Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 485: Doanh Tử Khâm: Con có yếu như vậy sao? -

Lâm Thanh Gia nhất thời không kịp phản ứng, cô ta hơi giật mình: “Bố đẻ của con, con...”

Vừa nói đến đây, trong đầu cô ta đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông ăn mặc rất giản dị.

Tay của Lâm Thanh Gia hơi run lên, chén trà trong tay rớt xuống.

“Con quên rồi?” An Nhu Cẩn nhìn về phía cô ta, lại lau miệng, “Lúc ấy là con chạy theo, đi cùng mẹ, còn khóc nói là đừng ở chỗ đó nữa.”

Ngay từ đầu, bà ta đã không muốn mang theo một đứa con làm chướng ngại vật, nhưng Lâm Thanh Gia từ nhỏ đã rất thông minh, luôn theo sát bà ta.

Sau khi đến Đế đô, an ninh nghiêm ngặt, nên bà ta phải luôn dẫn Lâm Thanh Gia theo người.

Khi bà ta đang tìm một “cành cao” khác thì vô tình gặp được người nhà họ Lâm, bọn họ phát hiện Lâm Thanh Gia có thiên phú cổ võ đáng kinh ngạc, muốn dẫn Lâm Thanh Gia trở về.

Ngay cả An Nhu Cẩn cũng không ngờ rằng bà ta có thể vào giới cổ võ nhờ Lâm Thanh Gia.

Lâm Thanh Gia dựa lưng vào ghế gỗ, lông mày trùng xuống, giọng nói nhỏ dần: “Chuyện xảy ra bao nhiêu năm rồi, lại không phải chuyện quan trọng gì, con thực sự không nhớ rõ.”

Thực ra, cô ta nhớ rất rõ ràng.

Trí nhớ của cô ta rất tốt, sau hơn mười năm, cô ta vẫn có thể nhớ được giọng nói và dáng vẻ của Ôn Phong Miên.

Nếu xét về ngoại hình và khí chất, Ôn Phong Miên chắc chắn không thua kém Lâm Cẩm Vân.

Nhưng ở phương diện khác thì thực sự thua kém rất nhiều.

Hơn nữa, sau khi bước vào giới cổ võ và giới cổ y, cô ta mới biết được thế giới trước đó yếu ớt thế nào.

Lâm Thanh Gia hơi mím môi.

“Haizz, mẹ cũng không ngờ rằng ông ấy sẽ trở về nhà họ Kỷ, còn tới tham gia hội đấu giá.” An Nhu Cẩn bỏ khăn tay xuống, cười nói: “Nói thế nào, con cũng là con gái ruột của ông ấy, hai người cũng không có thù hận gì. Con có muốn đi gặp ông ấy không?”

Lâm Thanh Gia đang định lên tiếng thì một cậu bé từ bên ngoài chạy vào trong phòng VIP, chạy tới bên cạnh cô ta: “Chị ơi!”

Đây là em trai của cô ta, Lâm Thiệu.

“Thiệu Nhi.” An Nhu Cẩn xoa đầu cậu bé: “Sao con không đến chỗ ông bà nội?”

“Con đến chơi với mẹ một lát.” Lâm Thiệu rất ngoan ngoãn: “Ông bà nội bảo con đến gọi chị sang đó.”

An Nhu Cẩn rất vui vẻ: “Thiệu Nhi thật ngoan.”

Vẫn là con trai của bà ta tốt hơn, không giống đồ quái thai kia, vừa sinh ra đã trợn mắt nhìn bà ta, lại còn bệnh tật đầy người.

Nếu không phải như thế, bà ta đã không để nó lại chỗ của tên vô dụng Ôn Phong Miên kia không dẫn nó theo.

Con trai ít nhất còn có chút tác dụng.

Nhưng cũng không sao, giờ bà ta có đủ trai gái, vừa đúng một chữ “tốt” (1).

(1) Chữ "tốt" trong tiếng Trung được ghép từ hai bộ nữ và tử, nghĩa là con gái và con trai.

Ôn Phong Miên không có, là tổn thất của ông.

“Mẹ, bố sắp đến rồi.” Lâm Thanh Gia im lặng hồi lâu, mới đứng dậy: “Con dẫn Thiệu Nhi sang chỗ của ông bà nội.”

An Nhu Cẩn không nói thêm gì nữa: “Đi đi.”
Lâm Thanh Gia dắt Lâm Thiệu đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Thiệu Nhi, nếu như chị vẫn còn một đứa em trai, em...”

“Không được, không được!” Lâm Thiệu nghe xong, bèn trừng mắt: “Chị chỉ được là chị của em thôi! Còn ai nữa, em đi gϊếŧ người đó! Người đó có thông minh, giỏi giang như em không?”

Lâm Thanh Gia cười: “Không.”

Lâm Thiệu là cổ võ giả, Ôn Thính Lan là một người bình thường đến nói chuyện còn không rõ ràng, làm sao có thể so sánh hai người với nhau được?

“Vậy không phải là được rồi sao.” Lâm Thiệu hừ một tiếng: “Dù sao chỉ có em mới có được một người chị lợi hại như vậy thôi.”

Chị gái của cậu ta có rất nhiều người theo đuổi, có không ít người trong đó sẽ mang đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đến cho cậu ta.

Lâm Thiệu níu lấy áo của Lâm Thanh Gia quần áo: “Chị ơi, ông bà nội đang chờ chị.”
Lâm Thanh Gia lấy lại tinh thần: “Đi nào."


***

Bên kia.

Trên đường đến tòa nhà đấu giá.

Lâm Cẩm Vân và một trưởng lão khác đang đi cùng người của gia tộc Taylor.

Lần này, gia tộc Taylor đến để đích thân sửa chữa cho sự cố ở Bến tàu thành phố Sansa. Đây là lần đầu tiên người đàn ông trung niên này đến với giới cổ võ, cũng không khỏi có chút tò mò.

Ông ta nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Cách đó không xa, có một chàng trai dáng người mảnh khảnh, cao ráo.

Mặc dù đã đeo mặt nạ, cũng khó có thể che giấu được vẻ đẹp của anh.

Người đàn ông trung niên dừng lại và nheo mắt.

Lâm Cẩm Vân chú ý đến phản ứng của ông ta: “Gia chủ Taylor?”

Người đàn ông trung niên thu lại ánh mắt, do dự một chút: “Không có gì, hình như tôi nhìn thấy một người quen.”

Ngay khi nói xong lời này, ông ta cũng tự bác bỏ, âm thầm mỉm cười một tiếng.
Người kia vẫn luôn ở châu Âu mới phải, lại làm sao có thể xuất hiện ở giới cổ võ này được?

Chỉ là bóng lưng và khí chất có chút giống nhau mà thôi.

Lâm Cẩm Vân không hỏi thêm gì nữa: “Gia chủ Taylor, mời đi bên này.”

Bốn gia tộc tài phiệt ở châu Âu cũng có thực lực tương đương với bọn họ.

Nếu bàn về các loại thủ đoạn, gia tộc Taylor còn có rất nhiều.

Có điều, nơi này là giới cổ võ, Lâm Cẩm Vân vẫn sợ gia tộc Taylor có thể làm ra chuyện gì đó.

Hơn nữa, ở đây còn có Ti Pháp đường.

Lâm Cẩm Vân nghe được tin từ Ti Pháp đường, biết được Phó Quân Thâm đã đến.

Ông ta là một trong số ít người biết được khuôn mặt thực sự của Phó Quân Thâm.

Lần trước, nhà họ Tạ chọc giận Ti Pháp đường, còn khiến cho Phó Quân Thâm tự mình ra tay.

Lâm Cẩm Vân đoán chừng là nhà họ Tạ đã động đến anh em của Phó Quân Thâm.
Những loại chuyện này, ông ta sẽ không nhắc nhở nhà họ Tạ.

Người đàn ông trung niên đi theo Lâm Cẩm Vân đến chỗ phòng VIP có An Nhu Cẩn, Doanh Tử Khâm cũng trở về bên cạnh của Ôn Phong Miên.

Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, những món đang xuất hiện đều là những thứ không quá giá trị, các đại gia tộc đều không ra tay, toàn là người ở tầng một mua.


Cho đến khi món đồ đấu giá thứ bảy xuất hiện, phía phòng VIP của nhà họ Lâm đã có động tĩnh: “Một trăm nghìn.”

Tiền mặt ở giới cổ võ có tỉ lệ 1:10 với tiền bên ngoài, con số này ở thế giới bên ngoài chính là một triệu.

Tay của Doanh Tử Khâm đặt lên cằm, đôi mắt cô lúc này lập tức mở to.

Ôn Phong Miên quay đầu: “Yểu Yểu, đó là thuốc mà con cần mua sao?”

“Vâng.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu một cái: “Cái này đặc biệt dành cho bố, có thể giúp bố đã thông huyệt đạo. Con đoán chừng, sau khi dùng nó, tu vi của bố có thể tăng lên năm mươi năm.”
Dù là Ôn Phong Miên, cũng không khỏi kinh ngạc: “Năm mươi năm?”

Có không ít người có được tu vi cổ võ năm mươi năm, nhưng hầu hết đều ở độ tuổi bảy mươi, tám mươi, đã có thể làm trưởng lão của các gia tộc vừa và nhỏ.

Doanh Tử Khâm nhíu mày lại, bình tĩnh nói: “Bố, đây là do bố có thiên phú cổ võ, còn một cổ võ giả bình thường nhiều nhất có thể lên mười lăm năm.”

Vì vậy cổ y và cổ võ là sự tồn tại bổ sung cho nhau.

Sau khi cô trở về Trái Đất, nghe nói giới cổ y và giới cổ võ vẫn luôn duy trì quan hệ liên hôn thì cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc.

Có điều, cô không truyền lại phương pháp châm cứu và phương pháp luyện chế thuốc làm sao để tu vi của cổ võ giả tăng vọt.

Ngay đến đồ đệ của cô là Phục Tịch cũng chỉ là biết một chút.

Ôn Phong Miên nhíu mày: “Có ảnh hưởng đến sức khỏe của con không? Bố không cho phép có bất kỳ ảnh hưởng nào."
Ông cũng biết rõ, cổ y giả luyện thuốc, có nhiều khi dùng chính tuổi thọ của mình.

“Không đâu.” Doanh Tử Khâm ngáp: “Bố, con có yếu đuối vậy sao?”

“...” Ôn Phong Miên ho khan một tiếng: “Quân Thâm giúp con mua à?”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng. Anh ấy ở một phòng VIP khác, không ở cùng chúng ta thì sẽ tiện hơn.”

Giới cổ võ có rất nhiều chuyện gϊếŧ người phóng hỏa để cướp đồ. Đặc biệt là sau buổi đấu giá, ra khỏi hội trường, nhất định sẽ xảy ra tranh cướp, chết người là chuyện không thể tránh khỏi.

Thế nhưng muốn cướp đồ của đại gia tộc và Ti Pháp đường thì cần phải cân nhắc thật kỹ.

Ôn Phong Miền gật đầu một cái: “Phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng.”

Doanh Tử Khâm hơi đứng hình, gật đầu: “Bố, tạm thời bố đừng để con nghe thấy chữ "cảm ơn” nữa.”
Cô đã bị ám ảnh rồi.

Khi nhà họ Lâm trả cái giá một trăm nghìn, khách mời có chút ngạc nhiên, đặc biệt là những người của các gia tộc cổ y.

Bởi vì cây dược liệu này không có gì quá mức đặc biệt, ít nhất là ở hiện tại, giá cao nhất cũng chỉ mười nghìn tệ mà thôi.

Đối với một số võ giả cấp thấp, loại dược liệu này có thể giúp tăng tu vi, nhưng nhà họ Lâm lại không thèm để mắt đến.

Tuy nhiên, nhà họ Lâm cũng sẽ không tự nhiên lãng phí một trăm nghìn tệ.

“Chắc hẳn là tiểu thư Thanh Gia lại có phát hiện gì rồi.”

“Tiểu thư Thanh Gia có thể đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ, thật sự là lợi hại.”

“Không thể không nói, sau khi có tiểu thư Thanh Gia, cổ y cũng phát triển không ít.”

Nếu như chỉ có Lâm Thanh Gia có thể sử dụng cây dược liệu này, bọn họ tự nhiên không có khả năng đi tranh giành.
Danh tiếng của Lâm Thanh Gia trong giới cổ y và cổ võ thậm chí còn cao hơn nhiều so với các trưởng lão của nhà họ Lâm. Nhiều người đã được cô ta cứu chữa. Người bán đấu giá định đập búa thì có một giọng nói vang lên từ một phòng VIP khác.

“Năm trăm nghìn.”

Trong nháy mắt, giá đã tăng gấp năm lần.

Các khách mời đều ngạc nhiên. Đương nhiên, nhà họ Lâm không cam lòng yếu thế, cùng tăng giá.

“Sáu trăm nghìn.”

Giọng nói kia tiếp tục.

“Một triệu.”

Người chịu trách nhiệm giúp đỡ Lâm Thanh Gia mua dược liệu lần này là tam trưởng lão của nhà họ Lâm, sau khi thấy giá bị tăng lên như vậy, ông ta tức giận: “Một triệu mốt!”

Ông ta còn chưa kịp nói ra lời này, Lâm Thanh Gia đã ngăn lại: “Đắt quá, bỏ qua thôi.”

Tam trưởng lão dừng lại, nói: “Nhưng đây không phải là thuốc cháu cần hay sao?”
“Không sau đâu.” Lâm Thanh Gia mỉm cười lắc đầu: “Giá cả vượt qua dự tính, không cần đấu giá nữa ạ.”

Loại dược liệu này không quý, chỉ là hiếm thấy, tính cho đến hiện tại loại này mới xuất hiện tổng cộng 10 lần. Cô ta cũng đã xem rất nhiều sách cổ, suy luận ra loại dược liệu này rất có khả năng giúp tu vi của cổ võ giả tăng vọt nhanh chóng.

Vì vậy, cô ta mới có ý tưởng nghiên cứu, nhưng còn chưa thử.

Lâm Thanh Gia nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng khả năng thất bại là rất cao, thực sự không cần lãng phí số tiền này để đấu giá.

“Như vậy sao được?” Tam trường lão nhíu mày, đứng lên: “Ta lại muốn xem xem, ai dám tranh với nhà họ Lâm.”

Đây là dược liệu mà Lâm Thanh Gia cần dùng, liên quan đến sự phát triển của cổ у.

Sao có thể để người khác lấy mất?

- Chương 486: Đại phú bà Doanh Tử Khâm: Ngươi có thể thử xem. -
Tam trưởng lão biết rõ, trong tay mấy vị lão tổ tông của cổ y gia tộc có không ít phương thuốc và liệu pháp châm cứu. Mà những thứ đó không phải đều được ghi vào trong sách.

Không có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy thì không thể học được.

Nhưng các vị lão tổ tông kia đều chẳng mấy khi ra ngoài.

Lần gần đây nhất là khi nhà họ Lăng đưa tên phản đồ của nhà họ Phục về, lão tổ tông nhà họ Phục có ra ngoài một lần.

Nhưng bên phía nhà họ Lâm lại không điều tra ra được liệu lão tổ tông nhà họ Phục có giao dịch gì với nhà họ Lăng hay không.

Y thuật của Lâm Thanh Gia còn giỏi hơn những cổ y đời trước, là vì cô ta biết nghiên cứu sáng tạo ra cái mới.

Tam trưởng lão năm nay 120 tuổi, cổ võ giả ở cái tuổi này cũng vẫn tính là tráng niên.

Có những chuyện lão biết nhiều hơn Lâm Thanh Gia, cổ y đến giờ có thể nói là đang từng bước thụt lùi.
Vào mấy chục năm đầu khi cổ y mới xuất hiện, mạnh hơn hiện tại rất nhiều. Mà chính vì sự thụt lùi của cổ y, cổ võ giả mới có thể ít phụ thuộc vào những vật ngoài thân.

Lâm Thanh Gia có không ít cống hiến cho giới cổ y, nhà họ Lâm muốn mời cổ y cũng rất dễ dàng. Cho nên nhà họ Lâm mới không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng Lâm Thanh Gia.

“Tam trưởng lão, ngài...” Lâm Thanh Gia còn chưa kịp ngăn cản, tam trưởng lão đã vén màn bước ra.

Lão nhìn về phía gian phòng phát ra tiếng nói, thấy trên biển có ghi…

Chúc Ảnh Dao Hồng.

Tam trưởng lão hơi biến sắc: “Ti Pháp đường?”

Ngoài ba gia tộc lớn là Lâm, Nguyệt, Tạ, Ti Pháp đường cũng có mấy gian phòng cố định, điểm khác biệt là, các gian phòng ở Ti Pháp đường đều dùng bốn chữ để đặt tên.

Cho nên chỉ dựa vào tên gian phòng, tam trưởng lão vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
Chẳng trách lại có gan tranh giành với nhà họ Lâm bọn họ.

Lâm Thanh Gia nghe thấy vậy, nhíu mày: “Nếu là Ti Pháp đường thì chúng ta nhường thôi.”

“Thanh Gia, nếu cháu muốn, lão phu sẽ giành lấy cho cháu.” Tam trưởng lão điềm nhiên: “Đấu giá là công bằng, cho dù là Ti Pháp đường, muốn có được thì cũng phải có tiền trước đã.”

Bản thân Ti Pháp đường thì rất có tiền, nhưng không có nghĩa là người của Ti Pháp đường cũng có.

Hơn nữa, nói thẳng ra, Ti Pháp đường cũng chỉ là một nơi quản lý giới cổ võ, không khác gì đội Nhất Tự của Đế đô.

Nếu lão tổ tông của nhà họ Lâm ra mặt, cổ võ giả của Ti pháp đường không đủ trình để so.

Nhưng mà cũng phải xem các vị tổ tông có bằng lòng ra ngoài hay không, đoàn trưởng lão không đủ khả năng mời.

Nếu bọn họ có ra thì cũng phải là khi nhà họ Lâm rơi vào hoàn cảnh sinh tử tồn vong.
“Không quan trọng lắm.” Lâm Thanh Gia mỉm cười khuyên can: “Tam trưởng lão, nhường một bước đi, không nhất thiết phải xảy ra va chạm với Ti Pháp đường.”

Tam trưởng lão có phần không muốn từ bỏ, nhưng nghe cô ta khuyên như thế, cũng thuận nước đẩy thuyền.

Lão gật gù: “Nếu cháu đã nói không quan trọng thì thôi, mấy vị thuốc phía sau, ta chắc chắn sẽ giành được cho cháu.”

Nhưng đến về sau, đừng nói là tam trưởng lão, đến cả Lâm Thanh Gia cũng không ngồi yên được nữa.

Tổng cộng cô ta cần đến bảy vị thuốc, bây giờ đã có năm vị được đưa ra chào bán, mà tất cả đều đã thuộc về Ti Pháp đường.

Hơn nữa giá của mỗi vị thuốc còn vượt xa dự tính của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm lắm tiền nhiều của nhưng cũng không đem nhiều tiền đến buổi đấu giá như thế mà phần lớn dùng để bồi dưỡng đời sau.
Lúc này, đã bắt đầu đấu giá vật phẩm tiếp theo.

Trên sân khấu, nhà đấu giá giới thiệu: “Vị thuốc này có tên là Tử Sương linh chi, tác dụng hẳn các vị cổ y đều đã rõ, giá khởi điểm, tám triệu, mời các vị."

Tính đến giờ, đây là vị thuốc có giá khởi điểm cao nhất.

“Tử Sương linh chi tương đối quan trọng với chúng ta.” Lâm Thanh Gia ôm quyền nói với tam trưởng lão: “Làm phiền tam trưởng lão nhất định giúp cháu giành lấy nó.”

Tam trưởng lão gật đầu, sắc mặt cũng rất khó coi.

Lão vừa định mở miệng hộ giá, thì giọng nói cạnh tranh với lão lúc trước lại vang lên.

“Mười triệu.”

Người phụ trách lên tiếng đấu giá là Vân Sơn.

Tất nhiên là theo ý của Phó Quân Thâm. Thiếu gia nhà bọn họ chỉ có một khuyết điểm duy nhất, là quá nhiều tiền.

Tam tưởng lão sầm mặt, nghiến răng: “Mười lăm triệu!”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm không hề thay đổi, thái độ bình thản, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn.

Vân Sơn lập tức nâng giá: “Hai mươi triệu.”

“Hai mươi lăm triệu!”

“Ba mươi triệu.”

Sau mấy đợt đấu giá, giá của vị thuốc đã bị đẩy lên mức chín mươi triệu.

Đừng nói là các vị khách khác, đến cả bản thân người đấu giá cũng phải ngỡ ngàng.

Ông ta biết đó là gian phòng của Ti Pháp đường, nhưng không biết người ở bên trong có thân phận thế nào.

Tam trưởng lão gần như nghiến răng rít lên: “Một trăm triệu!”

Một trăm triệu, tương đương với một tỷ ở bên ngoài.

Phó Quân Thâm hếch cằm, môi cong lên, trong đôi mắt đào hoa có ý cười xa xăm: “Báo giá, năm trăm triệu.”

Vân Sơn: “..”

Anh ta có thể nói gì đây?

Giời ơi, hôn quân!

Cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như thể được.
Có cùng suy nghĩ với anh ta còn có Doanh Tử Khâm.

Không biết đã là lần thứ mấy cô cảm thấy, tốc độ kiếm tiền của mình không bì được với tốc độ tiêu tiền của Phó Quân Thâm.

Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phó Quân Thâm: “Đắt quá rồi, đừng đấu nữa.”

Ban nãy lúc cô đi tìm anh, anh đưa cho cô mấy cái máy phát tín hiệu siêu nhỏ, có thể dán lên điện thoại.

Thế là cô tiện tay chia cho đám Kỷ Ly.

Trong ống nghe, giọng nói của Phó Quân Thâm hơi trầm, thái độ vẫn dửng dưng như cũ: “Thứ em muốn, tất nhiên phải mua."

Ngừng một lúc, anh lại tiếp: “Ti Pháp đường sẽ rút lại 30% tổng số tiền đấu thắng cuối cùng, đừng lo, anh có tiền.”

Ti Pháp đường cung cấp nơi tổ chức nên sẽ thu phí trung gian.

Mà 30% phí trung gian này rồi cũng trả lại cho anh thôi.

Cái giá năm trăm triệu được đưa ra, nhà họ Lâm cũng tắt điện.
Tam trưởng lão ban đầu phẫn nộ, nhưng đến giờ cũng đã bình tĩnh lại: “Là cán bộ cấp cao của Ti pháp đường?”

“Tam trưởng lão, chắc là không phải đâu.” Lâm Thanh Gia khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Nếu cán bộ cấp cao của Ti Pháp đường cần đến những loại dược liệu này thì sẽ gỡ xuống trước buổi đấu giá, chứ không đem ra đấu giá công khai.”

Tam tưởng lão lại thấy tức giận: “Không biết là kẻ nào không biết tốt xấu như thế, lại cứ nhất quyết tranh giành với chúng ta!”

Ti Pháp đường không biết tầm quan trọng của Lâm Thanh Gia ư?

Tam trưởng lão sầm mặt: “Còn một món cuối cùng, món này kiểu gì cũng không thể để Ti Pháp đường lại cướp mất được.”

Lâm Thanh Gia còn cần một vị thuốc, Sinh Cốt đan.

Sinh Cốt đan là do Ti Pháp đường đưa ra, cũng chỉ có một viên duy nhất.
Nghe nói Ti Pháp đường tìm thấy trong một ngôi mộ có niên đại đã trăm năm, đã không thể sử dụng được nữa.

Sinh Cốt đan có khả năng kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ phục hồi mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến người cụt chân mọc trở lại trong một khoảng thời gian.

Đã có không ít gia tộc cổ y chuẩn bị tham gia đấu giá, nghiên cứu cách điều chế viên thuốc này.

Trên sân khấu, người đấu giá lại một lần nữa lên tiếng: “Sinh Cốt đan, giá khởi điểm, mười triệu!”

Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, Doanh Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, biểu cảm hơi chững lại.

Có thế này thôi mà giá khởi điểm cũng mười triệu được á?

Tương đương với giá bên ngoài là một trăm triệu?

Cho nên trên thực tế, cô thật sự là một nữ đại gia?

“Dựa theo ghi chép, Sinh Cốt đan này có tác dụng khá thần kỳ.” Trong điện thoại vang lên giọng nói biếng nhác của Phó Quân Thâm: “Yểu Yểu, em có muốn không? Không cần phải tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
“Không muốn” Doanh Tử Khâm chống cằm: “Chẳng có lợi ích gì."

Thứ tiện tay cũng có thể luyện ra cả một lò, vì sao cô còn phải bỏ tiền ra mua?

Phó Quân Thâm cười cười: “Ừm, được.”

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Người cung cấp là Ti Pháp đường, các anh tìm thấy à?”

“Bên trong một ngôi mộ.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Trong đó ngoài viên thuốc này, còn có không ít đồ.”

Doanh Tử Khâm suy tư.

Cô hiểu rồi.

Lúc giới cổ y vừa mới được khai phá, Sinh Cốt đan chẳng phải thứ gì hiếm có.

Cô cũng từng luyện ra không ít, tiện tay đưa cho Phục Tịch, Phục Tịch lại thuận theo ý cô chia cho một vài cổ võ giả.

Có điều, đúng là cô không truyền lại cho ai phương pháp luyện Sinh Cốt đan, bao gồm cả Phục Tịch.

“Nhà họ Lăng có lời mời em.” Phó Quân Thâm lại lên tiếng: “Lát nữa đi đến nhà họ Lăng một chuyến nhé?”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đi.”

Nghe thấy những tiếng đấu giá vang lên, Phó Quân Thâm bỗng bật cười: “Yểu Yểu, nếu em không cần thì anh nâng giá lên nhé!"

Ánh sáng trong mắt Doanh Tử Khâm khẽ chuyển động: “Hửm?”

Phó Quân Thâm liếc mắt về phía gian phòng của nhà họ Lâm: “Vân Sơn, báo giá, năm trăm triệu.”

Khóe miệng Vân Sơn giận giật, không hiểu vì sao thiếu gia nhà mình còn muốn đấu tiếp, nhưng cũng chỉ đành tuân lệnh báo giá lên.

Người đấu giá lau mồ hôi: “Gian phòng Chúc Anh Dao Hồng báo giá năm trăm triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”

Tam trưởng lão tức đến xù lông, buột miệng nói: “Nhà họ Lâm, một tỷ!”

Ngay lập tức, xung quanh yên ắng.

Tam trưởng lão mặt mày nặng trịch, cao giọng cà khịa: “Các hạ của Ti pháp đường, còn muốn tham gia nữa không?”

Một giọng nói tiếng nhác đem theo ý cười vang lên: “A, xin lỗi, báo giá nhầm, vốn định báo năm mươi triệu thôi, xin thứ lỗi.”
Tam trưởng lão tức suýt ngất.

Nhưng giá đã nói ra, còn có bao nhiêu người nhìn thế này, lão có muốn rút lại cũng không được.

Cuối cùng, tất nhiên Sinh Cốt đan rơi vào tay của nhà họ Lâm, nhưng tam trưởng lão không làm sao vui lên nổi.

Nhưng nghĩ đến việc Lâm Thanh Gia có thể dựa vào viên thuốc này để nghiên cứu ra phương pháp điều chế, tâm trạng của tam trưởng lão cũng tốt hơn một chút.

Mặt lão sa sầm: “Nhất định là bọn họ cố ý, đợi buổi đấu giá kết thúc, lão phu nhất định phải đến Ti Pháp đường một chuyến.”

Tam trưởng lão thấy không ai trả lời, quay đầu lại thì thấy Lâm Thanh Gia đang ngẩn người: “Thanh Gia?”

Lâm Thanh Gia sực tỉnh, lắc đầu nói: “Không có gì."

***

Trong gian phòng Chúc Ảnh Dao Hồng.

Mí mắt của Phó Quân Thâm khẽ động, anh vẫn đang gọi điện thoại, phát ra tiếng cười khẽ: “Yểu Yểu, em xem, không phải lại kiếm được về rồi hay sao?"
Vân Sơn ở bên cạnh thở dài thườn thượt.

Thiếu gia của bọn họ cũng thật biết cách kiếm tiền.

Không thì sao Tập đoàn Venus có thể trở thành tập đoàn số một thế giới?

Vân Sơn cảm thấy, nếu thiếu gia của bọn họ có thể gặp người nắm quyền của gia tộc Laurent một lần, nói không chừng lại có rất nhiều quan điểm chung về khoản kiếm tiền ấy chứ.

Ở đầu dây bên kia, Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm giây lát: “Một tháng.”

“Một tháng gì?”

“Không được hôn em.”

Biểu cảm của Phó Quân Thầm hơi cứng lại, giọng điệu cuối câu cao vυ"t: “Hửm? Lý do là gì?”

“Chẳng có lý do gì, nếu anh muốn đánh lén thì có thể thử xem?"

Sau buổi đấu giá kịch liệt, cuối cùng Kỷ Nhất Nguyên cũng bình tĩnh trở lại.

Ngồi bên cạnh ông ta là Nhan Nhược Tuyết.

Nhan Nhược Tuyết đem theo trợ lý đến, cô ta không có hứng thú gì với cuộc đấu giá, chỉ đến tham quan mà thôi.
Kỷ Nhất Nguyên nhỏ giọng nói: “Cô Nhan, ban nãy tôi thấy Kỷ Nhất Hàng dẫn theo cả nhà vào gian phòng riêng tầng hai, ai mời hắn thế không biết.”

“Phòng riêng?” Nhan Nhược Tuyết nhíu mày: “Không thể nào.”

Kỷ Nhất Hàng cũng xứng à?

“Nhưng tôi nhìn thấy mà.” Kỷ Nhất Nguyên rối não: “Hắn...”

Còn chưa nói hết câu, một hộ vệ nhà họ Kỷ đã vội vàng chạy từ tầng trên xuống, đến bên cạnh Kỷ Nhất Nguyên: "Kỷ Nhất Nguyên, gia chủ cho gọi ông lên.”

Kỷ Nhất Nguyên rùng mình, lập tức đứng dậy.

Nhan Nhược Tuyết tiếp tục xem buổi đấu giá.

Trợ lý ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “A, giáo sư, tôi nhớ ra rồi, cái người trông rất giống Ôn Phong Miên ấy, chính là cô Thanh Gia, ngũ quan của bọn họ rất giống nhau.”

“Giáo sư, cô nói xem liệu cô Thanh Gia và Ôn Phong Miên...”
Lâm Thanh Gia không phải là con gái ruột của Lâm Cẩm Vân, chuyện này tất cả mọi người đều biết.

Nhưng cô ta quá xuất sắc nên không còn ai chú ý đến điều đó nữa.

“Cậu nghĩ gì thế?” Nhan Nhược Tuyết cười lạnh: “Một người bình thường như Ôn Phong Miên có thể sinh ra một cô con gái có thiên phú tốt như cô Thanh Gia chắc? Nếu cậu nói lời này trước mặt nhà họ Lâm thì để xem cái mạng nhỏ này của cậu có còn không.”

“Con gái của Ôn Phong Miên, nhiều nhất cũng chỉ cỡ Doanh Tử Khâm thôi, được rồi, im miệng đi.”

Nhà họ Kỷ đặt trọng tâm vào thí nghiệm hóa sinh, là để có thể nghiên cứu ra kỹ thuật đối chọi với cổ y. Nhưng mười mấy năm đã trôi qua mà vẫn chưa thể thành công.

Lâm Thanh Gia là thiên tài mà cả giới cổ y và cổ võ đều công nhận, mấy loại thuốc mới trong giới cổ y đều là do cô ta nghiên cứu ra.
Doanh Tử Khâm đúng là thiên tài thật, nhưng cũng chỉ trong phạm vi bên ngoài giới, sao có thể so với Lâm Thanh Gia được?

Trợ lý ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải, rất ngượng ngùng: “Trên đời thiếu gì người giống người, đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi.”

***

Trên lầu.

Trong gian phòng riêng.

Kỷ Nhất Nguyên thấp thỏm sợ sệt: “Dám hỏi gia chủ, có gì dặn dò.”

“Nghe nói đây là người trong giới giải trí gì đó.” Kỷ gia chủ đưa ra một bức ảnh: “Thiên Hạo khá thích cô ta, ông xem xem phải tìm cô ta thế nào?"

Kỷ Nhất Nguyên đón lấy bức ảnh, nhìn thoáng qua, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ.


“Thiếu gia Thiên Hạo để mắt đến ư?” Ông ta khó mà khống chế được tâm trạng đang kích động của mình: “Cô ta là Doanh Tử Khâm, là con gái của Ôn Phong Miên, cũng xem như là người của nhà họ Kỷ chúng ta, cứ thoải mái, không vấn đề gì hết.”

Ông ta không làm gì được nhà Ôn Phong Miên, nhưng chẳng lẽ bổn gia của nhà họ Kỷ còn không xử lý được chắc?


----


Dilys: Tui tưởng tui đã up chương này hqua, nay vô thấy vẫn đang lưu bản thảo ( ;∀;)



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK