Tô Nguyệt Nhi còn muốn nói thêm thì Lạc Ngưng Sương ở một bên nói: “Nguyệt Nhi, ngươi còn có Quyến Nhi phải chăm sóc, ngươi cũng không thể cứ mang theo Quyến Nhi đi cùng Giang Siêu tới Bạch tộc được. Ở lại chăm sóc Quyến Nhi cho tốt, ta sẽ bảo vệ Giang Siêu!”
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, nhìn vào mắt sư phụ của mình, lại nhìn vào mắt Giang Siêu, tuy rằng trong lòng rất không nỡ và lo lắng, nhưng nhìn con gái trong lồng ngực, nàng chỉ đành nhịn xuống.
Nàng ấy gật đầu nói với Giang Siêu: “Huynh nhất định phải trở về, hai mẹ con ta ở Giang Thành chờ huynh, sẽ chờ mãi đến khi huynh trở về mới thôi!”
Giang Siêu dịu dàng xoa mặt Tô Nguyệt Nhi, hai mắt ửng đỏ. Trong lòng cũng thương tiếc vô cùng.
“Ừm, ta nhất định sẽ trở về, chờ ta...” Giang Siêu gật đầu thật mạnh với nàng ấy.
Nhìn đôi mắt Tô Nguyệt Nhi ngấn lệ, Giang Siêu hạ quyết tâm, xoay người đi về phía cửa thành, Lạc Ngưng Sương xoa nhẹ đầu Tô Nguyệt Nhi, rất nhanh, nàng ta đi theo Giang Siêu đến cửa thành.
Tuy rằng Bạch tộc rất hung hiểm nhưng cũng không phải thật sự chỉ có đi mà không có về.
Đi theo Giang Siêu còn có một trăm đội viên đặc chiến, những người này đều là Giang Siêu đặc huấn cả, là một con át chủ bài khác ngoài Súng Trường doanh của hắn.
Muốn chém đầu cha con thủ lĩnh Hách Liên Khang của Bạch tộc thì phải dùng tới một trăm đội viên đặc chiến này. Một trăm người này, mỗi người đều trang bị một cái súng lục và một trăm viên đạn!
Hiện tại thứ Giang Siêu thiếu chính là cơ hội, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ xử lý hết nguyên ổ Hách Liên Khang cùng một đám cao tầng dã tâm bừng bừng của Bạch tộc!
…
Bắc Địa và Tù Thủy Quan, nơi này là nơi biên quan cách mười sáu châu Yến Vân gần nhất, mười sáu châu của Yến Vân đối diện vốn là bị Khiết Đan tộc chiếm cứ, hiện giờ lại trở thành lãnh thổ của tộc Nữ Chân. Sau khi tộc Nữ Chân đoạt được mười sáu châu Yến Vân, trải qua hơn một năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn thì bây giờ bất kể là quốc lực hay là quân lực đều trở nên cường đại chưa từng có.
Thông thường, bọn họ sẽ mang theo kỵ binh dưới trướng tới Tù Thủy Quan dạo một vòng trước. Có đôi khi cả ngàn tên kỵ binh sẽ buông lời nhục nhã và lăng mạ quân Đại Triều trên tường thành ở trước Tù Thủy Quan!
Chuyện người của tộc Nữ Chân móc chim đi tới trước cửa thành đi tiểu thường hay xảy ra. Quân Đại Triệu trong thành vừa nghẹn khuất lại vừa khiếp đảm. Đến một cái rắm bọn họ cũng không dám thả.
Dù sao thì, người của tộc Nữ Chân hung mãnh, thật sự là làm những binh sĩ của quân Đại Triệu nhìn mà sợ hãi. Vốn dĩ những binh sĩ canh cổng này cũng không phải là đám lính đầu tiên.
Tất cả bọn họ hơn một năm trước bị điều tới đây, những binh sĩ canh cổng trước đó đều bị Trịnh Thế Dân mang đi hết rồi.
Các tân binh đã khi nào nhìn thấy dáng vẻ như sói như hổ này của kỵ binh tộc Nữ Chân bao giờ, chỉ với khó thế hung ác của mấy tên kỵ binh kia thôi đã đủ khiến bọn họ sợ tới mức run bần bật rồi.
Cho dù là bị kỵ binh của tộc Nữ Chân nhục mạ như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn như thế này, không có một binh sĩ nào dám cãi lại.
Hôm nay trên đầu tường, một tân binh nhìn về phía núi rừng nơi xa, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ngũ trưởng, bấy lâu nay cứ vào thời điểm này là người của Nữ Chân đều sẽ tới đây nhục nhã một phen, thế sao hôm nay tận bây giờ rồi còn chưa tới vậy? Chẳng lẽ, bọn họ sẽ không đến nữa à!”
Lời tân binh nói làm ngũ trưởng một bên nhíu mày lại, sắc mặt nhìn về phía trước cũng hơi khác thường. Nhưng hắn vẫn là xác định nói.
“Ai biết được, có lẽ chúng cảm thấy cứ mãi kêu gào như vậy cũng không có ích lợi gì đi!”
“Ngũ trưởng, ngài nói xem có thể nào bọn họ sẽ công tiến Tù Thủy Quan này không?” Trên mặt tân binh lộ ra vẻ lo lắng. Trong mắt còn mang theo cảm giác sợ hãi nồng đậm.
“Tiến đánh vào là không thể nào, chúng ta có minh ước với bọn họ, hơn nữa, bọn họ còn nợ chúng ta mười sáu châu Yến Vân đấy.” Ngũ trưởng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt chắc chắn, nhưng dưới lời nói đảm bảo này cũng xuất hiện cảm giác lo lắng.
Ngay khi lời đó của ngũ trưởng vừa nói xong thì trên bầu trời cách đó không xa, đột nhiên một trận bụi mù nổi lên từ bốn phía, tiếp theo chính là tiếng vó ngựa vang đầy trời.
Trên tường thành mấy quân lính canh giữ của Đại Triệu biết, lần này quân Nữ Chân lại tới nữa, nghĩ đến lời nhục mạ của kỵ binh Nữ Chân, bọn họ tức giận đến mức cả mặt tím tái, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
Đáng tiếc, sự phẫn nộ này cũng chỉ có thể biểu hiện lên trên mặt, bọn họ căn bản là không có dũng khí ra khỏi thành chiến đấu với quân Nữ Chân.
Rất nhanh, kỵ binh của tộc Nữ Chân đã xuất hiện trước cửa thành, tiếp đến còn có bộ binh xuất hiện ở phía sau, quân Nữ Chân lần này không chỉ có kỵ binh tới mà các binh chủng khác cũng có mấy đội tới đây.
Đếm kỹ binh lực một chút, gần có khoảng sáu - bảy mươi ngàn binh sĩ, tình huống như vậy khiến chúng binh sĩ canh gác trên tường thành trợn tròn mắt, bên này quân canh gác không đến năm ngàn người đâu.
Đối mặt với sáu - bảy mươi ngàn người của Nữ Chân quả thực là dâng đồ ăn mà. Tướng lĩnh của quân canh gác nghe được động tĩnh, trong nháy mắt cũng sợ tới mức chạy lên trên tường thành xem thử.
Nhìn những binh lính kia của quân Nữ Chân trước mắt, ông ta nhìn một tên tướng lĩnh cầm đầu trong đó. Tên tướng lĩnh Nữ Chân này có thân hình cao to cường tráng. Trên mặt hắn ta lộ ra khí thế không giận mà uy.
Hắn ta nhìn vào những binh sĩ đang chạy trên tường thành, quát lạnh một tiếng: “Ngô Đạo Nhân, lão tử hạn cho ngươi trong vòng mười lăm phút mở cửa thành, ra khỏi thành đầu hàng, nếu không, chờ đến khi quân ta đánh vào trong thành, sẽ tàn sát hết toàn bộ quân dân trong thành của ngươi!”
Tù Thủy Quan tuy là thành thị biên quan nhưng trong đó cũng có không ít dân chúng phục vụ cho quân phòng thủ. Ước chừng cũng có năm ngàn người.
Tính cả quân phòng thủ thì tổng cộng Tù Thủy Quan có gần mười ngàn người, nhưng mười ngàn người này đứng trước mặt tộc Nữ Chân vẫn là không đủ nhìn. Tuy rằng, nếu như kiên trì thủ thành, nói không chừng còn có thể thủ được mấy ngày.
Thậm chí còn có thể chờ được viện binh tới cứu giúp, nhưng vấn đề mấu chốt là, bọn họ không đợi nổi viện binh đến!
Tướng lĩnh đội phòng thủ hoảng sợ nhìn tướng lĩnh tộc Nữ Chân dưới kia, trong mắt lộ ra nét sợ hãi đến cực độ.
Hoàn Nhan Tông Hán, một trong mấy đại chiến thần của tộc Nữ Chân, không chỉ riêng thực lực bản thân hắn rất mạnh mà năng lực lĩnh quân cũng rất đỉnh, hắn gần như có một nửa công lao trong chuyện khiến tộc Khiết Đan diệt vong.
Quân Khiết Đan bị hắn ta theo dõi gần như không có người nào còn sống. Hắn ta tới tiến công cửa thành, Tù Thủy Quan nhất định không thủ được bao lâu.
Nghĩ đến độ tàn nhẫn của tên này, tướng lĩnh của đội phòng thủ đã toàn không còn ý chí chiến đấu nữa, ông ta càng không thể ngờ được, đột nhiên đối phương lại tấn công. Tấn công bất thình lình!
“Đại soái Niêm Hãn, hai nước ngươi ta giao hảo, hôm nay, vì sao ngươi lại dẫn đại quân tới trước Tù Thủy Quan vậy!” Tuy đã không còn ý chí chiến đấu nữa, nhưng cứ trực tiếp đầu hàng như vậy, trong lòng tướng lĩnh đội phòng thủ vẫn tràn ngập do dự.
“Hai nước giao hảo! Hừ... Chỉ bằng dân tộc Đại Triệu yếu đuối hèn nhát này của ngươi mà cũng xứng giao hảo cùng Nữ Chân ta, tất cả người của Đại Triệu quốc các ngươi đều vô năng vô tri, lại còn là hạng người yếu đuối sợ chết. Các ngươi chiếm cứ non sông gấm vóc, mà Nữ Chân bọn ta lại phải sinh tồn ở những nơi khó khăn hiểm trở, như thế không công bằng. Nếu, các ngươi vô năng như vậy, tộc Nữ Chân ta đây đương nhiên chỉ có thể tới lấy thôi!”
“Tộc Nữ Chân ta muốn lấy, Đại Triệu ngươi dám không cho sao? Ngươi dám không cho sao? Sự kiên nhẫn của bổn soái có hạn, ngươi còn thời gian nửa khắc nữa!”
Hoàn Nhan Tông Hán dưới thành lạnh lùng nhìn tướng lĩnh trên thành, trong mắt tràn ngập khinh thường và trào phúng, theo giọng nói của hắn ta, chúng binh sĩ Nữ Chân xung quanh đều phát ra một trận trào phúng không kiêng nể gì.
Bọn họ nhìn lên trên tường thành, trong mắt tràn ngập trêu chọc và khinh thường.