Hẳn là xế chiều ngày hôm nay là có thể đến rồi, Giang Siêu đương nhiên phải đi đón, lại thêm nữa hai cô con gái cũng cần hắn chăm sóc, hắn cũng không có thời gian.
Tô Yên Nhiên nghe vậy, gật đầu nhẹ, ngược lại nàng cũng không ép buộc hắn. Nàng đem hai đứa bé đưa lại cho Giang Siêu, quay người chuẩn bị quay lại giảng dạy tiếp.
Hai đứa bé lại giữ chặt lấy nàng không chịu thả, miệng còn bi bô kêu: “Ăn… Muốn ăn…”
“Ăn…”
Hai đứa bé vừa bi bô kêu, vừa nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Yên Nhiên, tiếng của bọn nhỏ làm Tô Yên Nhiên rất kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó, Tô Yên Nhiên cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, nàng không biết phải làm thế nào với hai đứa bé, chỉ có thể thẹn thùng trừng mắt nhìn Giang Siêu. Nàng hốt hoảng đưa hai đứa bé lại cho Giang Siêu.
Giang Siêu cũng lúng túng nhận lấy hai đứa bé. Dưới ánh mắt u oán của Tô Yên Nhiên, hắn mang theo hai đứa bé chạy trối chết.
Vừa đi đến đầu cầu thang, hắn lại đúng lúc gặp được Tô Văn vừa mới trở về, sau lưng của Tô Văn có mấy người trí thức trung niên, trong đó có Hoa tế tửu.
Vị tế tửu này cũng đi theo Tô Văn đến thôn Kháo Sơn, làm nên sự nghiệp giáo dục của hắn ta. Ở chỗ này của Giang Siêu, hắn học được thêm rất nhiều thứ, cũng dạy được không ít học sinh.
Đối với Giang Siêu, ngoài bội phục ra, hắn cũng chỉ biết bội phục. Không chỉ có Hoa tế tửu, ngay cả những người trung niên ở sau lưng ấy, cũng chính là nhóm tế tửu của Quốc Tử Giám, cũng tràn đầy tôn kính với Giang Siêu.
Chỉ sự biến đổi của thôn Kháo Sơn cũng đủ để làm bọn họ chấn động, kinh đô phồn thịnh khi so với cái thành nhỏ trong trấn này, lại có cảm giác như không thể so được.
Dù là những hàng nhà cao tầng, hay là các công trình xây dựng ngay ngắn trật tự và con đường đi rộng lớn kia ở nơi này. Còn có sức sống tràn ngập mà nơi này tỏa ra.
“Giang Công gia đã đến, đúng lúc lão già ta đây có việc muốn tìm ngài, hay là, chúng ta vào phòng làm việc của ta ngồi một lúc đi.”
Tô Văn thấy Giang Siêu, bỗng nhiên thể hiện vẻ vui mừng. Ông ta chào mấy người khác, mấy người Hoa tế tửu cũng hiểu chuyện mà cùng rời đi.
Giang Siêu hơi kinh ngạc đi theo Tô Văn đến phòng làm việc của ông ta, Tô Văn đưa tay tùy ý đón lấy một đứa bé. Ông ta làm tư thế mời Giang Siêu ngồi.
Hai người ngồi ở trên ghế tràng kỷ để tiếp khách, Tô Văn chần chừ một lúc, nhìn thật sâu vào mắt của Giang Siêu, vẻ mặt cứ ngập ngừng không dám nói.
Rất nhanh sau đó, sau khi chần chừ xong, ông ta mở miệng nói với Giang Siêu: “Giang Công gia, ngài thấy tiểu nữ như thế nào!”
Giang Siêu nghe vậy, kinh ngạc, hắn không hiểu Tô Văn bất ngờ hỏi về Tô Yên Nhiên làm gì, nhưng hắn vẫn thật thà trả lời:
“Tô tiểu thư vừa xinh đẹp lại thông minh, dung nhan tuyệt sắc, thông minh hào phóng, là cô gái tốt hiếm có…”
Giang Siêu thật sự cảm thấy Tô Yên Nhiên rất không tệ. Không chỉ đẹp người lại còn thông minh, lại còn tài giỏi đến đáng kinh ngạc. Dù là vị tài nữ như Mộ Dung Chỉ Tình nếu so với nàng cũng kém vài phần.
Đừng nói là nữ tử, nam tử sợ cũng không có ai có thể so sánh với Tô Yên Nhiên được.
“Nếu nói như vậy, Giang Công gia cũng có để ý tiểu nữ rồi, nếu như vậy, lão già ta ở đây xin thay mặt tiểu nữ cầu thân với Công gia, không biết Công gia có thể đồng ý hay không!”
Tô Văn rất nghiêm túc nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy thì giật mình, hắn không nghĩ đến Tô Văn lại thay con gái của mình cầu thân. Nói đến đây xong, Giang Siêu phút chốc cũng không biết nên trả lời sao cho đúng.
“Cái này, Tô công, ta… Ta đã có hai người thê thất, hơn nữa, lại có thêm hai vị hồng nhan, nếu như, Tô tiểu thư gả cho ta, vậy thì nàng quá uất ức rồi. Người con gái như nàng nên có một mối nhân duyên đẹp đẽ lại hoàn hảo vẹn tròn.”
Dù không biết nên trả lời như thế nào, nhưng Giang Siêu vẫn không thể không trả lời.
“Ai… Giang Công gia có điều không biết, tiểu nữ năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, nàng tâm cao khí ngạo, người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của nàng gần như là không có, thật khó khăn mới thích ngài. Ta cũng không thể ngăn cản được.”
“Dù Giang Công gia đã có thê thất và hồng nhan, nhưng ta biết Giang Công gia là người làm nên chuyện lớn, có tam thê tứ thiếp cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu như Giang Công gia không chê dù cho tiểu nữ làm một người thiếp thôi cũng được.”
Tô Văn than thở, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
“Thật ra, ta cũng hy vọng tiểu nữ có thể có một mối nhân duyên tốt, nhưng dường như nàng đã chọn ngài rồi, thấy được dáng vẻ tương tư gần đây của nàng, lão già ta đây thật sự rất đau lòng, mới có thể mặt dày mà hướng Giang Công gia cầu thân như vậy. Giang Công gia cũng không cần trả lời ta ngay. Ngày cứ suy nghĩ một lúc đi, rồi hãy quyết định!”
Nói đến đây, Tô Văn trả Giang Thần trên tay cho Giang Siêu, dáng vẻ này cũng ông ta chắc chắn là cũng không muốn bức ép Giang Siêu. Còn quyết định cuối cùng như thế nào lại là do Giang Siêu rồi.
Ông ta cũng biết rõ dù bây giờ ông ta có ép Giang Siêu cũng vô dụng. Đánh tiếng trước lúc nào cũng tốt.
Giang Siêu nhận lấy con trai của hắn, nhẹ gật đầu với Tô Văn, Hắn quay người rời khỏi văn phòng của Tô Văn.
Hắn vừa đi vừa miên man suy nghĩ, hắn nhìn ra được tấm lòng của Tô Yên Nhiên đối với hắn, thật ra mỗi lần Tô Yên Nhiên gặp hắn, nhìn thì như đang đùa, nhưng hơn một nửa lời nàng nói ra đều là lời thật lòng rồi.