Sau đó, lại có mấy tướng lãnh cấp cao của tộc Dạ Lang cũng lên tiếng, nêu lên ý kiến của mình. Đông Ly Ưng nghe thấy vậy, mắt lộ vẻ suy tư.
Chính hắn ta cũng không muốn thực hiện chiến thuật chặn đánh viện binh ấy, nhưng với tình huống trước mắt, chặn đánh viện binh lại là phương pháp tốt nhất để có thể làm giảm đi số lượng quân địch hiện tại với tốc độ nhanh nhất.
Dù không thể tiêu diệt toàn bộ kẻ địch đến tiếp viện, nhưng chắc chắn có thể dùng ưu thế về trang bị và chiến thuật của quân Con Cháu để đánh cho quân địch vừa nghe tiếng đã chạy mất mật, hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu, thậm chí còn có thể tiêu diệt quân đội của địch. Vấn đề bây giờ là làm cách nào để Trình Cung của thành Thường Châu cầu viện hai thành khác.
Nếu như chỉ có hai quân chiến đấu với nhau, dù là Trình Cung có tám vạn đại quân, quân Con Cháu chỉ có ba vạn quân nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng đánh thắng được.
Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là Trình Cung không chịu ra khỏi thành, muốn tấn công vào thành thì khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không được.
Tuy nhiên, nếu như đánh vào thành Thường Châu thì không có khả năng dùng chiến lược chặn đánh viện binh được nữa. Đông Ly Ưng nhìn các tướng lĩnh đang tranh luận không ngừng nghỉ, mắt chớp nhanh. Hắn ta ho nhẹ một cái.
“Các vị, chiến thuật chặn đánh viện binh đúng là chắc chắn có thể thực hiện được, nhưng với tình huống trước mắt, ta cảm thấy cũng không cần. Đầu tiên chúng ta cứ chiếm được thành Thường Châu đã, rồi kế hoạch chiến đấu tiếp theo sẽ là tấn công Dương Thành. Sau khi chúng ta chiếm được thành Thường Châu, chắc chắn Dương Thành sẽ kinh hãi.”
“Khi đó, dù chúng ta không bao vây mấy cửa thành thì chỉ cần binh sĩ của chúng ta đến dưới thành, Dương Thành chắc chắn sẽ đi cầu viện. Sau đó, chúng ta lại cô lập viện binh của Tô Thành.”
Đông Ly Ưng nhìn các tướng lĩnh ở trước mặt, nói với vẻ vô cùng tự tin.
Các tướng lĩnh nghe vậy thì nghi ngờ nhìn Đông Ly Ưng. Thành Thường Châu ở trước mặt không thể so với thành bảo vệ, sợ là muốn chiếm được cũng không dễ vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của một loạt tướng lĩnh, mặt Đông Ly Ưng lộ ra ý cười. Hắn ta chỉ vào thành Thường Châu ở trên sa bàn, nói: “Bốn cửa thành của thành Thường Châu cực kỳ kiên cố, lại còn có sông bảo vệ. Với số lượng binh sĩ của chúng ta, nếu cưỡng ép công thành thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, dù là có trang bị hiện đại cũng chắc chắn không thể công được.”
“Nhưng chúng ta không cần phải tấn công bằng sức mạnh, chỉ cần mở được ba cửa thành chỗ mà chúng ta bao vây ra, quân ta tấn công với tốc độ cực nhanh, muốn không phá thành Thường Châu cũng khó.”
“Nhưng chúng ta dùng cách gì để mở được bốn cửa thành này, dòng sông bảo vệ thành cản trở đường đi của chúng ta, chúng ta muốn chiếm lấy cửa thành rồi hạ cầu treo xuống là cực kỳ khó khăn. Với khinh khí cầu mà chúng ta có bây giờ, một lần đưa lên chưa được ba trăm người nữa.”
“Số lượng binh sĩ đưa lên quá ít, cơ bản là đi chịu chết. Tốc độ chở binh của khinh khí cầu lại chậm, cũng không thể chở binh hai lần trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể lặp lại chiến thuật ở thành bảo vệ thứ nhất.”
“Đúng vậy đó, giờ chúng ta phải giải bài toán khó là làm thế nào để mở cửa thành ra. Nhưng cửa thành lại rất khó mở!” Một tướng lĩnh vội vàng lên tiếng nói.
Đông Ly Ưng nghe vậy, thần bí cười nói: “Các vị, chúng ta không thể đột phá ở trong thành, nhưng có thể đột phá ở ngoài thành mà. Dù cơ quan điều khiển cầu treo ở trong thành, nhưng chỉ cần chúng ta làm cửa thành nổ tung, tiện đó làm nổ xích sắt của cầu treo, các ngươi nói xem, cửa thành sẽ không mở, cầu treo sẽ không hạ xuống sao?”
Đông Ly Ưng vừa nói xong, các tướng lĩnh ở xung quanh cũng giật mình, ngay lập tức cực kỳ vui vẻ.
Đông Ly Ưng nói không sai, nếu không thể vào thành mở cửa thành ra, vậy thì dùng thuốc nổ để nổ cửa thành ra.
Với người khác, đối mặt với tình huống có sông bảo vệ thành, lại thêm lính gác phòng thủ trên tường thành, đi đến cửa thành để nổ cửa thành ra là không có khả năng.
Không nói đến việc có thể đi qua con sông bảo vệ thành rộng hơn mười thước kia không, chỉ những binh sĩ ở trên tường thành kia cũng có thể bắn người đến gần thành cái sàng rồi.
Nhưng quân Con Cháu có khinh khí cầu, muốn đến gần cửa thành thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Hơn nữa, quân Con Cháu cũng có thuốc nổ để làm túi thuốc nổ. Nó đã được chuẩn bị sẵn để phòng ngừa trường hợp có mục tiêu cần phá hủy bằng thuốc nổ, đúng lúc bây giờ có thể dùng đến!
“Hay thật, kế này hay quá…”
“Đúng, kế này thật sự không tệ, chuyện nổ thành, cứ giao cho ta…”
“Không, giao cho chúng ta…”
Một nhóm các tướng lĩnh lại lao vào tranh nhau nhiệm vụ làm nổ cửa thành. Đông Ly Ung nhìn bọn họ, lắc đầu, hắn ta ho nhẹ để các tướng đang cãi nhau tỉnh lại.
“Các ngươi đừng cãi cọ nữa, nhiệm vụ làm nổ cửa thành dù quan trọng nhưng các nhiệm vụ khác cũng quan trọng như vậy. Chúng ta không chỉ phải đánh vào thành Thường Châu, còn phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Thường Châu. Chúng ta vây ba cửa thả một, không chỉ để tỏ ra yếu kém hơn quân địch, mà còn để tránh cho Doanh Châu quân liều chết đánh một trận.”
“Cửa mà chúng ta thả kia, cuối cùng chắc chắn sẽ thành con đường để quân địch chạy trốn. Chỗ đó, chắc chắn không thể bỏ mặc, chúng ta phải chôn vùi quân bảo vệ của Thường Châu và Trình Cung ngoài cửa thành này.”
Nghe thấy giọng của Đông Ly Ưng, các tướng lĩnh thấy nhiệt huyết lên cao. Mọi người nhìn về phía Đông Ly Ưng, yên tĩnh chờ hắn ta ra lệnh.
Đông Ly Ưng nhanh chóng tuyên bố các nhiệm vụ tấn công, trừ ba cửa có năm ngàn người đóng quân ra, Nam Minh Chinh sẽ lặng lẽ dẫn một vạn năm ngàn người còn lại về phía cửa Đông không bị bao vây, rồi bố trí mai phục cách cửa Đông không xa, đồng thời cũng phá hủy đi đường rút quân của quân địch, cuối cùng sẽ tiêu diệt sạch tất cả quân địch ngoài cửa Đông!
Rất nhanh sau đó, Nam Minh Chinh đã dẫn một vạn năm ngàn người ẩn náu bên ngoài cửa Đông. Đông Ly Ưng cũng không vội vàng công thành mà cho Nam Minh Chinh đầy đủ thời gian để xây dựng trận địa.
Sau một ngày, quân Con Cháu cuối cùng cũng chuẩn bị áp dụng kế hoạch chiến đấu.
Trên tường thành, Trình Cung thấy quân Con Cháu không có hành động gì, mắt hắn ta chớp liên tục, trong lòng đầy nghi hoặc. Hắn ta không hiểu, quân Con Cháu đã bao vây thành rồi, tại sao lại không tấn công thành vậy!?
Nếu như không định tấn công thành, vậy bao vây thành như này có ý nghĩa gì đâu, không lẽ là bao vây cho vui thôi sao? Bao vây hai ngày mà ngay cả một người đến truyền lời cũng không có.
Ngay khi hắn ta đang khó hiểu, có người đi đến cửa Tây mà hắn ta đang đứng, cầm trên tay một cái ống to phía trước nhỏ phía sau, người này nói vào ống nhỏ phía sau:
“Các quan quân thành Thường Châu nghe kĩ đây, bây giờ cho các ngươi một cơ hội, ngay lập tức ra khỏi thành đầu hàng thì còn cơ hội giữ mạng, khi quân ta đánh vào trong thành, các ngươi chết chắc!”
Người này vừa dứt câu, trong thành Thường Châu, Doanh Châu quân đều hết sức kinh ngạc. Mọi người giật mình nhìn về phía người đang kêu gọi đầu hàng kia mà không dám tin.
Dù ống tròn thần kỳ này có thể làm tiếng nói lớn hơn không biết bao nhiêu lần, để tất cả mọi người có thể nghe rõ ràng, nhưng cái tên này thật đúng là dám mạnh miệng đó.
Quân Con Cháu không đủ số lượng binh sĩ nên không dám công thành liên tục mà muốn bọn họ đầu hàng, cái tên này có thật sự nhận thức được không đấy? Không phải đến để làm trò cười chứ!
Sau khi lấy lại tinh thần, Trình Cung và nhóm tướng lĩnh dưới trướng và đám Doanh Châu quân cười phá lên.