Lấy chức vị của Đông Ly Ưng là cao nhất, hắn ta được Giang Siêu bổ nhiệm là tổng tham mưu trưởng, những người còn lại là Đông Ly Sơn, Nam Minh Đồ và Nam Minh Khôn là đội trưởng.
Binh sĩ đi theo Giang Siêu rời khỏi tộc Dạ Lang, ngoài Đông Ly Ưng có chức vị cao nhất, thì những người còn lại đều là đội trưởng.
Quân đội mà Giang Siêu thành lập, hoàn toàn đều dựa vào sự huấn luyện của bọn họ. Bọn họ cũng không phụ lòng của Giang Siêu, đã huấn luyện quân đội không tệ chút nào.
“Ta tiến đến gần thôn Khao Sơn trước, bên ngoài sẽ do Ưng tổng tham mưu trưởng chỉ huy, nên đánh thế nào, các ngươi đều nghe theo hắn.” Giang Siêu nhìn mọi người nói.
Nói đến đây, hắn nghiêm túc nhìn sang Đông Ly Ưng, trong toàn bộ mười mấy người của tộc Dạ Lang, phải để đến Đông Ly Ưng là người có trí thông minh cao nhất.
Để hắn ta dẫn dắt một nghìn hai trăm người này, Giang Siêu rất an tâm. Bây giờ chính là lúc xem Đông Ly Ưng phối hợp tác chiến với hắn thế nào, hắn nói với Đông Ly Ưng ý đồ tác chiến của mình.
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là quấy nhiễu quân địch, nhưng tuyệt đối không được bại lộ, phải làm đến mức giả giả thực thực, dù sao các ngươi chỉ có một nghìn hai trăm người, nếu để cả mười nghìn người bên ngoài vây lại, chỉ sợ là còn mỗi con đường chết thôi, nói không chừng, còn liên lụy đến cả thôn.”
Lời của Giang Siêu cũng không quá rõ ràng, bởi vì tuy hắn có chiến lược sắp xếp hoàn chỉnh, nhưng thế cục chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Nếu Đông Ly Ưng thực sự chỉ tiến hành tác chiến dựa theo sắp xếp chiến lược của hắn, làm không tốt sẽ xuất hiện bất trắc, khiến hơn một nghìn hai trăm chiến sĩ bị tiêu diệt toàn quân.
Dù sao, hiện tại bọn họ phải đối mắt với đội quân mười nghìn người, các chiến sĩ tộc Dạ Lang chỉ mới huấn luyện chưa đến một tháng, về mặt sức chiến đấu nếu muốn đạt đến như quân Con cháu thôn Kháo Sơn căn bản không có khả năng.
Cho dù là quân Con cháu, nếu không thể đánh úp, cũng chưa chắc có thể thắng được cả mười nghìn quân thổ phỉ bên ngoài.
Trừ phi đến lúc bất đắc dĩ bắt buộc thì Giang Siêu mới để quân Con cháu ra đối phó với quân thổ phỉ. Nếu có thể giải quyết nhẹ nhàng đám thổ phỉ này, đương nhiên Giang Siêu thà rằng dùng cách đơn giản nhất.
Chuyện bây giờ hắn phải làm chính là quay về tụ họp với quân Con cháu bên trong thôn Kháo Sơn, rồi tiến hành chiến lược tấn công. Nếu cộng thêm một nghìn hai trăm chiến sĩ tộc Dạ Lang bên ngoài.
Trong ngoài phối hợp chắc chắn có thể phá vỡ được đám thổ phỉ mười nghìn người này. Giang Siêu không chỉ muốn đánh bại đám thổ phỉ này, mà còn muốn tiêu diệt hết toàn bộ bọn họ ở đây.
Đông Ly Ưng nghe lời của Giang Siêu, ánh mắt có chút suy tư, giả giả thực thực!
Hắn ta lầm bầm trong miệng, Giang Siêu đã đứng dậy đi về phía mạn sườn. Nữ thị vệ cũng vội vàng đi theo. Các chiến sĩ tộc Dạ Lang còn lại thì nhìn Đông Ly Ưng.
Bọn họ đang đợi lệnh của Đông Ly Ưng. Sau đó mới có thể hành động.
Lúc này, Đông Ly Ưng hồi hồn lại, khóe môi cong lên ý cười là lạ. Hắn ta gọi ba tên đoàn trưởng khác lại đây, nhỏ giọng nói vài câu bên tai bọn họ.
Ba người gật đầu, rồi vội vàng đi về phía đội ngũ của mình. Trong chớp mắt, bọn họ đã bắt đầu giăng bẫy ở phía sau.
Tộc Dạ Lang ngày ngày liều mạng với các loại thú hoang trong rừng rậm. Vậy nên bọn họ rất giỏi trong việc tận dụng mọi thứ xung quanh để giăng bẫy.
Bên kia, Giang Siêu quay đầu nhìn sang Đông Ly Ưng bên này. Hắn gật nhẹ đầu. Tuy hắn không biết Đông Ly Ưng muốn làm gì, nhưng hắn vẫn mơ hồ đoán được Đông Ly Ưng muốn làm gì.
Sau khi vào rựng rậm, Giang Siêu đi dọc theo đường núi lặng lẽ quay về thôn Kháo Sơn. Sau đó, hắn lao nhanh tới dưới tường thành.
Lúc này, trên tường thành, Tống Ninh Tuyết mặc áo giáp đứng thẳng người, bên cạnh nàng là vài nữ hộ vệ và Tô Miên Miên.
Bên cạnh Tô Miên Miên là Tô Tiểu Thảo và Mộ Dung Chỉ Tình đã khỏe mạnh. Các nàng đang lo lắng mà nhìn xuống tường thành.
Tống Ninh Tuyết tràn đầy ý chí chiến đấu. Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì lại có vẻ vững vàng bình tĩnh. Về phần Tô Miên Miên, tuy rằng có chút căng thẳng nhưng trong mắt đều là vẻ quyết tâm.
So với lúc Giang Siêu mới gặp nàng, Tô Miên Miên của hiện tại đã trở nên độc lập tự chủ và kiên cường.
Tô Tiểu Thảo bên cạnh nàng cũng rất căng thẳng. Nhưng cô bé vẫn cực kì giận dữ mà nhìn xuống kẻ địch đang chuẩn bị tấn công vào thành bên dưới tường thành.
Tô Miên Miên không muốn muội muội theo mình lên tường thành. Nhưng cô bé cứ phải đi theo. Cô bé nói là lo lắng cho tỷ tỷ.
Kể cả khi Tô Miên Miên sai ngươi trông chừng cô bé, thì cô bé vẫn lén chạy lên tường thành.