Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thuyền đến bờ bên kia, Giang Siêu xuống thuyền, quay đầu nhìn về phía ngọn núi đối diện.

Tuy rằng chỉ còn nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, nhưng mà hẳn vẫn có thể thấy được Đông Ly Nguyệt đứng ở đó. Nàng cứ đứng như vậy đã lâu rồi.

Giang Siêu vẫy tay với bóng dáng Đông Ly Nguyệt, đứng thêm một lát rồi mới quay người đi vào rừng rậm phía sau.

Đường về giống như đường đi, chỉ là có người trong tộc Dạ Lang đi cùng nên có vẻ nhẹ nhàng và tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Tới khi hoàng hôn, bọn họ ra khỏi rừng rậm, đi lên đường chính dẫn đến huyện An Ninh. Nếu đi theo tốc độ hiện giờ thì khoảng một canh giờ nữa sẽ đến huyện thành.

Nhưng Giang Siêu không định quay về huyện thành. Hắn gọi Tống Tiểu Nhã tới, nói: “Tiểu Nhã, bây giờ cô lặng lẽ trở về thành, bảo Ninh Tuyết tới đây gặp ta, nhớ dẫn theo ngựa nữa”

Nghe vậy, trong mắt Tống Tiểu Nhã hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nàng không hiểu vì sao Giang Siêu không đi thẳng về huyện thành. Hắn đã hoàn thành việc công rồi, cần gì phải lo lắng nữa chứ.

“Công tử, ngươi...” Tuy bây giờ Tống Tiểu Nhã còn có chút tức giận Giang Siêu, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Giang Siêu, nàng cũng biết chuyện có đường thay đổi.

“Ta tạm thời chưa thể nói rõ với cô. Cô chỉ cần làm theo. lời ta là được. Bọn ta ở đây chờ cô.” Giang Siêu lắc đầu với Tống Tiểu Nhã.

Nghe vậy, Tống Tiểu Nhã gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Nàng đáp lời, quay người định lao nhanh về phía huyện thành.

“Đợi đãi! Tiểu Sơn và Tiểu Không đi theo Tiểu Nhã, trên đường đi có thể săn sóc lẫn nhau.” Giang Siêu gọi Tống Tiểu

Nhã lại, phái ra Đông Ly Sơn và Nam Minh Không.

Hắn sợ Tống Tiểu Nhã xảy ra chuyện trên đường đi.

Trong mắt Tống Tiểu Nhã hiện lên vẻ ngạc nhiên. Bọn họ đã đến huyện An Ninh rồi, còn cẩn thận như vậy làm gì?

Nhưng nàng biết Giang Siêu sẽ không tự nhiên mà làm như vậy, chắc chắn là có lý do của hẳn. Nàng gật đầu, dẫn Đông Ly Sơn và Nam Minh Không chạy về phía huyện thành.

Số người còn lại lùi vào trong rừng rậm. Sau khi trốn trong rừng rậm, bọn họ có thể nhìn xuyên qua lùm cây ngọn cỏ để thấy bên ngoài.

Tuy rằng mọi người không biết vì sao Giang Siêu lại cẩn thận như vậy, nhưng dựa vào lòng tin đối với Giang Siêu, không ai hỏi thêm gì.

Giang Siêu không quay về huyện An Ninh ngay, một là vì hai gã gia đỉnh cấp dưới kia của Trấn Quốc công, hai là vì chuyện phụ thân Đông Ly Nguyệt bị triều đình chém đầu về tội thông đồng với ngoại tộc vào năm xưa, khiến hẳn nghĩ đến một loại khả năng.

Năm ấy, phụ thân Đông Ly Nguyệt định trở về nói chuyện quy thuận. Đông Ly Nguyệt nói mẫu thân nàng đã đồng ý chuyện quy thuận, thậm chí định thuyết phục hai tộc khác.

Bà có nằm chắc thuyết phục được hai tộc. Nhưng cuối cùng, phụ thân Đông Ly Nguyệt vẫn bị chém đầu vì tội thông đồng với ngoại tộc.

Sở dĩ có loại tình huống kia là vì có người không muốn tộc Dạ Lang quy thuận.

Thậm chí còn lần lượt giết chết quan viên được phái đi tộc Dạ Lang trong mấy năm qua. Đến cuối cùng, người kia dứt khoát không phái quan viên đi nữa. Chuyện này nhìn sao cũng. thấy có vấn đề.

Tuy rằng Giang Siêu từng thẩm vấn Tây Phong Minh, nhưng mà Tây Phong Minh ngậm chặt miệng không nói, mà lúc ấy Giang Siêu cũng không rảnh thẩm vấn Tây Phong Minh kỹ hơn.

Chẳng qua là hản đã đoán được đại khái sự việc. Tây Phong thị là bên giết đám quan viên đi tộc Dạ Lang. Còn Tây Phong Minh thì thông đồng với Trấn Quốc công Trịnh An. Kết hợp hai ý bên trên, rất nhiều chuyện đã dần sáng tỏ.

Người không muốn làm cho tộc Dạ Lang quy thuận chắc chăn là Trấn Quốc công. Mục đích của ông ta là làm cho tộc Dạ Lang đối đầu với triều đình, tốt nhất là làm phản.

Nhưng vì kế hoạch lớn của mình, tộc Dạ Lang cần làm phản khớp với thời gian cần của ông ta. Vậy nên ông ta mới thông đồng với Tây Phong Minh.

Lần này, ông ta phái hai gã gia đinh theo Giang Siêu vào tộc Dạ Lang là vì liên lạc với Tây Phong Minh, chuẩn bị tạo phản vào lúc thu hoạch vụ thu.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé

Bây giờ, Giang Siêu bình an trở về từ tộc Dạ Lang, mà lục nhân và hai gã gia đỉnh lại chết tại tộc Dạ Lang, Trịnh An nhất định sẽ không bỏ qua cho Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu cứ mù quáng mà về huyện An Ninh báo. cáo nhiệm vụ, thì chắc chẳn sẽ bị người của Trấn Quốc công theo dõi, lỡ như bị Trấn Quốc công ra tay trước khống chế hắn, thì kết cục của hẳn sẽ chẳng khác gì phụ thân của Đông Ly Nguyệt, bị Trấn Quốc công buộc tội thông đồng với ngoại tộc rồi chém đầu.

Lại nói, lần này huyện lệnh Vương Đăng phái hắn đi tộc Dạ Lang, xem như vô tình giúp đỡ Trấn Quốc công.

Nói đúng hơn là từ khi Trịnh An để Giang Siêu đi huyện An Ninh làm huyện úy, thì ông ta đã có ý định sai Giang Siêu đi tộc Dạ Lang.

Nếu không thì sao ông ta lại cố tình sắp xếp cho Giang. Siêu chức huyện úy, còn phải là huyện úy của huyện An Ninh, đồng thời ngầm ra lệnh cho huyện lệnh Vương Đăng hãm hại Giang Siêu?

Từ lúc bắt đầu, Trấn Quốc công đã gài bãy Giang Siêu, cho dù Giang Siêu làm thế nào cũng sẽ không thoát khỏi kết cục là chết.

Nếu Giang Siêu không nghĩ ra mấy thứ giấu bên trong, cứ cầm công văn quy thuận quay về huyện thành, thì chắc là bây giờ đã bị bỏ tù.

Vậy nên, bây giờ Giang Siêu không thể quay về huyện thành. Hắn cần phải nghĩ cách tự cứu mình ra khỏi tình trạng bế tắc này.

Chắc là Đông Ly Nguyệt cũng nhận ra điểm này mới phái ra nhiều cao thủ tộc Dạ Lang để bảo vệ hắn.

Thời gian dần trôi qua, bầu trời từ từ tối sầm, dù có ánh trăng nhưng vẫn không nhìn rõ dưới chân núi.

Lại thêm khoảng nửa giờ trôi qua, có tiếng vó ngựa vang lên, dường như có vài người và nhiều ngựa đang chạy tới.

Dưới ngọn đuốc trên con ngựa dẫn đầu, Giang Siêu thấy được Tống Ninh Tuyết vẻ mặt nôn nóng. Nàng nhìn xung quanh, nước mắt tràn ra khi không thấy Giang Siêu.

“Giang đại ca! Chàng ở đâu vậy..” Tống Ninh Tuyết gọi to.

Thấy dáng vẻ của nàng, Giang Siêu cảm thấy hơi ấm lòng, vội vàng kéo mọi người ra khỏi rừng rậm.

“Ninh Tuyết, ta ở đây...

Nghe giọng nói của hẳn, Tống Ninh Tuyết nhảy xuống ngựa, đưa cây đuốc cho Tống Tiểu Nhã, chạy như bay về phía hắn.

Mặc kệ mọi người xung quanh đang nhìn, nàng nhào vào. trong lòng ngực Giang Siêu, ôm chặt eo Giang Siêu, nức nở nói: “Giang đại ca, cuối cùng chàng cũng trở lại rồi, mấy ngày qua ta luôn lo sợ chàng xảy ra chuyện. Nếu không phải Tiểu Nhã trở về thì chắc là ta sẽ đi tộc Dạ Lang tìm chàng”

Nàng kể ra nỗi lo lắng trong lòng mình, cơ thể hơi run rẩy theo giọng điệu nức nở.

Vài người trong tộc Dạ Lang hơi thay đổi ánh mắt, vội vàng quay đầu sang một bên. Bọn họ không tiện bày tỏ ý kiến về mấy loại chuyện tình cảm này.

Có điều, bọn họ không nhịn được giơ ngón tay cái với Giang Siêu, nhất là Đông Ly Sơn và Nam Minh Không.

Lúc nhìn thấy Tống Ninh Tuyết, bọn họ bị ngoại hình xinh. đẹp của nàng làm cho choáng váng.

Rồi lúc nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Tống Ninh Tuyết khi nghe giọng nói của Giang Siêu. Bọn họ liền biết lại có thêm một cô gái chìm sâu trong sức hút của Giang Siêu.

“Không sao, ta đã trở lại rồi mà” Giang Siêu có chút xấu hổ vỗ nhẹ lưng Tống Ninh Tuyết, dịu dàng an ủi Tống Ninh Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK