Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28: Sự trả thù của đám cướp núi Kê Minh
Phải mất gần một ngày một đêm đế đỉ bộ từ núi Kê Minh đến thôn Kháo Sơn.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Bá Thiên khi biết được tin tức chính là phải đi tìm Giang Siêu đế báo thù và san bằng luôn thôn Kháo Sơn.
Gã gào lên với đám đàn em trong Tụ Nghĩa đường.
“Người đâu, điều động một trăm người đi san bằng thỏn Kháo Sơn cho ta!”
Đàn em vừa định quay người đi, thì bị một người thanh niên đứng bên cạnh ngăn lại.
“Đại đương gia, chuyện này không thể nóng vội, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Người nói trông có vài phần nho nhã và khôn ngoan. Hắn ta chính là sư gia của núi Kê Minh, là người từ bên ngoài đến, họ Gia Luật, tên Thanh.
“Ngươi muốn ta bàn bạc kỹ hơn thế nào? Thẳng nhãi kia giết muội muội ta, dám động đến muội muội của Hoàng Bá Thiên ta hả, nếu ta không chém hắn thành từng mảnh thì
ta không phải là Hoàng Bá Thiên!”
Trong mắt Hoàng Bá Thiên Nhãn tràn đầy sát ý, cả người gần như muốn nổi điên.
“Đại đương gia, ngươi là người làm chuyện lớn, sao có thể bị cảm xúc chỉ phối. Hiện giờ đang là thời điếm mấu chốt, ngươi không thể hành động bốc đồng. Các ngọn núi nhỏ xung quanh đều tụ tập tới đây, chỉ còn chờ luyện binh thành công, chờ thời cơ đêh rồi, sẽ bắt đầu hành động. Lúc này, nếu chúng ta có bất cứ biến động nào, thì có khả năng sẽ làm kế hoạch nhiều năm qua của chúng ta hoàn toàn sụp đổ.”
Thanh niên ra tiếng khuyên nhủ, trong mắt lộ ra vé khác thường, đáy mắt chứa vẻ thâm trầm lạnh lẽo.
“Xin đại đương gia hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.” Vài tên cầm đầu khác cũng ra tiếng khuyên nhủ theo thanh niên.
Lời nói của bọn họ làm cho Hoàng Bá Thiên bình tĩnh lại. Tuy rằng gẵ cực kì hận Giang Siêu, nhưng mà gã cũng biết nếu xử lý không ổn chuyện này, thì rất có thể sẽ ảnh hường đến mưu tính của gã.
Đội ngũ mà gã tụ tập được còn đang trong giai đoạn huấn luyện, binh khí cũng
đang được rèn, tạm thời chỉ đủ trang bị cho bốn năm trăm người, cơ bản là không nên để lộ ra sớm.
Cộng thêm đám đàn em đang ngăn cản, chỉ e là gẫ sẽ không mấy suông sẻ nếu muốn báo thù.
“Để cho thằng nhãi kia sống thêm vài ngày nữa đi. Gia Luật tiên sình, không biết khi nào chúng ta mới khởi nghĩa?”
Hoàng Bá Thiên nhìn về phía thanh niên đứng bên cạnh, trong mắt mang theo vé khác thường.
Gã phải nghe lời người này trong chuyện tạo phản. Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của một mình gã.
Mối thù của muội muội làm gã muốn khới nghĩa ngay lập tức, càng sớm càng tốt.
“Hiện giờ đang là mùa xuân, vạn vật sống lạì, mùa gieo hạt giống, tất nhiên là phải tập trung bồi dưỡng lực lượng. Chờ đến khi thu hoạch vụ thu, chúng ta sẽ khờỉ nghĩa, đạỉ vương nhà ta cũng sẽ phối hợp cùng nhau ra tay với các vị. Khi ấy, dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, Đại Triệu không muốn mất nước thì cũng phải mất nước. Rồi đại đương gìa xuất hiện, tay nắm đội quân hàng triệu
binh trấn giữ một phương, xưng vương xưng bá!”
Thanh niên nóỉ với Hoàng Bá Thiên, vẽ cho Hoàng Bá Thiên một chiếc bánh nướng lớn.
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Bá Thiên hiện đầy vé vui mừng, làm phai nhạt dần thù của muội muội.
Đối với một kẻ có dã tâm như gã thì xưng vương xưng bá có sức hấp dẩn quá lớn.
Thấy gã tạm thời không nhắc tới chuyện báo thù cho muội muội, thanh niên họ Gia Luật thở phào nhẹ nhõm.
Từ mùa xuân đến mùa thu hoạch cách nhau nửa năm. Hắn ta chỉ mong Hoàng Bá Thiên sẽ thành thật trong nửa năm này, nếu không thì chắc chắn sẽ ảnh hường đến kế hoạch của bọn họ.
Sở sĩ lựa chọn tạo phản vào mùa thu hoạch, chủ yếu là vì khi ấy lương cũ sắp hết, lương mới không nhiều.
Một khi các nơi khới nghĩa, lương mới bị cướp sạch sẽ, tộc Khiết Đan của hắn ta nhân cơ hội tấn công Đại Triệu, Đại Triệu sẽ tự sụp đổ.
Nếu Giang Siêu biết mình còn được nửa năm phát triến thế lực, thì không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Bên này, nhìn theo bóng dáng Gia Luật Thanh xa lần, vé mặt vốn dĩ vui sướng của Hoàng Bá Thiên lập tức trờ nên âm trầm.
Vừa rồi gã chí đang diễn cho đối phương xem, chứ gã không chờ nổi tới tận nửa năm sau.
Gẵ nhìn sang một tên đàn em ờ bên cạnh, nói: “Điều động một trăm người âm thầm xuống núi, nhớ là không được phô trương, đợi khi trời tốỉ lẻn vào thôn Kháo Sơn, giết sạch thôn cho ta. Còn về thắng nhãi tên Giang Siêu, nhất định phải bắt sống cho ta. Đã dám giết muội muội ta, thì ta phải làm cho hắn sống không bằng chết!”
Phía bên kia suy xét vì đại cục. Còn gã thì mặc kệ đại cục gì đó, có thù phải báo thù ngay. Gã ngoài mặt đồng ý với đối phương, chỉ là vì không muốn trở mặt với đối phương mà thòi.
Đợi gã giết người rồi, đối phương còn nói gì được nữa?
Nếu không phải muốn dựa vào sự giúp đỡ của người Khiết Đan để khởi nghĩa, thì gã
đã mặc kệ tên Gia Luật Thanh kia rồi.
“Đại ca yên tâm, có ta ra mặt, nhất định sẽ giết sạch Kháo Sơn cho đại ca. Thằng nhãi Giang Siêu kia và cả người nhà của hắn, ta sẽ bắt hết tới đây, đại ca muốn báo thù thế nào thì báo thù.”
Trong mắt người đàn ông vạm vỡ hơn ba mươi tuổi lộ ra vẻ tàn nhân.
Hắn ta coi như là cánh tay phải của Hoàng Bá Thiên, biệt danh Độc Lang, tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, là một tên tội ác tày trời.
Hắn ta lặng lẽ ra khỏi Tụ Nghĩa đường, đi về phía sân luyện binh.
Bên thôn Kháo Sơn, cuối cùng Tống Ninh Tuyết cũng đã quay lại. Trông nàng có vé mệt mỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy phấn khích.
“Tiên sinh, mấy ngày qua ta đi châu phú, liên hệ rất nhiều cửa hàng, đưa nước hoa và xà phòng cho bọn họ xem, gần như cửa hàng nào cũng cảm thấy hứng thú với nước hoa và xà phòng…”
Lúc nhìn thấy Giang Siêu, mặt mày Tống Ninh Tuyết như sáng bừng lên.
Trông nàng nhuộm đầm gió sương, mặt mày cũng tiều tụy hơn vài phần, nhưng vẫn không che được vé xinh đẹp của nàng.
Nàng lải nhải liên tục những chuyện xảy ra gần đây cho Giang Siêu nghe, nói hết chuyện này tới chuyện khác, dường như nói mãi không xong.
Không chỉ có như vậy, nàng còn ngạc nhiên với sự thay đối mười ngày qua của thôn Kháo Sơn.
Chỉ trong vài ngày, mỗi ngày tăng ca, mấy cái xưởng đã sắp xây xong.
Từng dãy nhà gạch đỏ kia khiến người ta có loại cảm giác khó nói nên lời.
Giang Siêu vừa nghe nàng nói vừa gật đầu. Là hẳn sắp xếp cho Tống Ninh Tuyết đỉ châu phủ.
Rất khó để bán ra một số lượng lớn nước hoa và xà phòng trong thời gian ngắn tại khu vực nhỏ như huyện An Ninh. Vậy nên nguồn tiêu thụ tốt nhất hiện giờ là châu phú.
Châu phủ sầm uất, có đủ loại thương nhân, Giang Siêu bảo Tống Ninh Tuyết tìm các cửa hàng lớn để buồn bán.
Chỉ cần cửa hàng muốn kiếm tiền, thì
chắc chắn sẽ hợp tác với Tống Ninh Tuyết.
Hơn nữa, Giang Siêu còn bảo Tống Ninh Tuyết tiết lộ một tin tức vớì những người phụ trách cửa hàng, đó là ngoại trừ nước hoa và xà phòng, bọn họ còn sắp bổn các loại vải cao cấp.
Tống Ninh Tuyết mang về tin tức tốt cho Giang Siêu, nhũng người phụ trách cửa hàng đã đến huyện An Ninh, để chờ xem nước hoa và xà phòng chất lượng tốt hơn trong đợt thứ hai, và cả vải cao cấp mà hắn nói.
“Tiên sinh, ngươi xem khi nào chúng ta tố chức bữa tiệc thương nhân?”
Nói hết những lời mình muốn nói, Tống Ninh Tuyết nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt mong chờ.
Nàng có chút sốt ruột muốn tổ chức bữa tiệc thương nhân.
Những người đến từ châu phủ đang đợi ớ huyện An Ninh. Bọn họ còn mong chờ nhìn thấy nước hoa và xà phòng, cùng với vải vóc tơ lụa cao cấp hơn cả Tống Ninh Tuyết.
Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đối ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK