Nàng không thèm để ý tới hắn ta, khiến hắn ta gần như không có cơ hội nào.
Mặt hắn ta rất dày, dù bị ghét vẫn muốn tìm cơ hội để thể hiện bản thân.
Ngoài ra, hắn ta còn muốn có cơ hội biến Giang Siêu trở thành trò hề, để ba nữ nhân kia nhìn thấy rõ nam nhân mình ái mộ không thể nào so được với mình.
“Quên cái hội làm thơ vẽ tranh đó đi! Mấy người các ngươi chẳng viết được câu thơ hay nào, nghe các ngươi làm thơ còn không bằng vào chùa nghe hòa thượng tụng kinh. Ta thấy cứ miễn đi, Hầu công tử, mời về cho!"
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy thì khinh thường nhìn Hầu Đào.
Nàng đưa tay làm động tác mời. Vốn dĩ nàng đến đây là để ngâm thơ luận văn với Giang Siêu, chứ không phải để chơi hội thi họa với tên nhàm chán này.
Hạng người tầm thường này mà viết được thơ hay gì chứ. Về phần vẽ tranh, thì nàng càng không có hứng thú.
Mấy bức tranh sơn thủy gì đó, nàng xem không hiểu. Còn tranh vẽ chân dung, nàng càng xem càng thấy nhức đầu.
Rõ ràng người đang đẹp như vậy, bị mấy người này vẽ một lúc, nhìn qua thì có vẻ giống, nhưng nhìn kỹ thì hoàn toàn khác biệt, khác một trời một vực so với người thật, không xem cũng được.
Vậy mà những người này còn thích khoe khoang, cảm thấy kỹ năng hội họa của mình hơn người, thắng được cả họa thánh.
"Haha... Nguyệt Nhi muội muội, muội thật biết nói chuyện. Muội nói đúng lắm..."
Mộ Dung Chi Tình nghe Tô Nguyệt Nhi nói xong thì không khỏi bật cười. Ngay cả cách xưng hô cũng được thay đổi.
Tống Ninh Tuyết cũng theo đó mà cười lớn. Tính tình giận lên là không nể nang ai của Tô Nguyệt Nhi rất phù hợp với hai nữ nhân này.
Ban đầu, các nàng ghen tỵ với nhau, nhưng hiện tại các nàng đã có một kẻ thù chung.
"Mộ Dung tỷ tỷ cứ nói đùa. Nếu thực sự muốn nói đến làm văn luận thơ, chỉ có Giang Siêu Giang công tử ở huyện Bình An là tuyệt thế vô song. Còn thơ của những người khác, chúng ta không nên xem thì hơn.”
Tô Nguyệt Nhi vừa mỉm cười vừa quay đầu lại nói, hơn nữa khi nhắc đến Giang Siêu, nàng còn khẽ liếc nhìn hắn.
Mặc dù vẻ mặt của nàng là vô ý, nhưng Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết biết, Tô Nguyệt Nhi chắc hẳn đã biết thân phận của Giang Siêu.
Các nàng cảm thấy tò mò, sao Giang Siêu lại quen biết Tô Nguyệt Nhi? Tuy nhiên, bây giờ họ không tiện hỏi Giang Siêu.
Hầu Đào đứng ở một bên bị ba nữ nhân trêu đùa như vậy thì tức đến run người, nhưng hắn ta cũng không thể nổi giận ở đây được, chỉ xem như mấy nữ nhân này không biết tài năng của mình.
Ánh mắt lóe lên, hắn ta mỉm cười nói với ba nữ nhân:
"Nhắc đến Giang Siêu, đúng là hắn có một chút tài năng. Thế nhưng, lúc ta gặp hắn ở Kinh Đô, ta lại không nhìn ra được hắn có tài năng gì cả. Lúc đó, hắn còn thỉnh giáo học vấn từ ta, ta thấy hắn ham học hỏi nên cũng cho hắn vài lời khuyên. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn bắt đầu giác ngộ từ lúc đó rồi."
Hắn vừa dứt lời, ba nữ nhân đều kinh ngạc nhìn về phía Hầu Đào, sau đó lại nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
Ánh mắt đó giống như đang hỏi Giang Siêu: Hắn biết tên này sao? Thật sự đã xin lời khuyên của tên này sao?
Giang Siêu cũng có chút khó hiểu. Trong trí nhớ của hắn, hình như hắn chưa từng gặp qua người này, chứ đừng nói đến chuyện xin lời khuyên.
Tuy nhiên, nghĩ lại, hắn lập tức hiểu được lý do. Vị Hầu Đào Hầu công tử trước mặt này muốn dùng tên tuổi của hắn để đánh bóng bản thân.
Hắn nói như vậy là muốn mọi người biết rằng Giang Siêu trước đây là một kẻ tầm thường, được hắn ta chỉ điểm nên mới thành tài như bây giờ.
Nói cách khác, Giang Siêu không bằng hắn ta, nếu không có hắn thì cũng không có Giang Siêu ngày hôm nay.
Nghe Hầu công tử nói như vậy, mấy tên đi cùng với hắn ta lập tức hùa theo nịnh nọt.