các bác sĩ ở bệnh viện Số 1 đều không có ấn tượng tốt về người nhà họ Doanh. Nhưng không còn cách nào, nhiệm vụ của bác sĩ là cứu chữa cho người bệnh. Dù nhìn người nhà họ Doanh không thuận mắt thì vẫn phải cứu người.

“Bệnh nhân ngất xỉu vì làm việc quá sức và lượng máu lên não không đủ.” Bác sĩ lên tiếng: “Nhưng vừa rồi khi


chúng tôi tiến hành kiểm tra thì phát hiện một số chức năng gan và phổi của bệnh nhân cũng có vấn đề, cần phải làm phẫu thuật ngay.”

Cả người Chung Mạn Hoa chao đảo, bà ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Gan và phổi?”

Doanh Chấn Đình tập thể dục quanh năm, cơ thể luôn rất dẻo dai. Đồng thời, hàng năm ông ta đều kiểm tra sức khỏe định kỳ, lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất mới là kỳ nghỉ đồng vừa rồi.

Mới qua có bao lâu? Tại sao đột nhiên gan và phổi có vấn đề?

“Tâm trạng cũng rất quan trọng.” Bác sĩ nói thêm: “Có những bệnh là do tâm trạng gây ra. Bà có từng nghe nói rằng

một số bệnh nhân ung thư sẽ sống lâu hơn nhờ vào tâm trạng vui vẻ hay chưa?”

Sau khi nói xong, ông ta cũng không nhìn xem Chung Mạn Hoa có biểu hiện gì nữa mà đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ rồi vội vàng vào phòng cấp cứu.

Chung Mạn Hoa bèn đợi ở bên ngoài, càng đợi, sắc mặt bà ta càng tái nhợt.

Khi Doanh Thiên Luật đi tới bệnh viện Số 1, Doanh Chấn Đình tạm thời đã qua cơn nguy kịch và được chuyển từ

phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt.


Sau khi biết được tình trạng thể chất hiện tại của Doanh Chấn Đình theo lời của bác sĩ, anh ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Suy gan cấp tính.

Doanh Chấn Đình đang trong thời kỳ sung mãn, tại sao các cơ quan nội tạng lại đột nhiên suy kiệt được?

Doanh Chấn Đình là trụ cột của nhà họ Doanh, ông ta đột nhiên đổ bệnh như thế, Chung Mạn Hoa rất lo sợ: “Thiên Luật, làm sao bây giờ? Nếu bố của con không thể tỉnh lại thì mẹ phải làm sao?”
Doanh Thiên Luật không trả lời câu này, mà cau mày nói: “Con vừa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói có thể là nhiễm virus.”

“Nhiễm virus?” Chung Mạn Hoa lại chao đảo: “Bố của con suốt ngày ở công ty làm việc, làm sao lại có thể nhiễm virus được?”

“Con sẽ điều tra chuyện này." Doanh Thiên Luật mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ, đến giờ mẹ vẫn không cảm thấy tội lỗi gì sao? Mẹ không nghĩ là mẹ đã làm gì sai sao?”

“Lần trước mẹ đi nhờ vả Tử Khâm vì bệnh của bà nội, còn xin lỗi em ấy, có phải là thật lòng không? Mẹ có chắc

chắn là không lôi đạo lý ra để ép buộc em ấy hay không? Đến bao giờ thì mẹ mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ?”

Anh ta đã sớm đã nhìn ra, Chung Mạn Hoa làm như vậy chỉ là vì lợi ích mà thôi.

Lòng người bạc bẽo.

Thật sự rất buồn cười.
Khi nhắc tới tên của Doanh Tử Khâm, sắc mặt Chung Mạn Hoa lạnh lùng hơn: “Mẹ không làm gì sai cả! Điều duy nhất mà mẹ làm sai chính là đón nó về nhà!”

“Tại sao con không nhìn lại những gì đã xảy ra với gia đình chúng ta sau khi đón nó về nhà?”

Ngay khi Doanh Thiên Luật nghe thấy điều này, anh ta biết rằng mình có khuyên bảo thế nào cũng là vô dụng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, bật cười đầy giận dữ: “Mẹ đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu Tử Khâm sao? Em ấy là chỗ để

mẹ trút giận ư?”

Chung Mạn Hoa không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý.

Nụ cười của Doanh Thiên Luật chợt tắt: “Mẹ, con vẫn sẽ chăm lo cho mẹ lúc về già, nhưng con sẽ không tha thứ cho mẹ, không bao giờ!”

Sắc mặt của Chung Mạn Hoa thay đổi, bà ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Doanh Thiên Luật cắt ngang.
“Ông ngoại lớn tuổi rồi, mẹ không lo cho ông nhưng con còn phải về chăm ông nữa!” Doanh Thiên Luật nói rất

nhỏ: “Mẹ chỉ cần con gái nuôi của mẹ thôi. Con ở đây cũng không có tác dụng gì nữa, con về trước đây!”

Anh ta không hề nhìn Chung Mạn Hoa, cứ thế đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Chung Mạn Hoa đã cảm thấy hơi hối hận.

Bà ta rất muốn làm hòa với Doanh Thiên Luật thể nhưng ngoài mặt thế nào cũng không thể nói ra lời, thế nào cũng sẽ buông ra những lời khó nghe.

Ông cụ Chung không chào đón bà ta, mỗi lần đến nhà họ Chung là sẽ đều ăn mắng, tự nhiên bà ta không muốn đến nữa.

“Bà Doanh, làm phiền bà đi một chuyến.” Bác sĩ chủ trị gõ cửa phòng bệnh, nói nhỏ: “Có một tờ đơn đồng ý làm phẫu thuật, cần bà ký tên.”

Chung Mạn Hoa định thần lại và đi ra ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.
Hai người y tá đi vào.

“Tôi thấy nhà họ đúng là bị quả báo.” Một y tá vừa đổi bình truyền dịch cho Doanh Chấn Đình vừa lẩm bẩm: “Trước thì ép con gái ruột của mình hiến máu, giờ đến bản thân ông ta cũng đã gặp chuyện rồi.”

“Theo tôi thấy thì sớm muộn gì cái bà Doanh kia cũng có chuyện thôi.”

Người đang làm, trời đang nhìn. Ác giả ác báo. Đây là chuyện không thể chối cãi.

“Ở nơi làm việc, phải phân rõ chuyện công và tư ra, không nên nói những lời như vậy." Một y tá khác cau mày nhìn cô ta: “Nếu y tá trưởng nghe thấy, cô sẽ bị trừ một tháng tiền lương đấy.”

Y tá kia cũng không dám nói gì nữa.

Cô ta bưng khay thuốc lên và đi ra phòng bệnh.

***

Giới cổ võ.

Nhà họ Tạ.

Một chàng trai trẻ tuổi đang nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét. Nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên môi thậm chí không nhìn thấy sắc màu nào, thân thể lạnh đến đáng sợ, l*иg ngực cũng không hề chuyển động khi hít thở.
Nếu không phải anh ta vẫn còn chút hơi thở yếu ớt thì thật không khác gì một người đã chết.

Trên đầu, vai và tứ chi của chàng trai có năm cây kim vàng, kim vàng đang khẽ rung động.

Trong phòng còn có ba người khác, một người trong đó là một ông già với bộ râu bạc trắng, lông mày và tóc cũng đã điểm bạc.

“Đại trưởng lão.” Phu nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh, lau nước mắt nói: “Ông có xem được A Ngọc còn có thể trụ

được bao lâu nữa không?”

Đại trưởng lão vuốt râu cau mày nói: “Nếu như còn không tìm thấy người thích hợp, thì cho dù có dược liệu, cũng sống không nổi ba tháng.”

Nghe được câu này, phu nhân xinh đẹp tái mặt, gần như ngất xỉu.

Bà ta nghẹn ngào: “Đáng thương, thật là đáng thương! Tại sao A Ngọc lại gặp phải tai họa như vậy?”

“Mẹ, còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.” Tạ Phong đỡ lấy Tạ phu nhân: “Chỉ cần con mang cái cô thiên kim nhà họ Doanh mà Đại trưởng lão đã bói ra được kia về nhà là tốt rồi.”
“Nhưng không phải con nói rằng cô ta rất có thể đã chết sao?” Tạ phu nhân lau nước mắt: “Người đã chết rồi thì

còn cưới xin làm sao được?”

Nếu là trước đây, Tạ phu nhân chắc chắn sẽ không để Tạ Ngọc kết hôn với một người bình thường.

Ngay cả con gái của những gia tộc cổ võ khác cũng khiến bà ta chướng mắt chứ đừng nói đến người bình thường.

Chỉ có Lâm Thanh Gia là vừa mắt bà ta mà thôi.

Nhưng không có cách nào, Tạ Ngọc bây giờ chỉ còn chút hơi tàn.

Tạ Phong nhìn Đại trưởng lão: “Phiền Đại trưởng lão bói thêm một quẻ. Rốt cuộc là cô gái ấy đang ở chỗ nào châu Âu, còn sống hay đã chết.”

Chỉ cần còn sống, thì nhất định sẽ về nước. Sớm muộn gì gã cũng sẽ đưa được cô ta đến giới cổ võ thôi. Cho dù

Doanh Tử Khâm không muốn cưới Tạ Ngọc, thì cũng vẫn phải cưới!
Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

Tạ phu nhân lại nhen nhóm hy vọng.

Đại trưởng lão lấy ra chín đồng tiền, sau đó đặt vào lòng bàn chân theo thứ tự.

Sau đó, dưới sự tác động của nội kình, chín đồng tiền từ từ bay lên không trung.

Tạ Phong nhìn vậy không khỏi cảm thán thốt lên: “Tài xem bói của Đại trưởng lão thật là lợi hại!”

Mặc dù Đại trưởng lão không phải là người nhà họ Tạ nhưng ông ta vẫn có thể ngồi vững ở vị trí này, không chỉ

bởi ông ta biết bói toán mà còn vì tinh thông cổ võ.

Người như vậy thậm chí còn hiếm gặp hơn cả người đồng thời tu luyện cả cổ y và cổ võ.

Dù sao có rất ít người có thiên phú về xem bói. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình Đại trưởng lão.

Hơn nữa Đại trưởng lão cũng rất biết thiệt hơn, ông ta bói quẻ, không tự mình can dự, cho nên dù nhân quả có thay đổi vì ông ta thì quả báo mà ông ta phải chịu cũng sẽ ít hơn.
Đồng thời, có nội kình trong người, nên tuổi thọ của ông ta cũng dài hơn so với những thầy bói bình thường.

Nhà họ Tạ cũng là gia tộc cổ võ duy nhất không có bất kỳ giao dịch nào với nhà Đệ Ngũ.

Chỉ cần có Đại trưởng lão tọa trấn là đủ rồi.

Tạ Phong nhìn những đồng tiền đang nhào lộn, cảm nhận được một luồng uy lực rất lớn nên lặng lẽ lùi về sau một bước.

Gã đã nghe Đại trưởng lão nói về phương pháp xem bói này, nhưng người bình thường không thể hiểu được.

Đây gọi là quẻ kim tiền.

Những thầy bói bình thường chỉ có thể dùng được nhiều nhất là ba đồng. Chín đồng là con số cực hạn, khi dùng

đến chín đồng tiền thì có nghĩa là có thể dự đoán được nhiều chuyện hơn.

Đại trưởng lão nhắm mắt lại và bấm đốt ngón tay.


Một giây, hai giây, ba giây…

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Giây thứ tám mươi mốt, chín đồng xu ngừng lăn và đột nhiên nằm im!


Cùng lúc đó, Doanh Tử Khâm đang nằm trong sân ngắm sao chợt ngẩng đầu lên.


Cô thu lại vẻ mặt lười biếng của mình, hai mắt nheo nheo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK