Hắn ta bắt đầu mở rộng ra xung quanh. Dù sao, nghiên cứu những thứ này cần kinh phí. Tiền là vấn đề lớn nhất nhưng hắn ta lại không có ưu thế giống như Giang Siêu.
Có sự ủng hộ của các loại sản nghiệp, của cải càng là đạt đến đỉnh cap. Của cải của hắn nếu không dựa vào giật thì cũng dựa vào chiếm đoạt.
Muốn có cách gia tăng của cải, đối với Trịnh Thế Dân mà nói vậy thì chính là cướp với đoạt thôi. Những thế lực nhỏ ở xung quanh thì trực tiếp bị Trịnh Thế Dân xử lý từng người.
Sau đó hắn ta có mong muốn với thế lực Ngũ Phương do Phương Bách Phương thống lĩnh, hắn ta khai chiến đầu tiên là thế lực của
Nguyên vương.
Bởi vì có sự trợ giúp của pháo lôi nên thế lương của Nguyên Vương bị đánh đến liên tiếp tháo chạy, cho dù bọn họ từ chỗ của Giang Siêu mua những trang bị vũ khí bỏ.
Nhưng với sự tấn công điên cuồng của Trịnh Thế Dân vẫn có chút kiên trì không nổi, nếu không phải mua những trang bị bỏ từ chỗ của Giang Siêu e là bọn họ sớm đã bị Trịnh Thế Dân tiêu diệt từ lâu rồi.
Trịnh Thế Dân trong lúc bất lực, chỉ đành xin giúp đỡ thì bốn thế lực còn lại của Phương Bách Phật.
Sau khi cảm nhận được dã tâm của Trịnh Thế Dân, năm nhà của Phương Bách Phật đã liên kết lại tiến hành phản kích đối với Trịnh Thế Dân. Như vậy mới ngăn cản được Trịnh Thế Dân.
Trong Lục Phương của bọn họ cũng vì vậy mà xảy ra hỗn chiến. Địa bàn ở các nơi đều tranh qua đoạt lại lẫn nhãu, bỗng chốc thế lực Lục Phương rơi vào trong đầm lầy chiến tranh.
Nhân dân ở trong thế lực Lục Phương của bọn họ thì khổ không nói nên lời, nghèo khổ và thất vọng! Trong lúc không còn đường lui, nhân dân dưới thế lực Lục Phương bắt đầu di chuyển về phía Ninh Châu phủ!
Thế lực Lục Phương còn vui vẻ đánh nhanh nhưng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ chỉ muốn chiếm địa bàn của đối phương sau đó mới có thể có được của cải.
Nhưng bọn họ lại không biết, tất cả của cải đều do con người tạo ra nếu không có sự chống đỡ của con người thì có nhiều của cải đi nữa thì có tác dụng gì?
Phía còn lại, sau khi Giang Siêu giải quyết được nguy hiểm của huyện thành Giang thành thì chủ động ra tay với Bạch tộc, nói chính xác hơn chính là chuẩn bị tiêu diệt hai cha con Hách Liên Phấn.
Mà muốn tiêu diệt được cha con Hách Liên Phần thì phải ra tay từ chỗ Bạch tộc, trái lại không phải có sự bài xích gì với người Hán.
Thật sự cảm thấy bị tổn hại về lợi ích là cấp cao của Bạch tộc, trong đó là cha con Hách Liên Phấn là nhiều nhất. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do cha con Hách Liên Phấn nhìn trúng quân lực của Bạch Liên quân.
Nếu như có thể thu Bạch Liên quân về dưới trướng, với thế lực mãnh mẽ của bọn họ cũng có khả năng trở thành Thục Vương.
Giang Siêu muốn ra tay với Bạch tộc, muốn tiêu diệt Bạch tộc không quá thực tế, dù sao người ta đã ăn sâu bén rễ ở đây lại là nơi rừng rậm núi sâu.
Hơn nữa cho dù có năng lực tiêu diệt Bạch tộc nhưng cũng chỉ khiến cho các dân tộc thiểu số khác kiêng kỵ, kết quả cuối cùng có thể sẽ khiến cho Bạch Liên quân đi đến diệt vong.
Mà cách tốt nhất chính là trực tiếp trừ khử đi cấp cao của Bạch tộc do cha con Hách Liên Phấn lãnh đạo, rồi lại từ trong đó phò tá một người lên.
Chỉ cần đối phương đồng ý hợp tác với Bạch Liên quân cùng nhau phát triển, thậm chí là gia nhập vào trong Bạch Liên quân thì được rồi!
Mà vừa hay trong Bạch tộc có một người như thế, đó chính là con gái thủ lĩnh trước của Bạch tộc, A Thi Mã.
Vốn dĩ nàng ấy là người thừa kế thủ lĩnh Bạch tộc tốt nhất, chỉ là khi thủ lĩnh đời trước của Bạch tộc mất do bệnh thì nàng ấy mới hơn mười ba tuổi, hoàn toàn không có tư cách thừa kế ngôi vị thủ lĩnh.
Vì vậy, vị trí thủ lĩnh lúc đó đã bị một tộc lão lớn của Bạch tộc là Hách Liên Khang giành mất, cùng khi lúc do Hách Liên Khang lên ngồi, Bạch tộc đã tiến hành một loạt các cải cách.
Cải cách lớn nhất chính là xây dựng Bạch tộc quân, lại hợp nhất lại những dân tộc nhỏ ở xung quanh thành lập liên minh Thục tộc và Hách Liên Khang đảm nhận chức minh chủ.
Bắt đầu từ khi Hách Liên Khang xây dựng Bạch tộc quân vào mười năm trước thì dã tâm của hắn ta đã lộ ra từng chút một, dã tâm muốn xưng bá cả nước Thục đã lộ rõ mồn một.
Theo Hách Liên Khang xây dựng quân đội, các dân tộc thiểu số ở nước Thục cũng bắt đầu tự xây dựng quân đội, nhưng thật sự có trình độ vẫn là Hách Liên Khang nhất.
Quan viên của nước Thục vốn dĩ giống như trang trí vậy, cho dù có một số quân võ nhưng bì nguyên nhân đất thuế của nước Thực khó khăn nên vô cùng nghèo khó.
Cả binh lực thật sự của nước Thục e là cũng không vượt quá hai, ba nghìn người. Những người này còn là phân bố ở trong các thành trâí giống như huyện thành Giang thành, lúc trước chỉ có hơn hai trăm binh lính già nua yếu ớt canh giữ.
Nếu không cũng không thể nào để Bạch Liên quân chiếm đoạt trong một khoảng thời gian ngắn được.
Một số người Bạch tộc muốn làm giàu theo Hách Liên Khang thì hết sức trung thành đi theo bọn họ rồi nhưng mà theo như tình báo mà Giang Siêu kêu người điều tra được.
Con gái A Thi Mã thủ lĩnh trước của Bạch tộc đã phản đối Hách Liên Khang xây dựng quân đội, nếu không phải bây giờ A Thi Mã không có uy hiếp gì lại thêm đa số cấp cao của Bạch tộc đã dấy lên tâm phong vương, phong hầu.
Không thể nào lập A Thi Mã nữa, đoán chừng Hách Liên Khang cũng sẽ sớm giết A Thi Mã thôi. Lúc trước, con trai của Hách Liên Khang là Hách Liên Phấn đã từng muốn cưới A Thi Mã làm vợ nhưng lại bị A Thi Mã từ chối.
Bởi vì nguyên nhân của Hách Liên Phấn nên không ai ở trong tộc dám lấy A Thi Mã. A Thi Mã đã hơn hai mươi ba tuổi đến bây giờ vẫn chưa có người trong lòng, cho dù có đi cuối cùng cũng bị Hách Liên Phấn giết chết.
Phải nói trong cả Bạch tộc, ai hận cha con nhà Hách Liên nhất thì chính là A Thi Mã rồi!
Đương nhiên nếu như ai có thể sau cha con Hách Liên Khang có thể nắm quyền Bạch tộc thì cũng chỉ có A Thi Mã là thích hợp nhất thôi.
Giang Siêu chuẩn bị đến Bạch tộc một chuyến để liên lạc với A Thi Mã, chỉ cần A Thi Mã đồng ý hợp tác thì Giang Siêu sẽ chuẩn bị giúp nàng ấy lấy lại quyền lãnh đạo của Bạch tộc.
Điều này so với việc ra sức tiêu diệt Bạch tộc đỡ nhiều hơn, cũng nắm chắc phần thắng hơn.
"Có thể dẫn ta đi cùng không..." Nghe thấy Giang Siêu phải đến Bạch tộc, vẻ mặt của Tô Nguyệt Nhi lo lắng, nàng ấy bế con gái nhìn Giang Siêu, mắt đẫm lệ!
“Cha cha, bế…” Giang Quyến ở trong lòng của Tô Nguyệt Nhi đưa tay ra về phía Giang Siêu, cô bé đã có thể nói được những từ ngữ đơn giản rồi, khoảng thời gian này Giang Siêu vẫn luôn dạy cô bé gọi cha!
Cô bé học rất nhanh khi cô bé gọi tiếng cha đầu tiên, lòng của Giang Siêu mềm nhũn. Nhìn thấy dáng vẻ nũng nĩu của con gái, hắn hận không thể ngậm con bé ở trong miệng, nâng ở trên tay.
Mấy ngày nay Tô Nguyệt Nhi rất hạnh phúc, nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy qua, từ nhỏ cha mẹ nàng đã mất nếu không phải Lạc Ngưng Sương thu giữ nàng ấy thì có thể giờ đây Tô Nguyệt Nhi đã chết rồi.
Nàng cảm thấy may mắn khi bản thân có tên Thủy Linh Lung lại quen biết được Giang Siêu ở Ninh Châu phủ, cũng để cho nàng ấy có con gái của bản thân, bây giờ nàng đã có cảm giác của gia đình.
Nàng ấy không muốn một gia đình không dễ dàng gì cứ mất đi như vậy, Giang Siêu đến Bạch tộc quả thật quá nguy hiểm rồi, xử lý không tốt thì có thể không trở về nữa.
Cho dù nàng ấy biết đi Bạch tộc sẽ chết, nàng cũng muốn đi theo Giang Siêu, nơi có Giang Siêu thì chính là nhà, nơi không có Giang Siêu thì ở đâu cũng là địa ngục.
“Đồ ngốc, muội cứ ở đây đợi ta… Yên tâm, ta tuyệt đối không vứt bỏ muội và Quyến Nhi đâu! Tin ta!” Giang Siêu vén nhẹ tóc mai của Tô Nguyệt Nhi, nhẹ nhàng nói.