Giang Siêu nhìn lướt một vòng kho hàng, không phát hiện bất cứ thứ gì.
Sau đó, hắn ra khỏi kho hàng, đi sang mấy kho hàng bên cạnh.
Mộ Dung Cung vội vàng đi theo. Ông ta định lên tiếng hỏi, nhưng lại sợ làm phiền đến Giang Siêu.
Giang Siêu đi đến trước một kho hàng, nhìn ổ khóa trên cửa, ổ khóa có hơi rỉ sét, nhưng có dấu vết bị mở ra.
“Kho hàng này dùng làm gì vậy?” Hắn hỏi đội trưởng đi theo bên cạnh.
Bởi vì Giang Siêu đã dặn trước cho nên Mộ Dung Cung không để quản lý kho hàng đi theo. Lúc này, xung quanh chỉ có một trăm binh lính đông doanh.
“Kho hàng này thường dùng để chứa vũ khí hỏng. Mấy năm qua, vì chưa thay đổi vũ khí mới nên vẫn luôn khóa cửa, gần như chưa từng mở cửa.”
Đội trưởng vội vàng trả lời. Có điều, hắn ta cũng phát hiện có dấu vết mở khóa.
Nếu không phải cố ý đi tới xem thì thật sự rất khó phát hiện dấu vết mở khóa.
Mộ Dung Cung bên cạnh cũng thấy cảnh này, ánh mắt hơi sáng lên, sốt ruột nói: “Mau sai người mở khóa!”
Có điều, ông ta vừa dứt lời thì Giang Siêu lại lắc đầu, giơ tay ngăn cản Mộ Dung Cung, mỉm cười nói: “Đừng để người khác tới mở cửa, nếu không sẽ rút dây động rừng. Bá phụ cho ta mượn trâm cài trên đầu dùng một lát.”
Hắn nhìn trâm cài trên đầu Mộ Dung, cười nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Cung vội vàng gỡ trâm cài đưa cho Giang Siêu.
Giang Siêu cầm trâm cài xoay vài vòng trong ổ khóa, ổ khóa mở ra.
Đám người Mộ Dung Cung thấy cảnh này thì rất là ngạc nhiên. Bọn họ không thể ngờ rằng Giang Siêu có thể dễ dàng mở được ổ khóa.
Bọn họ cảm thấy không có chuyện gì là Giang Siêu không làm được.
Giang Siêu cẩn thận mở cửa kho hàng, bên trong để một ít vũ khí hỏng, nhìn lớp bụi trên mặt đất là có thể đoán được mới bị di chuyển.
Sắc mặt Mộ Dung Cung lập tức trở nên âm trầm. Đáng lẽ lâu rồi không có người mở cửa kho hàng vũ khí, nhưng bây giờ trong kho hàng lại có dấu vết qua lại, hiển nhiên là không lâu trước đây đã có người mở cửa kho hàng vũ khí.
Dấu vết rất mới, tuyệt đối chưa đến ba ngày. Hai hôm nay đông doanh bọn họ canh tại đây, không ai trong bọn họ mở cửa nơi đây.
Lời giải thích duy nhất là trước khi đông doanh đổi lượt canh gác với bắc doanh, đã có người mở cửa kho hàng.
Mộ Dung Cung đi lên, định kéo đám vũ khí ra xem, nhưng lại bị Giang Siêu ngăn cản.
“Bá phụ, nếu ta đoán không sai thì tiền thuế bị mất đều ở đây.” Giang Siêu chỉ vào đám vũ khí hỏng chất đống trong kho hàng.
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ không tin. Có điều, ông ta nhanh chóng suy nghĩ kỹ một chuyện.
Tiền thuế bị mất một cách kỳ lạ, cộng thêm hành động không bình thường của bắc doanh, và cả tình huống trong kho hàng vũ khí, điều nào cũng cho thấy là Giang Siêu nói đúng.
Chỉ là Giang Siêu dựa vào cái gì để kết luận là bạc đang ở đây?
Dường như nhìn ra vẻ khó hiểu trong mắt Mộ Dung Cung, Giang Siêu mỉm cười nói: “Bá phụ, binh lính đông doanh vận chuyển là natri chứ không phải là bạc. Natri là một loại kim loại rất giống với bạc. Có điều, nó có một khuyết điểm rất lớn, chính là cứ chạm vào nước là sẽ nổ.”
“Bây giờ bá phụ đã biết vì sao bắc doanh lại nhường nhiệm vụ áp giải cho đông doanh, và vì sao đám cướp Bạch Liên Giáo không đoạt bạc, chỉ phá hư cho vui chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Cung lập tức trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi.
Ông ta biết mình bị Hoàng Thành tính kế rồi. Từ khi Hoàng Thành rút khỏi nhiệm vụ áp giải tiền thuế, ông ta đã bắt đầu đi từng bước vào bẫy do Hoàng Thành thiết kế cho ông ta.
“Bọn họ đã thay đổi thành bạc giả rồi, sao còn lại làm điều thừa là chặn cướp bạc? Bọn họ cứ chờ ta đưa bạc đến kinh thành, rồi mới để xảy ra chuyện, thì chẳng phải là chuyện gì cũng không cần làm là có thể hại chết ta, cần gì phải mạo hiểm đi làm ra việc không thấy bạc?”
Lúc này, trong mắt Mộ Dung Cung ánh lên vẻ khó hiểu.
Nghe vậy, Giang Siêu cười nói: “Bá phụ, nếu ta không tới đây thì các ông sẽ đặt trọng điểm ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nơi bạc biến mất, ít nhất cũng phải đào vài ngày ở khu vực sông kia.”
“Thứ nhất, để lộ chuyện bạc có thể dời đi sự chú ý, sau đó bạc bên đây sẽ có thể thần không biết quỷ không hay mà được vận chuyển ra ngoài.”
“Thứ hai, chúng ta đang ở Giang Nam, sắp tới mùa mưa rồi, có khi ngày mai ngày kia sẽ mưa, và chuyện tiền thuế sẽ bị lộ ra, dù là sớm hay muộn. Vậy thà để lộ ra trước để gây áp lực cho bá phụ. Một khi không giải quyết được tiền thuế, bá phụ sẽ bị gì?”
“Xét nhà diệt tộc!”
“Nếu đột nhiên có người đến nói với bá phụ là hắn có thể giải quyết được chuyện tiền thuế, thì bá phụ có phải là sẽ bất chấp tất cả mà thử nghe theo không?”
“Không biết bá phụ tin không, chứ là đang có người đi tìm bá phụ rồi đấy!”
Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lời nói của Giang Siêu khiến Mộ Dung Cung bắt đầu suy nghĩ kỹ càng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cung đã hiểu những gì Giang Siêu nói.
Đám người kia để lộ tiền thuế trước, không chỉ có thể dời lực chú ý lên chỗ số bạc biến mất, mà còn có thể làm cho Mộ Dung Cung từ từ cảm nhận được tuyệt vọng.
Ý của Giang Siêu là người khuyên quy phục sắp tới rồi.
Đối phương không định khuyên Mộ Dung Cung quy phục ngay trong lần đầu tiên. Nhưng khi chuyện tiền thuế càng lúc càng gấp thì Mộ Dung Cung chắc chắn sẽ không chịu nổi áp lực trong lòng, cuối cùng cũng sẽ chịu thua.
Thay vì để sự kiện tiền thuế bùng nổ giữa chừng, thà rằng để nó bùng nổ trước.
Nói đến cùng, lúc đầu đối phương không định dồn Mộ Dung Cung vào chỗ chết, mục đích cuối cùng của bọn họ là dụ hàng Mộ Dung Cung.
Rốt cuộc thì Mộ Dung Cung nắm giữ đông doanh nhiều năm, có rất nhiều cấp dưới trung thành. Cho dù có thể diệt trừ Mộ Dung Cung, thì cũng sẽ khó để khống chế hết toàn bộ đông doanh.
Vậy nên thà rằng nhận Mộ Dung Cung về phe mình. Đây mới là mong muốn của người kia.
Lúc Mộ Dung Cung vừa suy nghĩ kỹ càng chuyện này thì đột nhiên có người tới báo.
“Đại nhân, có khách tới phủ chơi, người tới là thế tử Tống Chân của Nguyên Vương.” Người báo tin là một trong các thị vệ của Mộ Dung Cung.
Ông ta không nói cho ai biết mình tới kho hàng bên này. Chỉ có vài tên thị vệ riêng của ông ta là biết. Giang Siêu đã dặn dò như thế.
Nếu để Hoàng Thành biết Giang Siêu đã nhìn thấu quỷ kế của hắn ta, thì Giang Siêu sẽ khó thực hiện được kế hoạch của mình.
Nghe vậy, Mộ Dung Cung lập tức nhìn sang Giang Siêu với ánh mắt chấn động xen lẫn khâm phục. Lúc này, ông ta mới thật sự cảm nhận được điểm lợi hại của vị hiền chất này.
Trước đây, ông ta chỉ dựa vào suy đoán, cộng thêm một số việc nghe từ miệng người khác, để đánh giá mức độ thông minh nhạy bén của Giang Siêu.
Nhưng chuyện mới vừa xảy ra khiến ông ta biết được Giang Siêu thông minh tựa như yêu nghiệt.